Anh đưa tay nhìn đồng hồ cũng gần 10 giờ rồi, chưa tìm thấy cô thì lòng anh cứ mãi không yên được và từ nãy đến giờ anh đã chạy một vòng thành phố vẫn không tìm thấy cô, Hoắc Cảnh với vẻ mặt bực tức hiện ra, hắn đã đưa cô đi đâu vậy hả?
" Cậu cho người tìm Mẫn Nhi giúp tôi " anh dừng xe lại sau đó gọi điện cho Tô Niên.
" Người của cậu thì cậu tự đi mà tìm " hắn không nể nang gì mà đáp trả lại anh.
" Cho cậu 15p phải tìm ra cô ấy " anh nói xong thì tắt máy.
Cái tên Tô Niên này lúc nào cũng vậy, anh thật muốn gϊếŧ chết hắn ngay lập tức.
Ở đây và những nước khác thì quyền lực Tô Niên không phải dạng vừa, 15p với Tô Niên không khó, hắn gϊếŧ người còn có thể làm được huống chi là tìm kiếm Mẫn Nhi giúp anh.
Chưa đầy 15p Tô Niên đã gửi ví trí của cô cho anh, là khu vui chơi sao? Hoắc Cảnh nhanh chóng lái xe đến đó.
Tại sao anh lại quên mất chỗ này? Anh đi tất cả mọi nơi lại không nhớ đến khu vui chơi.
Xem ra lần này cô không thoát được rồi.
Mẫn Nhi bên này chẳng hay biết chuyện gì cả, được Thẩm Đình Nam mua cho hộp kem nên cô vừa đi vừa ăn trong vô cùng thoải mái.
" Em có muốn đi đâu nữa không? " hắn quay qua nhìn cô hỏi.
" Đi đâu cũng được, tuỳ anh quyết định " cô không đi nhiều nên không rành lắm nên thôi cứ để hắn quyết định vậy.
Chơi thì cũng đã chơi đủ rồi nên hai người bắt đầu ra ngoài để lấy xe đi đến những nơi khác.
Cô vừa ra tới ngoài thì thấy Hoắc Cảnh đứng ở cạnh xe của Thẩm Đình Nam khiến cô giật mình trong lòng đột nhiên lo sợ, sao anh biết cô chỗ này mà tới đây vậy?
Không chỉ riêng cô mà hắn cũng thấy, Thẩm Đình Nam vẫn vẻ mặt bình thản nhìn anh.
" Về thôi, anh đưa em về " anh đi tới nắm tay cô kéo đi.
" Em không muốn về với anh " dù trong lòng có chút sợ nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ cứng rắn với anh.
" Ngoan, về nhà chúng ta nói chuyện "
Nghe những lời này của cô, anh không những không tức giận mà còn rất dịu dàng với cô, anh sợ mình lớn tiếng rồi cô lại giận.
" Cô ấy không muốn đi cậu cần gì phải ép buộc cô ấy " Thẩm Đình Nam lên tiếng.
Hoắc Cảnh nhìn hắn nhếch môi cười, Lưu Mẫn Nhi là vợ anh việc anh có ép buộc cô về cũng là chuyện thường tình trước sau cô cũng phải về cùng anh mà thôi.
" Lưu Mẫn Nhi là vợ tôi, tôi đưa vợ tôi về nhà thì có liên quan gì đến Thẩm tổng đây " anh còn nhấn mạnh từ ' vợ ' trước mặt hắn.
Vợ? Đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như thế.
Cô đánh mắt qua nhìn anh và trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp bởi vì câu nói khi nãy của anh.
" Tôi đưa cô ấy đi phải có trách nhiệm đưa cô ấy về tận nơi, nếu cậu bận thì cậu cứ việc đi trước "
" Tôi không bận, làm sao tôi có thể đi khi vợ mình đang ở đây, tôi nhắc lại Lưu Mẫn Nhi là vợ tôi, Thẩm tổng nên biết điều mà giữ khoảng cách với cô ấy, đừng để tôi phải nói nhiều " anh lạnh giọng đáp.
Sau đó kéo tay cô lên xe của mình, anh nhắc nhở hắn vậy là đã nể tình hắn lắm rồi nếu như hai nhà không quen biết nhau thì anh đã xử lý hắn từ lâu.
" Thẩm thiếu gia, em xin lỗi, khi nào rãnh chúng ta sẽ gặp nhau sau nhé, anh về cẩn thận đấy " cô không quên xoay người lại nói với hắn một câu.
Dù sao khi nãy hắn là người dẫn cô đi chơi nên bây giờ đột nhiên cô theo anh về vậy cũng có chút ngại thế nên mới nói một vài lời với hắn.
" Được " hắn gật đầu với cô.
Thẩm Đình Nam nhìn chiếc xe rời đi thì cười nhạt, hắn biết rõ cô đã có vị hôn thê rồi thế nhưng đoạn tình cảm này vì sao hắn lại không thể buông bỏ được.
Có điều cô lại không nhận ra tình cảm của hắn, trong lòng thì lại càng không có hắn.
Cái hắn tiếc nuối nhất trong đời này là không gặp cô sớm hơn, để rồi bây giờ chỉ biết nhìn cô hạnh phúc bên cạnh người khác không phải hắn.
Sau khi đưa được cô lên xe, tay anh đã nắm chặt tay cô không rời, dù cô có làm cách nào đi nữa thì vẫn không thể gỡ tay anh ra được.
" Mẫn Nhi, em dám đi với người đàn ông khác trước mặt anh sao? " anh chậm rãi nói.
" Tại sao lại không? " cô nhìn anh thản nhiên đáp.
" Khá lắm, về nhà anh sẽ dạy dỗ em sau vợ à " anh nhìn cô nở nụ cười nham hiểm.
Nhìn nụ cười của anh bỗng nhiên cô có dự cảm không lành, dạy dỗ? Ý anh là sao? Cô có nên về cùng anh nữa không?
" Thiếu gia, anh mà làm gì quá đáng với em thì em sẽ nói cho mẹ Hoắc biết đấy " cô lên giọng hâm doạ anh.
" Em đoán xem, anh sẽ làm gì em? " anh nhướng mày với cô.
Đoán? Làm sao cô đoán được?
Con người anh mưu mô như vậy, bắt cô đoán thì sao cô có thể đoán ra.
Mẫn Nhi chỉ nghe thôi không đáp, cô cũng mặc kệ lời nói của anh, nếu như anh còn đối xử tệ với cô thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho anh.
Xe vừa dừng ở trước sân, Mẫn Nhi đã nhanh tay mở cửa sau đó đôi chân cất bước vào nhà trước nhưng làm sao cô có thể nhanh hơn anh được. Hoắc Cảnh nhanh chóng bế cô lên lầu, lần này anh sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho cô.
Đặt cô xuống giường, cả thân hình cường tráng của anh đè lên người cô, Mẫn Nhi ra sức đẩy anh ra nhưng đều vô nghĩa.
" Thiếu gia, anh định làm gì? " cô mở to mắt nhìn anh hỏi.
" Em là người biết rõ nhất mà " anh điềm đạm trả lời.
" Vợ chồng chúng ta sẽ hoá giải hiểu lầm với nhau trên giường "
Hoá giải hiểu lầm trên giường? Anh đùa cô sao?
Nói đến đây đương nhiên cô hiểu ý của anh, người ngốc cũng có thể hiểu ra huống chi là cô.
" Khoan đã, sáng giờ em vẫn chưa ăn gì nên bây giờ em rất đói bụng, không thể..... không thể được đâu "
" Xong chuyện anh sẽ cho em ăn "
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, hai người trải qua vài tiếng ân ân ái ái, lúc này Mẫn Nhi đã mệt đến nổi ngay cả mắt cô cũng lười mở lên.
Anh và cô đã làm chuyện này suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, cơ thể cô bây giờ không thể cử động được nữa.
Hoắc Cảnh nằm đó ôm cô vào lòng, tay anh không ngừng vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, khuôn mặt anh lộ rõ sự thoả mãn.
Tính từ ngày hai người cãi nhau đến nay cũng gần một tuần rồi còn gì, trong suốt những ngày đó anh không được ăn no, bây giờ anh phải bắt cô bù lại cho mình chứ.
Anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp tủ ra sau đó chầm chậm đeo lại vào tay cô, anh còn đặt nụ hôn lên đó, chắc chắn hôm anh say rượu cô đã nhìn thấy tay anh không có nhẫn cho nên cô mới giận mà bỏ đi.
Là do anh bất cẩn nên mới như vậy nhưng sau này anh nhất định không để chuyện đó xảy ra.
Ngủ hơn 2 tiếng đồng hồ thì Mẫn Nhi cũng tỉnh lại, cô ngước mắt lên nhìn anh, khoé môi cô chợt mỉm cười một cái.
Được anh ôm như vậy thật sự cô rất thích, vòng tay anh còn rất ấm áp nữa.
" Bà xã, tỉnh rồi sao? " anh ôn nhu hỏi.
Cái gì mà bà xã chứ? Nghe anh gọi thôi cũng khiến cô sởn cả gai ốc hết rồi đây này.
" Ai là bà xã của anh " cô bĩu môi đáp lại.
" Tất nhiên là em "
Trước sau gì cô cũng trở thành vợ của anh thôi, gọi ' bà xã ' trước cũng chẳng có vấn đề gì cả, tập dần cho quen miệng ấy mà.
" Đói chưa? "
" Đói ạ, nhưng em tự xuống ăn được, anh không cần phải mang lên cho em "
Không cần phải phiền anh mang lên cho cô, hai người cũng đã ân ái nhiều lần rồi nên cô cũng quen dần, ban đầu mệt thật nhưng nghỉ ngơi là khoẻ lại ngay thôi.
" Được, tắm thôi "
Anh bế cô vào phòng tắm, biết là cô vẫn đi lại được nhưng do là anh muốn bế cô.
Thay đồ xong các thứ thì hai người đi xuống phòng ăn, quản gia Lê thấy cô về nên ông cũng hiểu được mà chuẩn bị thức ăn nhiều một chút cho hai người.
Khi nãy thấy anh bế cô đi thì ông biết hai người đã làm lành với nhau rồi.
Mẫn Nhi ngồi phòng khách chơi thì mới để ý, anh đã đeo nhẫn cho cô từ lúc nào vậy? Mắt cô thử liếc qua tay anh nhìn xem là anh có đeo nó chưa?
" Anh xin lỗi, là anh đi tắm tháo ra nên quên mang vào, sau này sẽ không như thế nữa " anh hiểu nên vội vàng ôm cô vào lòng mình mà giải thích.
" Xem như lần này em bỏ qua cho anh, nếu còn lần sau thì em sẽ bẻ gãy tay anh " cô vừa nói vừa hành động.
Anh cười to, người phụ nữ này từ khi nào lại có lá gan lớn như vậy còn dám đòi bẻ tay chồng mình, Lưu Mẫn Nhi tính tình hiền lành, ngoan ngoãn trước đây của anh đâu rồi?
Đến lúc hai người nên làm lành với nhau rồi, trong tình yêu hay cuộc sống vợ chồng cũng có lúc phải cãi nhau chứ.
Thấy anh đã chịu xuống nước và mở miệng xin lỗi cô nên Mẫn Nhi cũng không muốn làm khó anh nữa.
Chỉ cần anh chịu nhận sai với cô là được và cô cũng không để trong lòng những chuyện không vui trước kia.
Anh và cô hạnh phúc bên nhau là cô vui lắm rồi.