Chú Đừng Qua Đây!

Chương 20: Thích nhất được gọi là chú Bân

Đến phòng làm việc của chủ tịch, Hầu Tử cẩn trọng mở cửa cho Tả Bân. Lúc Tả Bân bước vào trong phòng thì vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, thân ảnh cao lớn vẫn cư nhiên đi về hướng bàn làm việc. Nhưng lúc hắn bước gần đến thì đã phát hiện ra có gì đó không nên ở đây mà lại ở đây, hắn vẫn không tỏ thái độ khác lạ nào, vẫn thản nhiên đi đến chỗ ngồi của mình.

- Không phải tớ đã nói với cậu không được ngồi chỗ của tớ rồi? .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Đúng là giác quan của lão đại tổ chức hắc đạo nhạy bén hơn cả, không có một chút sơ hở mà hắn vẫn phát hiện ra và chỉ đích danh kẻ đang tự tiện xâm nhập kia. Mà người ngồi trên ghế xoay trước bàn làm việc sau khi bị bắt được thì không những không sợ hãi xin tha mạng, ngược lại còn dùng một thái độ cà lơ phất phơ để đáp trả cáo buộc. Bộ dạng lười nhác từ từ xoay ghế lại, vẻ mặt đang vô cùng hưởng thụ lại dần có chút bất mãn.

- Tớ nói này lão Tả, cậu có thể đừng suốt ngày đem bộ mặt diêm vương kia nói chuyện với tớ không?

Khi nhìn thấy người đàn ông đã chiếm chỗ ngồi của Tả Bân thì Hầu Tử đứng cách đó một khoảng cũng nhanh chóng cúi đầu chào, thái độ cũng rất cung kính, điều này càng chứng minh người đàn ông tùy tiện kia có thân phận không tầm thường.

Đúng vậy, anh ta chính là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thế giới Ryan, đối tượng mà rất nhiều tập đoàn kim cương đá quý nhắm đến như một vị thần tài, nhưng anh ta chỉ chung thủy với Đan Thạch, cũng vì mối nghiệt duyên với ông chủ Tả Bân đây. Thực chất cũng là bị bắt ép cả thôi, anh ta là một con người yêu thích cái đẹp, thích sự mơ mộng đầy màu sắc chứ không phải sự u ám đến mức tưởng bản thân sắp đi đầu thai từ người Tả Bân toát ra.

Không biết mối quan hệ giữa hai người đàn ông này thân thiết đến mức nào mà cho dù đối diện với vẻ mặt lạnh tanh phủ mấy tầng chết chóc của Tả Bân, Ryan vẫn có thể cười hớn hở không biết sợ chết viết ra sao.

- Lão Tả, cái ghế này của cậu đúng là ngồi rất êm mông mà. Tớ thật sự không thể cưỡng lại sự hấp dẫn này đâu.

Tả Bân đứng bên cạnh ghế làm việc của mình, từ trên cao nhìn xuống tên nhãi cứ luyên thuyên như chim hót không ngừng. Thái độ của hắn vẫn không có gì khác, cứ bình thản mà đợi xem tên Ryan kia sẽ lại làm trò gì khác nữa. Nhưng quen thân với hắn hơn hai mươi năm rồi, Ryan đương nhiên rất rõ khi hắn bình thản đến mức này thì giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, anh ta liếʍ liếʍ môi và ho khan mấy tiếng để giữ được phong độ của mình, vừa đứng lên vẫn không từ bỏ được tật đùa với lửa.

- Hay là cậu cứ suy nghĩ lại phương án tớ đưa cho cậu đi. Cậu cho tớ làm chủ tịch Hội đồng quản trị đấy, bù nhìn thôi cũng được. Tớ rất thích cái ghế này đó, cứ ngồi xuống thì lại không nỡ đứng lên.

Anh ta vừa mới đứng lên thôi đã vòng tay lên khoác vai của Tả Bân, thể hiện biết bao nhiêu là thân thiết, một tay sờ sờ cằm ra dáng vẻ trầm ngâm suy tư.

- Lão Tả, cậu cho tớ làm chủ tịch Đan Thạch thì tớ có thể ngồi mãi cái ghế này rồi, cậu cứ để một tên bù nhìn ở đây thôi, cũng không ảnh hưởng đến quyền lực của cậu ở Đan Thạch mà, cậu bây giờ ngoài mặt nắm giữ vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị nhưng lại kiêm cả công việc của Tổng giám đốc. Lão Tả, đây gọi là tiếm quyền đó.

Là bạn bè hơn hai mươi năm nên Tả Bân vốn đã quen thuộc bộ dạng ăn nói không cần kiểm soát của anh ta. Hắn không có động thái nào khác, cũng chẳng chỉ súng vào đầu của tên nhãi này, cũng không bẻ cổ hay đánh gãy tay của anh ta, mà hắn chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh tràn ngập ý tứ cảnh cáo cấp độ đặc biệt để nhìn người bạn thân của mình.

- Nếu cậu thích chiếc ghế này như vậy thì tớ sẽ bảo Hầu Tử đem cho cậu một chiếc. Cái tay bạch tuộc của cậu cần biết nên đặt ở đâu mới không gây họa.

Cho dù có chút lo ngại nhưng Ryan vẫn chưa vội bỏ tay ra ngay, anh ta bĩu môi cười cười, cố tình bày ra mấy vẻ mặt làm trò hề.

- Lão Tả, như thế này đâu có giống chứ. Tớ thích chiếc ghế này đặt ở trong phòng làm việc của chủ tịch đấy. Mỗi ngày đều có nhân viên ra vào gọi tớ là chủ tịch, cảm giác đó chỉ nghĩ thôi đã thấy rất oai phong rồi. Giống như, giống như…

Khi nói đến đây, anh ta lại ngập ngừng, kéo dài hơi, làm vẻ đang suy nghĩ ra hình ảnh so sánh tương đồng, nhưng ánh mắt giảo huyệt kia đã chứng minh anh ta đang cố tình mà thôi.

- Giống như cậu thích nhất được tiểu Mạt Mạt gọi cậu là chú Bân đấy. Chú Bân, chú Bân.

Anh ta còn bắt chước cả giọng điệu lẫn phong thái của Lãnh Di Mạt trong trí nhớ của mình, quá nhập tâm mà quên mất phải để ý đến biểu hiện hiện tại của Tả Bân rồi. Sau khi gọi mấy tiếng như vậy, anh ta còn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa.

- Nhưng bây giờ hình như cậu không được nghe nữa nhi? Haizza, biết trách ai bây giờ.

Nói xong, anh ta còn vỗ vỗ mấy cái lên vai của Tả Bân để an ủi. Nhưng người đáng lo nhất bây giờ chính là anh ta chứ không phải Tả Bân. Hầu Tử đứng bên cạnh quan sát cả quá trình, không dám tin Ryan còn dám đùa đến mức này, cậu ta nhìn Ryan giống như đang ban phát chút lòng thương cảm trước khi anh ta được tiễn lên đường, thật đáng lo mà.

Ryan hình như cũng đã bắt đầu nhận thức được người đàn ông bên cạnh đã tỏa ra bao nhiêu hàn khí chết chóc, từ đỉnh đầu chạy dọc sống lưng anh ta đều lạnh toát đến mức tưởng chừng mình đang bước qua cầu Nại Hà. Vẻ mặt anh ta bây giờ trông khóc không được mà cười cũng không xong, vô cùng đáng thương. Cứ nhìn Tả Bân im lặng như tượng nhưng gương mặt lạnh toát đang nhìn chằm chằm vào mình thì Ryan chỉ muốn tháo chạy ngay lập tức.

- Không đùa nữa. Lão Tả, cậu đừng có nổi điên với tớ đấy nhé?

Để có thể tự giữ được mạng cho mình, Ryan đã lập tức đi thẳng vào chủ đề cần thảo luận của hai người liên quan đến dự án mới của Đan Thạch.

- Tớ thật sự không đùa nữa đâu. Chúng ta nói chuyện chính đi, tớ nghe báo cáo rồi, hợp đồng vẫn chưa ký được. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao?

Tả Bân không phải trẻ lên ba, đương nhiên chiêu vặt đánh trống lảng này của Ryan, hắn đều nhìn ra được hết. Hắn có thể vạch trần thẳng thừng mà xử cho xong tên lẻo mép này đã, nhưng nếu Tả Bân hắn làm vậy thì không phải rất rõ ràng hắn còn để tâm đến Lãnh Di Mạt hơn cả chuyện của Đan Thạch sao? Cho nên hắn không thể làm vậy được, nếu đã vào chuyện của công ty thì mọi sự chú ý của hắn đều buộc phải chuyển hướng.

Nghĩ rồi, hắn dần thay đổi sắc mặt, đi vòng qua trước mặt Ryan đi tới ghế làm việc của mình và ngồi xuống, dáng vẻ vẫn bá đạo cao ngạo như cũ, hắn mở chiếc tablet ra đến mấy trang tài liệu và đưa cho Ryan.

- Hợp đồng không thể ký vì bọn họ yêu cầu chia lại tỉ lệ. Sở dĩ bọn họ có lá gan chèn ép được Đan Thạch là vì đang có tư liệu mật có thể gây bất lợi cho cả tớ và cậu.

Ryan vừa đọc mấy trang tài liệu đó vừa cố sâu chuỗi vấn đề, nhưng anh ta dù sao cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi, làm sao có thể hiểu hết những thứ số liệu phức tạp của những nhà lãnh đạo như Tả Bân chứ. Biết anh ta dù có xem cũng chẳng hiểu hết nên Tả Bân cũng đưa tiếp cho anh ta một bản kế hoạch mà Hầu Tử vừa mới đem đến.

- Cậu xem thử bản thiết kế này có giống với mô hình gốc của cậu không. Đây là tư liệu mật mà bọn họ đang có. Rất đơn giản, đó là tố cáo Đan Thạch ăn cắp ý tưởng thiết kế. Coi như đang lấy điều kiện chèn ép tớ đồng ý với tỉ lệ lợi nhuận bọn họ đưa ra.

Nghe Tả Bân giải thích lại một lượt, Ryan vội vàng cầm tập tài liệu kia lên xem. Là người thiết kế toàn bộ, chỉ cần nhìn qua thì anh ta liền nhận ra sự trùng hợp giữa hai bản thiết kế. Sắc mặt anh ta đang có vẻ biến chuyển theo hướng không mấy khả quan.

- Đây không phải là mô hình thiết kế của tớ sao? Ăn cắp ý tưởng, rõ ràng bọn họ đã ăn cắp bản thảo rồi tự biên tự diễn mà.