Vợ Tôi Ngoại Tình Rồi

Chương 15: Hiệp đàm hữu nghị

Chặng đường phía sau cũng khá thuận lợi, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Khoảng tầm bốn mươi phút sau, chúng tôi dừng xe ở trước cửa một showroom ô tô BMW 4S.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đi vào trong showroom, ngắm xe rồi uống trà, mọi chuyện đều diễn ra vô cùng bình thường.

Chỉ có điều tôi đã quyết định thay đổi ý định của mình sau khi ngắm các loại xe.

Bởi vì xe BMW 5-series cũng có giá khoảng tầm hơn bốn mươi vạn, hơn nữa, nhân viên bán hàng vấn cứ đi bên cạnh tôi và nói với tôi xe BMW 5-series tốt hơn xe BMW 3-series rất nhiều.

Tất nhiên, thứ mà tôi yêu thích nhất chính là động cơ của xe BMW 5-series.

Tôi cũng không muốn mình lại giống như lần trước nữa, chỉ biết mở to mắt mà nhìn vợ mình bước lên một con xe Audi rời đi, bỏ lại một mình tôi ở phía sau…

Lần này, tôi nhất định phải cho bọn họ biết tay!

Hơn nữa, tôi đã quyết tâm rồi, tôi sẽ không đổi xe với em vợ nữa, đối với một người đàn ông mà nói thì trên thế giới này không có thứ gì có thể thay thế được vị trí của vợ và xe.

Bây giờ vợ tôi đã chạy theo người khác rồi, nên tôi nhất định phải làm chủ con xe của mình!

“Anh rể à, anh thực sự muốn mua BMW 5-series à?”

Cô em vợ thấy tôi đã quyết định thì vội vàng lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, anh phải ra ngoài làm ăn kinh doanh nên không thể mua loại xe quá rẻ được, nếu không thì sẽ mất hết thể diện đấy!” Tôi gật gật đầu, trả lời cô ta với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tức là… Anh không muốn đổi xe với em có đúng không?” Sau khi cô em vợ nghe thấy câu trả lời của tôi thì sắc mặt cô ta trở nên âm trầm ngay lập tức.

“Thôi, anh không đổi nữa đâu, công ty mới thì phải đi với xe mới, như vậy mới mang đến một bầu không khí mới. Đợi đến khi anh rể kiếm được nhiều tiền rồi thì anh rể sẽ mua xe mới cho em.” Tôi cau mày, nói với cô em vợ với một giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Muốn tôi mua cho cô ta cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là đến lúc đó tôi vẫn còn là anh rể của cô ta.

Nhưng tốt nhất là vẫn nên giữ khoảng cách với người nhà họ Liễu thì hơn.

Nếu như năm đó nhà bọn họ đồng ý cho tôi mượn tiền để giải quyết vấn đề tài chính thì công ty của tôi cũng không bị phá sản!

Nếu họ đồng ý giúp đỡ thì ba năm này tôi cũng không phải ăn nhiều khổ cực đến vậy.

Nhưng những ngày tháng khó khăn trong ba năm này cũng đã dạy tôi rất nhiều điều, dạy tôi nhìn rõ được bản chất của một số người, cũng dạy tôi cách nhìn thấu mọi chuyện.

Từ nay về sau, con đường mà tôi đi sẽ không còn bị cản trở bởi những khó khăn nữa.

“Được thôi…” Sau khi nghe tôi nói như vậy thì em vợ gật gật đầu, trên mặt cô ta hiện lên vẻ thất vọng.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt cô ta lại hiện lên vẻ vô cùng phấn chấn, hai con mắt cô ta sáng lên rồi quay sang nói với tôi:

“Anh rể à, đến lúc đó anh mua cho em một con Mercedes nha!”

“Được thôi!” Nhìn dáng vẻ dễ thương, dễ mến này của cô ta thì tôi không nhịn được mà bật cười, rồi gật đầu đồng ý.

Thật ra nếu tôi không phải là anh rể của cô ta thì có lẽ tôi cũng thích cái dáng vẻ này của cô ta rồi.

Dù sao thì cô ta cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp mà.

Cũng không biết tại sao mà từ sau khi biết được việc vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ thì tôi cảm thấy bản thân tôi cũng thay đổi rồi. Tôi không còn chung thủy như trước, cũng chẳng yêu ai đó một cách điên cuồng như vậy nữa.

Những thay đổi này đều bắt nguồn từ vợ tôi. Từ nay về sau tôi sẽ không ngây thơ như vậy nữa!

Cuộc hôn nhân đẹp đẽ của chúng tôi đã bị cô ta phá hủy hoàn toàn rồi, vì vậy, xét theo một góc độ nào đó thì bây giờ tôi đã trở thành người độc thân rồi!

Những ngày tháng sau này, cho dù tôi có muốn sống với ai, theo đuổi ai, hoặc thậm chí là ngủ với ai đó thì cũng không còn bị đạo đức trói buộc nữa rồi!

Tất cả những điều này đều là những món quà mà Liễu Tâm Thuần ban tặng cho tôi đấy!

Sau khi mua xe xong thì cô em vợ tự lái xe về nhà, còn tôi thì cũng bắt đầu cho việc khai trương công ty La Tân.

Hơn nữa, ngày kia chính là ngày tôi và Bạch Tuyết Nghênh tiến hành đàm phán, nên tôi phải chuẩn bị đầy đủ các tài liệu có liên quan, dù sao thì dự án thiết kế cung thể thao này cũng không phải là chuyện nhỏ, mà cần phải tìm hiểu rất nhiều phương diện khác nhau mới có thể tiến hành.

Phải chuẩn bị kỹ lưỡng thì mới không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây cũng chính là triết lý mà tôi đã đúc rút ra được từ con đường xây dựng sự nghiệp của mình.

Hai ngày sau đó, ngày nào vợ tôi cũng đi sớm về muộn, nhìn dáng vẻ cô ấy dường như rất mệt mỏi.

Cô ta mệt một phần là do chưa thích ứng được với công việc mới, một phần có lẽ là do chơi nhiều quá nên mới vậy.

Nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến cô ấy. Bởi vì tôi vừa bận rộn làm thủ tục đăng ký kinh doanh cho công ty, vừa bận rộn chuẩn bị tài liệu cho buổi đàm phán lần này, thế nên mỗi ngày tôi chỉ được ngủ tầm hai tiếng thôi.



Đến sáng sớm ngày thứ ba thì Bạch Tuyết Nghênh gọi điện thoại cho tôi.

Địa điểm mà chúng tôi gặp mặt chính là tập đoàn Cao Phong Thiên Khải. Đây là tổng công ty của bọn họ, cũng là nơi mà vợ tôi đang đi làm.

Bởi vì thuận đường nên tôi lái xe đưa vợ tôi đi làm luôn, khi đến công ty thì vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian đã định. Vợ tôi bận mở cuộc họp vào sáng sớm nên để tôi ngồi một mình trong văn phòng làm việc của cô ấy.

Thời gian nửa tiếng này cũng đủ để tôi lấy thẻ nhớ từ trong chiếc camera giám sát mà tôi đã cài ở phòng này từ trước ra và thay thẻ khác vào.

Vợ tôi đã đi làm ở chỗ này được ba ngày, những gì cần quay lại thì đều đã quay được rồi.

Sau khi lấy thẻ nhớ ra thì tôi ra khỏi phòng và đi đến phòng họp đã hẹn với Bạch Tuyết Nghênh.

Trong phòng họp không có một ai khác ngoài tôi và Bạch Tuyết Nghênh.

Khi Bạch Tuyết Nghênh nhìn thấy tôi lấy một tập tài liệu dày cộp từ trong túi ra rồi để trước mặt cô ấy thì cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.

“Ngô… Ngô Song, sao cậu cẩn thận thế? Cậu tìm ở đâu ra nhiều tài liệu thế này?” Sau khi sững người mất một lúc thì cô ấy hỏi tôi với giọng điệu không thể tin được.

“Chỗ này đều là một vài tài liệu mà tôi tìm được cùng với một số ý kiến cũng như bản vẽ sơ bộ của tôi. Chị cứ xem qua trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ giải thích cho chị…” Đối với sự ngạc nhiên của cô ấy thì tôi cũng không có phản ứng gì quá lớn mà chỉ bình tĩnh mỉm cười.

Đây là dự án đầu tiên sau khi tôi đi làm việc lại, hơn nữa nó còn là một dự án vô cùng lớn

Vì vậy tôi buộc phải cẩn thận từng li từng tí. Bởi vì dự án này sẽ liên quan đến việc công ty của tôi có thể hoạt động kinh doanh một cách thuận lợi hay không, cũng liên quan đến bản thân Ngô Song tôi có thể lật ngược tình thế hay không…

“Được… Hay lắm! Tốt lắm!”

Quả nhiên mọi nỗ lực mà tôi bỏ ra không hề khiến Bạch Tuyết Nghênh phải thất vọng. Khi đọc bản kế hoạch của tôi cô ấy gật đầu liên tục.

“Ngô Song, những tài liệu này cậu tải từ đâu về thế? Chắc chắn không phải ở trên mấy trang web trong nước đúng không?”

“Đúng vậy, bình thường thì tôi thường tải tài liệu từ các trang web của nước ngoài bởi vì ngành thiết kế trong nước chưa phát triển lắm nên cũng không hề có giá trị học tập hay tham khảo.”

“Đúng là người có kinh nghiệm có khác, trước đây tôi cũng đã mời mấy kỹ sư thiết kế đến thiết kế, nhưng những bản vẽ mà họ vẽ ra chẳng có bản nào được cả, ngay cả mấy trang web của nước ngoài họ cũng không dịch được… Cậu vẫn đáng tin hơn bọn họ nhiều!”

Nói đến đây cô ấy lại cầm tập tài liệu lên, sau đó nghiêm túc đọc kỹ từng trang một.

Còn tôi thì ngồi ở bên cạnh nhìn cô ấy.

Mỗi một động tác, mỗi một nụ cười của cô ấy đều toát lên vẻ đoan trang, nhã nhặn.

Khí chất đặc biệt, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người nóng bỏng.

Nói thật, nếu ai đó bảo không động lòng thì chắc chắn anh ta đang nói dối.

Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, rõ ràng là Cao Phong đã có một người vợ xinh đẹp như vậy rồi tại sao anh ta lại còn muốn ‘đứng núi này trông núi nọ’ nữa chứ?

“Ngô Song, cậu đang nhìn gì thế?”

Lúc này, Bạch Tuyết Nghênh đã phát hiện ra tôi đang nhìn trộm cô ấy.

“Không… tôi không nhìn gì cả…” Tôi ngẩn người, sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt.

Thân hình của cô ấy thực sự rất nóng bỏng, hơn nữa bộ quần áo cô ấy mặc cũng không che được nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu hết mọi thứ bên trong, thế nên tôi mới không nhịn được mà nhìn nhiều một chút.

Tôi không ngờ lại bị cô ấy bắt gặp vì thế bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng lúng túng.

“Đàn ông…”

Bạch Tuyết Nghênh nhìn tôi rồi lắc lắc đầu, sau khi nói hai chữ ‘đàn ông’ xong thì không nói thêm gì nữa, vẻ mặt cô ấy khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.

Đàn ông?

Ý của cô ấy là gì chứ?

Ý cô ấy muốn nói là trên đời này không có một tên đàn ông nào tốt đúng không?

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là sau khi phát hiện tôi nhìn lén cô ấy thì cô ấy cũng không kéo cổ áo lên cao, ngược lại càng cúi người xuống thấp hơn.

Điều này khiến một người đàn ông cao gần một mét tám như tôi nhìn không sót một thứ gì.

Cô ấy đang làm ám hiệu cho tôi à?

“Cậu vẫn còn nhìn tiếp được à?” Không thể ngờ được là đúng lúc này cô ấy lại đột ngột ngẩng đầu lên, cau mày hỏi tôi.

“Chỗ này tôi đọc không hiểu, cậu hãy giải thích cho tôi đi.” Không chờ tôi lên tiếng trả lời thì cô ấy đã nói sang chuyện khác, sau đó rất tự nhiên mà dựa sát vào người tôi, quay sang nhìn tôi hỏi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Thật sự không thể hiểu được phụ nữ đang nghĩ gì nữa!