Chú Đừng Qua Đây!

Chương 52: Tôi không ăn thịt trẻ con

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc vào phòng được chuẩn bị sẵn cho mình, Tiểu Ngư theo yêu cầu của Ryan là đi xuống phòng khách để gặp anh ta. Biệt thự rộng như vậy mà chẳng có đến một người giúp việc nào khác nữa, là do tên đàn ông này keo kiệt hay tính tình quái dị chẳng ai chịu đựng nổi đây?

Tiểu Ngư vừa xuống tới phòng khách thì Ryan cũng đang từ trong bếp đi ra với một lon coca trên tay đang uống dỡ. Anh ta vừa bước qua vừa nhìn Tiểu Ngư rồi tới sofa thả người ngồi xuống luôn.

- Trong thời gian cô ở đây, cô phải tuyệt đối nghe theo mọi sắp xếp cũng như yêu cầu của tôi.

Anh ta cầm lon coca cứ quơ qua quơ lại để phụ họa thêm cho lời nói của mình, hết chỉ đông lại chỉ tây.

- Anh muốn tôi làm người hầu của anh?

Nhìn dáng vẻ ra oai của anh ta, Tiểu Ngư rất bất mãn trong lòng, nhưng vì phải nghĩ đến cả cuộc sống bình yên của Lãnh Di Mạt nên nó mới phải cắn răng nhẫn nhịn.

Ryan nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, bay ra vẻ mặt tán thưởng.

- Đúng là rất thông minh và thẳng thắn. Nếu đã hiểu rồi thì nghe rõ công việc của cô đây. Tôi chỉ nói một lần thôi, cố gắng đừng hỏi lại quá nhiều, và cũng đừng cố tranh cãi với tôi.

Anh ta nói với giọng điệu chậm rãi, giống như một người thầy đang từ tốn giảng bài cho học trò của mình vậy. Vừa nói đến đây thì anh ta cũng bắt đầu đổi lại hai chân đang bắt chéo nhau, trên tay cầm lon coca và cứ nói được hai câu thì uống một ngụm.

- Đầu tiên, cô cần ghi nhớ ba nguyên tắc của tôi. Thứ nhất, tuyệt đối không được làm ồn trong lúc tôi làm việc. Thứ hai, có mặt ngay trong vòng năm phút khi tôi gọi. Thứ ba, không được tôi cho phép thì không được phép rời khỏi đây. Cô đã nghe rõ chưa?

Lẽ ra Tiểu Ngư đã quyết định là sẽ nhẫn nhịn người đàn ông này, nhưng những cái nguyên tắc vớ vẩn kia, nó thực sự không thể để yên được nữa.

- Ryan tiên sinh. Tôi chỉ tạm thời ở đây cho đến khi trở về thủ phủ của Xích Bang. Tôi vẫn là người của tiểu thư, không phải là thuộc hạ của anh, cho nên tôi không có nghĩa vụ phải tuân thủ những nguyên tắc vô lí này.

Không ngờ mới chỉ nói được mấy nguyên tắc mà Tiểu Ngư đã cãi lại rồi, đương nhiên điều này sẽ khến cho tâm trạng đang vui vẻ của Ryan liền tiêu tan đi ngay. Anh ta bất động vài giây và nhìn nhóc con đứng trước mặt đến mức không chớp mắt, phải sau một lúc thì anh ta mới cất giọng.

- Cô biết cô đến đây để làm gì mà nhỉ? Nhóc con, tôi cũng nói cho cô biết luôn, cho dù cô ở đây mấy ngày đi nữa, một ngày hay một tháng thì tôi vẫn là ông chủ của cô. Việc mà cô cần làm chính là nghe theo mọi yêu cầu của tôi, chẳng lẽ cô muốn....tiểu thư của cô phải khó sống hơn mới được?

Giới hạn của Tiểu Ngư chính là Lãnh Di Mạt, nếu đã đυ.ng đến tiểu thư của nó thì nó không cần nể nang dù là bất cứ ai đi nữa. Ryan dám đe dọa đến an nguy của Lãnh Di Mạt, nó lập tức xù lông lên ngay.

- Lời nói của anh lại không đáng tin như vậy sao? Không phải đã nói là tôi đi theo anh thì anh sẽ không làm phiền đến tiểu thư nữa? Bây giờ tôi ở trong tay anh thì anh liền lật lọng?

Nó càng nói càng hăng hơn, dường như tất cả những cảm xúc cố gắng đè nén từ đầu đến giờ đều đang bộc phát ra hết.

- Tôi nhắc lại cho anh nhớ, tôi không phải thuộc hạ của anh, tôi chỉ làm những việc cần làm. Không phải anh có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì anh muốn.

Một cô nhóc chống đối mình như vậy, Ryan không giận mà còn cười, ánh mắt đang nhìn nó có vẻ càng lúc càng nổi lên hứng thú. Anh ta đặt lon coca trên tay xuống bàn và sau đó từ từ đứng lên, anh ta đi tới gần Tiểu Ngư, đứng rất gần nó mới chịu dừng bước, còn dí sát mặt mình vào mặt của nó nữa.

- Chuyện tôi muốn? Cô nói tôi muốn chuyện gì chứ? Nhóc con, không phải cô đang nghĩ....

- Anh đừng có nói linh tinh. Tôi chẳng nghĩ gì cả!

Không đợi anh ta nói hết ý sau đó thì Tiểu Ngư đã lớn tiếng phản bác ngay, từ giọng điệu cho đến vẻ mặt đều lộ ra vẻ lúng túng, mất tự nhiên. Và chắc chắn những chi tiết biến đổi bất thường này đều đã lọt hết vào mắt của Ryan. Anh ta tiến sát gần nó hơn, mặt cũng gần áp vào mặt của nó, nhìn rất rõ gương mặt đang đỏ ửng lên của nó, nhếch môi cười trêu chọc, còn ồ lên một tiếng, thuận theo ý của nó là không vạch trần hoàn toàn.

- Tôi vẫn chưa nói gì mà. Cô đang nghĩ gì mà mặt lại đỏ lên như vậy?

Anh ta đứng gần như vậy, mặt của Tiểu Ngư đã sắp bốc hỏa rồi, nếu ai không biết còn tưởng là nó bị sốt nữa. Thấy nó đã đủ xấu hổ như vậy, Ryan cũng không định truy hỏi đến cùng để cố vạch trần nó làm gì, anh ta lùi lại hai bước, nửa đùa nửa thật nói xong một câu trước khi trở lại chỗ ngồi.

- Yên tâm, tôi không ăn thịt trẻ con đâu.

Lời này của anh ta thì khác gì là đã vạch trần suy nghĩ không đứng đắn trong đầu của Tiểu Ngư rồi chứ. Nghe người đàn ông nói vậy xong, nó liền chỉ muốn tìm một cái hố để chui đầu xuống ngay thôi. Nó nhìn người đàn ông đang ngồi bắt chéo hai chân trên sofa, thong thả cầm lon coca lên uống mà trống ngực đập liên hồi, tim như muốn nhảy ra ngoài rồi. Nó còn tưởng bản thân đã bị bệnh rồi, sao tự dưng tim vừa đập nhanh và mặt vừa nóng bừng lên vậy chứ?

..

Thủ phủ của Hồng Bang vốn dĩ không hề yên bình và đẹp đẽ như dáng vẻ bên ngoài của nó, đây là nơi lạnh lẽo nhất, vì nó chính là nhà xác đã chứa biết bao nhiêu máu thịt của kẻ thù hay những kẻ phản bội trong tổ chức, mùi máu tanh lưu lại khắp mọi ngóc ngách mà không thể nào tan biến đi.

Đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống toàn bộ khung cảnh của thủ phủ, tâm trạng của Ngôn Dực có chút bứt rứt, khó diễn tả. Anh ta còn nhớ rất rõ, ngày đầu tiên anh ta bước vào thủ phủ này, khi đó anh ta chỉ có mười tuổi. Một đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viên được nhận nuôi chắc chắn là bước ngoặt thay đổi cuộc đời, hoặc là sẽ có cuộc sống khổ sở hơn hoặc sẽ được sống trong một gia đình hạnh phúc. Ngày hôm đó, anh ta đã gặp người cha nhận nuôi mình, người đàn ông có vẻ ngoài rất thành đạt và giàu có, Ngôn Dực đã tưởng rằng mình sẽ được ăn no mặc ấm, có cha mẹ và được đến trường như những đứa trẻ ngoài kia. Nhưng không ngờ, nơi đầu tiên mà anh ta được đưa đến chính là một nhà giam huấn luyện sát thủ, ở đó cũng có rất nhiều đứa trẻ mồ côi như anh ta, bao gồm cả những đứa trẻ cùng anh ta lớn lên trong cô nhi viện, cũng được người đàn ông tên Ngôn Tô đó nhận nuôi. Phải vượt qua bao nhiêu đứa trẻ trong trại huấn luyện, phải giành giật sự sống đến cùng, Ngôn Dực đã chiến thắng, là đứa trẻ duy nhất sống sót và được đưa vào thủ phủ của Hồng Bang để gặp Ngôn Tô, anh ta mới thực sự được nhận nuôi từ đây, và được huấn luyện trở thành sát thủ giỏi nhất Hồng Bang.

Nhớ lại chuyện quá khứ, Ngôn Dực tưởng chừng như mình đã bước qua cả một đời người. Cũng phải thôi, vì anh ta đã hoàn toàn lột xác với thân phận khác rồi mà.

- Thiếu chủ. Anh có gì phân phó sao?

Một tên thuộc hạ đi tới gần Ngôn Dực, giữ một khoảng cách nhất định và cúi đầu chào, thái độ vô cùng cung kính.

Ngôn Dực không quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía tên thuộc hạ, bình thản đưa ra nhiệm vụ.

- Điều tra xem thử Lãnh Di Mạt thích gì, giúp tôi chuẩn bị một món quà gặp mặt.

- Đã rõ, thưa thiếu chủ.

Tên thuộc hạ cung kính cúi đầu nhận lệnh rồi lui ra ngoài khi được Ngôn Dực phất tay cho phép.

Sau khi tên thuộc hạ kia lui ra, Ngôn Dực lại tiếp tục đứng đó một mình. Mà cũng không qua bao lâu thì lại có tiếng nói chuyện với anh ta.

- Thiết kế từ thạch anh tím của Đan Thạch sắp ra mắt rồi. Con đã chuẩn bị đến đâu rồi?