Có Ánh Sao Trong Mắt Em

Chương 4: Đường băng

Tuy là lời nói của A Kiệt chỉ từ một phía, nhưng trong lòng tôi đã thầm tin rằng Nguyễn Miên Miên vẫn còn nhìn lén mình, chỉ là kín đáo hơn chút thôi.

Cứ mỗi buổi chiều, khi chạy bộ trên đường băng, tâm trạng tôi lại vô cùng vui sướиɠ, chạy liền vài vòng mà cơ thể cũng không có cảm giác mệt mỏi.

***

Hôm đó, sau khi tan học, như thường lệ tôi đến chỗ đường băng, bỗng nhiên bắt gặp bóng hình cô, cả cơ thể tôi như đông cứng lại.

Cô đứng nói chuyện với một bạn nữ, bạn nữ kia là cô gái lúc nào cũng ở cạnh cô, hẳn là bạn thân của cô ấy.

Không biết hai người họ nói đến cái gì, mà cả hai cùng cười vui vẻ, khiến khi nhìn vào, tôi chỉ cảm thấy tiếng cười của họ tràn đầy sức sống, đặc biệt là cô ấy, thở hổn hển cũng rất dễ thương.

Khụ.

Hôm nay có vẻ họ cũng muốn chạy bộ, Nguyễn Miên Miên cùng cô bạn thân sải bước lên khán đài, để cặp lên trên ghế rồi bước xuống cầu thang, từ bậc thang cao nhất mà nhảy xuống đường băng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy tôi.

Lông mi tôi khẽ run lên, suýt chút thì nhắm mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được, vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh. Ngược lại thì cô ấy vô cùng hoảng loạn, lập tức quay mặt đi, nhìn về phía cô bạn đứng cạnh mình, mặt đỏ bừng.

Tôi cố gắng đè xuống cái cảm giác muốn bật cười, coi như không có việc gì mà bước lên cầu thang, để cặp mình ngay cạnh cặp sách cô ấy. Xoay người nhìn xuống đường băng, Nguyễn Miên Miên vẫn chưa bắt đầu chạy, đứng trên sân cỏ nói chuyện với bạn một lát, hơi kích động mà nhảy dựng lên.

Nếu trên đầu cô ấy có hai cái tai thỏ, có khả năng tôi sẽ muốn tóm lấy.

Khi bắt đầu chạy, cô ấy vẫn luôn chạy theo phía sau tôi.

Có lẽ trước đây, chưa bao giờ tôi chạy chậm như lúc này. Chẳng biết người khác khi chạy chậm lại thì có mệt hay không, chứ tôi thì chỉ mới chạy được có vài vòng đã thấy lưng đau nhức, cứ như thể tôi đang chạy nước rút cả nghìn mét.

Nhưng cô ấy vẫn luôn chạy theo phía sau tôi.

Mỗi khi tôi nghĩ vậy, tay chân lại từ từ phục hồi, sống lưng cũng thẳng hơn.

Cuối cùng, cô ấy ngừng lại trước, đỡ lấy eo mà thở dốc, giống một con cá mắc cạn.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía tôi, khi này tôi cũng từ từ dừng lại, nhìn cô qua sân cỏ ở giữa đường băng.

Lần này hai chúng tôi đối diện nhau, không ai quay mặt đi.

***

Nguyễn Miên Miên bắt đầu chiều nào cũng tới đường băng chạy bộ.

Nếu tôi bắt đầu chạy trước, cô ấy sẽ yên lặng chạy theo phía sau tôi.

Khi đó tôi sẽ vô tình giảm tốc độ, chạy cùng cô.

Thể lực của cô ấy thật sự quá kém, lúc nào tôi cũng nghe thấy tiếng thở dốc phía sau, như thể giây tiếp theo cô sẽ ngã xuống vì kiệt sức.

Nguyễn Miên Miên không thể kiên trì chạy nổi 30 phút. Sau khi chạy được khoảng 10 phút, cô ấy sẽ từ từ dừng lại, rồi đến ngồi ở chỗ để cặp sách, vội vã uống nước (cốc của cô ấy có ống hút). Tốc độ của tôi cũng bắt đầu nhanh hơn, trở lại với tốc độ như bình thường.

Sau khi lấy lại sức, cô sẽ không chạy trước, mà lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn tôi chạy hết vòng này đến vòng khác, cứ nhìn như vậy tận ba mươi phút.

Lúc tôi bắt đầu đi lên cầu thang khán đài, Nguyễn Miên Miên mới chịu định thần, bắt đầu luống cuống, vội vàng cầm cặp đứng dậy, sửa lại mớ tóc rối một chút, ra vẻ rụt rè rồi rời đi theo hướng khác.

Phụt.

Hôm nay nước khoáng cũng mang theo hương vị ngọt ngào.