Vợ Tôi Ngoại Tình Rồi

Chương 46: Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được?

“Chỉ có điều, trong khoảng thời gian kể từ khi chị rút khỏi tập đoàn Ngân Hà và vạch rõ ranh giới với Tần Sở Thiên thì mỗi tuần, chị phải ở cùng tôi một đêm!” Tôi nhìn chằm chằm vào dung mạo tuyệt đẹp của Ngọc Kim Hương rồi dùng giọng điệu vô lại đe dọa cô ta.

Thật sự mà nói, đối mặt với vẻ đẹp tựa báu vật trần gian của cô ta, tôi thực sự rất khó để kiềm chế bản thân.

Hơn nữa, cảm giác thành tựu và mãn nguyện khi chinh phục được một người phụ nữ lạnh lùng và kiêu ngạo như cô ta là một trải nghiệm không ở đâu có được.

Không chỉ vậy, Tần Sở Thiên đã qua đêm với Liễu Tâm Thuần nhiều lần như vậy, chẳng lẽ Ngọc Kim Hương chỉ cần một đêm đơn giản như vậy đã có thể bù xong sao?

Nếu là như vậy thì người phụ nữ tôi yêu bao nhiêu năm cũng quá rẻ mạt, và tình yêu của tôi cũng quá rẻ mạt rồi!

“Cái gì cơ? Cậu...” Sau khi nghe những lời tôi nói, sự phẫn uất và tức giận hiện rõ trong mắt Ngọc Kim Hương, cô ta dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm.

Tuy rằng có thể thấy trong lòng cô ta không hề tình nguyện nhưng cô ta cũng không dám từ chối tôi.

“Chị dâu, tôi đã ra điều kiện rồi, có đồng ý hay không là tùy chị quyết định.” Nói xong, tôi đi giày vào, chuẩn bị rời khỏi.

Lý do tôi tự tin như vậy là bởi vì tôi tin rằng Ngọc Kim Hương nhất định sẽ đồng ý với tôi.

Nếu không thì đêm qua cô ta đã không chịu khuất phục dưới tay tôi.

“Đợi đã.”

Khi tôi chuẩn bị rời khỏi, Ngọc Kim Hương gọi tôi lại.

Tôi dừng bước chân ngay lập tức, miệng nhếch lên cười đắc thắng.

Quả nhiên, chiêu này dùng mười lần thắng cả mười.

Tôi thấy Ngọc Kim Hương từ từ ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đầy nghiêm trọng nói với tôi:

Rút khỏi tập đoàn Ngân Hà không phải là điều dễ dàng...

Xét cho cùng, tập đoàn Ngân Hà là tâm huyết bao năm của của tôi, chính tôi đã làm việc chăm chỉ trong gần hai mươi năm mới có thể đưa nó phát triển đến quy mô như ngày hôm nay...

Tôi biết mối quan hệ Tần Sở Thiên và Cao Phong khá tốt, nhưng tôi thật sự không ngờ rằng hai người bọn họ lại dám giơ nanh múa vuốt với chính người của mình.

"Không phải cô vẫn điều hành công ty khác bên ngoài sao? Cho dù không có tập đoàn Ngân Hà, chị cũng sẽ không đến nỗi hai bàn tay trắng, đúng không?" Nhìn thấy dáng vẻ u sầu của cô ta, tôi bắt đầu bày mưu tính kế với cô ta.

“Một công ty bên ngoài bé nhỏ làm sao có thể so sánh với tập đoàn Ngân Hà được?” Ngọc Kim Hương nhíu mày, hỏi ngược lại tôi.

“Ừ… Đây là việc riêng của chị, tôi không có quyền can thiệp vào.” Tôi “ừ” nhẹ một tiếng, nhún vai với Ngọc Kim Hương.

Sau đó, tôi lại cau mày, nói với cô ta bằng vẻ mặt kiên quyết: "Nhưng Tần Sở Thiên bắt buộc phải nhận hình phạt mà anh ta đáng phải chịu!"

“Mục đích của cậu chỉ là tống Tần Sở Thiên vào tù đúng không?” Đột nhiên, Ngọc Kim Hương giống như hiểu ra, ngước mắt lên hỏi tôi.

“Đúng thế.” Tôi gật đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngọc Kim Hương.

Tôi không nghĩ ra, tại sao cô ta lại đột nhiên trở nên phấn chấn, vẻ u ám trên gương mặt cô ta dường như đã biến mất.

“Vậy có phải chỉ cần tôi giúp cậu tống Tần Sở Thiên vào tù thì cậu sẽ tha cho tôi và tập đoàn Ngân Hà của tôi?” Ngọc Kim Hương từ sô pha đứng lên, tiếp tục hỏi tôi.

Giọng điệu của cô ta lại dần trở nên mạnh mẽ hơn trước đây.

“Cũng… có thể...” Tôi nhìn cô ta bằng đôi mắt đầy kinh ngạc, sững sờ gật đầu với cô ta.

Lúc này, tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi không thể đoán được rốt cuộc cô ta sẽ làm gì.

Có điều nói đi nói lại thì chỉ cần tống Tần Sở Thiên vào tù được.

“Là thế này, tôi nghi ngờ gần đây Tần Sở Thiên và thằng cha Cao Phong lập nên một ngân hàng ngầm để cho vay nặng lãi, hơn nữa rất có thể bọn họ còn mở một sòng bạc ngầm...Nếu có thể tìm ra bằng chứng để bắt bọn họ thì chắc chắn mức án sẽ nặng hơn tội trốn thuế!” Lúc này, Ngọc Kim Hương giảm âm lượng giọng nói của mình xuống, nghiêm nghị nói với tôi.

“Ừ… Chị dâu, tôi chỉ là một nhà thiết kế thôi, tôi không phải người phá án...” Tôi ngại ngùng nói với Ngọc Kim Hương.

Tuy lời cô ta nói rất có lý, nếu bị bắt quả tang cho vay lạng lãi, mở sòng bạc ngầm thì chắc chắn tội sẽ không hề nhẹ.

Nhưng đó chỉ là sự nghi ngờ của cô ta mà thôi, sao có thể dễ dàng thu thập được chứng cứ chứ.

Hơn nữa, bây giờ tôi đã có chứng cứ chắc chắn có thể tống Cao Phong và Tần Sở Thiên vào tù ngay lập tức, không cần phải vất vả như vậy!

Ngọc Kim Hương không phải là Bạch Tuyết Nghênh, cô ta không có con gái cần chăm sóc, bởi vậy tôi không cần phải suy xét đến cảm nhận của cô ta.

Nếu như Ngọc Kim Hương không tình nguyện buông bỏ tập đoàn Ngân Hà, đương nhiên tôi sẽ không thủ hạ lưu tình với cô ta.

“Yên tâm đi, cậu không cần phải đi thu thập chứng cứ, cậu chỉ cần cho tôi đủ thời gian. Đến khi đó, tôi sẽ cho cậu một kết quả mỹ mãn." Ngọc Kim Hương nhìn tôi, nói với với bằng giọng điệu rất tự tin.

Bất giác, cô ta lại khôi phục lại khí thế vốn có, nét mặt toát lên vẻ lạnh lùng.

Nhưng phải nói là, hành động vì đại nghĩa không quản tình riêng này của cô ta cũng khiến tôi cảm thấy khâm phục.

Tôi đảo mắt và chậm rãi nói với cô ta: "Tôi có thể cho chị đủ thời gian, nhưng chị phải thực hiện những điều kiện mà tôi đã đặt ra với chị trước đây."

“Điều kiện gì cơ?” Ngọc Kim Hương lập tức cau mày nhìn tôi.

“Trước khi tống Tần Sở Thiên vào tù, mỗi tuần chị phải qua đêm với tôi một lần!” Tôi chăm chú nhìn Ngọc Kim Hương, nghiêm túc nói với cô ta.

Tôi sẽ không tiến hành một cuộc giao dịch thua lỗ.

Trong trường hợp cô ta thu thập chứng cứ mất một năm, hai năm, thậm chí ba năm, chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt sao?

Do đó, điều kiện không thể thay đổi, mỗi tuần một lần.

Tôi phải trả lại chiếc sừng là tên súc sinh Tần Sở Thiên đã cắm lên đầu tôi!

“Việc này...” Nghe thấy tôi nói như vậy, khí thế Ngọc Kim Hương vừa mới khôi phục lại được đã bị giảm đi một nửa.

“Hử? Không được sao?” Tôi nhìn dáng vẻ do dự của Ngọc Kim Hương, tôi vội vàng hỏi cô ta bằng giọng điệu lạnh nhạt cũng là muốn uy hϊếp cô ta.

Tần Sở Thiên up hϊếp vợ tôi thế nào thì tôi sẽ uy hϊếp vợ anh ta như thế.

“Ngô Song, cậu thật sự không phải là con người...” Ngọc Kim Hương không đồng ý với tôi ngay lập tức, đôi lông mày lá liễu của cô ta cau lại, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi!

Một người kiêu ngạo như cô ta, chắc chắc vô cùng khó chịu khi bị tôi trêu đùa trong lòng bàn tay.

“Ha ha...Tôi không phải là con người ư? Vậy chị nhìn xem, có phải sau khi bị cắm sừng phải ngậm đắng nuốt cay tham sống sợ chết là việc mà chỉ con người có thể làm được không! Nếu như là như vậy thà rằng tôi không phải là con người!” Tôi cười với Ngọc Kim Hương, giọng điệu trở nên trầm thấp.

Tôi vừa nói vừa bước đến gần Ngọc Kim Hương.

Vốn dĩ, đêm qua nỗi tức giận trong lòng tôi đã nguôi ngoai đi khá nhiều rồi.

Kết quả là Ngọc Kim Hương lại đánh thức nó lên một lần nữa.

Như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được?

“Cậu muốn làm gì?” Ngọc Kim Hương thấy tinh thần tôi bất ổn liền lập tức lùi lại phía sau, vừa lùi lại vừa hỏi tôi.

"Chị dâu, hôm nay là chủ nhật, theo lý là tuần đầu tiên. Chị tự mình cởi, hay là tôi giúp chị?" Tôi nhìn vẻ đẹp động lòng người của cô ta, cười lạnh nhạt rồi nói với cô ta bằng giọng điệu lạnh lùng.