Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh

Chương 33: Cãi nhau

Chỉ mới hừng đông, Hoắc Cảnh đã về tới biệt thự anh không nhanh không chậm tiến vào phòng ngủ của cô sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng.

Mẫn Nhi ngửi được mùi hương quen thuộc liền mở hờ mắt mình ra, thấy khuôn mặt của anh hiện ra đột nhiên trên môi cô nở nụ cười.

" Thiếu gia về rồi à " cô nói xong thì tiếp tục nhắm mắt ngủ nhưng tay thì lại ôm lấy cơ thể anh không buông.

Bộ dạng mớ ngủ của cô khiến anh không khỏi buồn cười, Hoắc Cảnh chỉ im lặng nằm đó để cô ôm mình ngủ.

Những ngày ở Anh thật sự mà nói anh rất nhớ cô, anh phải cố gắng xử lý công việc để về sớm với tiểu bảo bối của anh.

Cho đến 6 giờ sáng, lúc này cô giật mình tỉnh lại, mở mắt lên thì thấy khuôn mặt điển trai của anh hiện ra.

Cô đưa tay sờ thử, đúng thật là anh, cô không hề mơ, ban đầu cứ tưởng rằng do cô nhớ anh quá nên đâm ra ảo giác nhưng không.

Mẫn Nhi ngắm nhìn khuôn mặt của anh mãi không rời mắt, tính đến nay anh đi tận 4 ngày mới về và trong suốt hai ngày vừa qua anh đã không gọi cũng như nhắn tin cho cô.

Dù cô có gọi cũng không hề bất máy, Mẫn Nhi vì lo cho anh mà cô ăn uống không ngon miệng, ngủ cũng khá khuya để chờ anh gọi đến.

Người đàn ông này đúng là vô lương tâm mà.

" Nhớ anh lắm sao? " anh ôn nhu nói.

Ai thèm nhớ anh chứ?

Cô bĩu môi sau đó ngồi dậy định bước xuống giường, Hoắc Cảnh nhanh tay kéo cô lại, một lần nữa Mẫn Nhi nằm gọn trong lòng anh.

" Giận anh sao? " anh nói xong thì hôn lên gò má của cô.

" Phải đó, hai ngày anh không liên lạc với em, làm người ta lo chết đi được " cô mở miệng trách móc anh.

" Xin lỗi vì làm em lo lắng, đừng giận, anh đã về với em rồi đây " tay anh cưng chiều vuốt tóc cô.

Anh biết là cô lo cho mình vậy nên anh mới cố gắng về sớm với cô.

" Em bắt đền anh đấy " cô nũng nịu nói.

Từ bao giờ cô lại học được cách làm nũng như vậy? Quả thật anh rất thích nhìn bộ dạng này của cô.

" Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi "

" Thật là em muốn đi đâu anh cũng đúng không? " hai mắt cô sáng lên khi nghe anh nói như thế.

" Thật "

Hôm nay anh không đến công ty nên có thời gian rãnh để đưa cô đi chơi và bù cho cô những ngày anh không ở đây.

" Em muốn đi khu vui chơi " cô hào hứng đáp.

Lần trước Thẩm Đình Nam chạy ngang nơi đó, cô thấy rất rộng lớn nhưng cô không biết bên trong gồm có những gì, về nhà cô lên mạng tìm hiểu thì mới biết đó là khu vui chơi để mọi người đến giải trí.

Trước giờ chưa từng đến đó nên cô vô cùng tò mò, lần nay anh đã mở lời nên cô cũng không ngần ngại mà kêu anh đưa mình đi thử.

" Được, ăn sáng xong anh sẽ đưa em đi " anh cũng rất nhanh đồng ý với cô.

" Cảm ơn anh " cô vui mừng hôn tặng anh một cái.

Cô cũng không nằm lại giường lâu mà nhanh chân đi vào phòng tắm để thay đồ, cô muốn đi sớm để được chơi nhiều trò hơn ấy mà.

Khoảng chừng 8 giờ sáng hai người bắt đầu rời khỏi biệt thự, trong xe cô cười nói rất vui vẻ, nhìn cô chẳng khác gì một đứa trẻ mới lên ba.

" Vui đến vậy sao? " anh xoay qua nhìn cô hỏi.

" Vâng, được thiếu gia dẫn đi chơi tất nhiên là vui rồi "

Lâu lâu anh mới rãnh rỗi để đưa cô đi nên cô vui là chuyện đương nhiên với lại đi cùng người mình yêu còn hạnh phúc hơn thế nữa.

Một lát sau, hai người dừng trước cổng khu vui chơi lớn nhất thành phố, đợi anh đỗ xe xong thì cô đã nắm tay anh kéo vào trong.

Hôm nay không phải cuối tuần nhưng vẫn rất đông người, quả thật bên trong có rất nhiều trò chơi còn có cửa hàng thức ăn nhanh nữa.

Tại sao cô lại không biết nơi này sớm hơn chứ.

" Thiếu gia, em muốn chơi cái đó " cô nhìn thấy mọi người chơi tàu lượn siêu tốc thì liền xoay qua nói với anh.

" Không được "

" Em không sợ độ cao, anh yên tâm "

Điều cô nói là thật, từ trước tới nay cô không hề sợ độ cao dù có đứng ở nơi cao cấp mấy cũng không sao, vậy nên những trò này không thể làm khó được cô.

" Nghe lời anh, tìm trò khác chơi đi "

Những thứ đó rất nguy hiểm thì sao anh có thể để cô chơi được.

Cô thích những trò cảm giác mạnh hơn là nhẹ nhàng, khi nãy cô đi cũng quên mang theo tiền nếu như cô có tiền thì không cần phải xin anh nữa rồi.

" Vâng " cô tỏ ra không vui những vẫn đồng ý với anh.

Cô cứ nghĩ là tới đây anh sẽ cho cô chơi thoải mái vậy mà vẫn bị anh ngăn cấm, cô bất mẫn nhưng không thể nói ra sợ rằng anh lại đưa cô về thì coi như uổng phí công sức của cô.

Những trò anh chọn cho cô hầu như không có chút cảm giác nào gọi là vui cả, đơn giản bởi vì cô không thích trò chơi như vậy.

Ở đây có khá nhiều trò chơi được mọi người ưa chuộng nhưng điều đáng nói là anh không đồng ý để cô chơi.

Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy thì anh đưa cô tới đây làm gì nữa.

Nhân cơ hội anh đang nghe điện thoại và không chú ý tới mình nên Mẫn Nhi đã nhanh chân chạy đi mua vé.

Vì sao cô có tiền? Thật ra khi nãy cô có lấy trộm được ví của anh và có lấy chút tiền để vào túi mình nên cô mới có tiền để mua.

Mặc kệ anh có phản đối thì cô vẫn phải chơi, lâu lâu được đi một lần nếu không thử thì sẽ uổng lắm.

" Mẫn Nhi, qua đây "

Khi anh nghe điện thoại xong thì chẳng thấy cô đâu cả, đảo mắt một vòng liền thấy cô đã lên ngồi vào ghế tàu lượn rồi nên anh mới nhanh chóng gọi cô xuống.

" Không sao đâu thiếu gia, anh đừng lo mà " cô cười đáp.

Dù anh gọi cô cũng không xuống, cô muốn trải nghiệm cảm giác này một lần thử xem thú vị cỡ nào.

Anh nhìn cô với ánh mắt tức giận nhưng làm sao cô thấy được điều đó, nếu anh phát hiện sớm thì đã ngăn cô ngay từ đầu rồi, cô ngày càng không biết nghe lời anh, đây là lần đầu cũng như lần cuối anh đưa cô đi tới những nơi như vậy.

Chờ hơn 15p thì cuối cùng cô cũng bước ra, Mẫn Nhi vui vẻ đi tới chỗ anh, đấy! Cô có bị làm sao đâu, anh cứ làm quá lên thôi.

" Thiếu gia, xong rồi " cô nói.

" Về thôi " anh đứng lên nắm tay cô đi.

" Hả? Về sớm vậy? Em vẫn chưa chơi hết mà " cô bất ngờ hỏi lại anh.

Không phải anh nói hôm nay sẽ đưa cô đi chơi cả ngày à, bây giờ chỉ mới 10 giờ thôi sao đột nhiên anh lại về sớm thế.

" Đừng nhiều lời " anh làm vậy để cô biết rõ sau này đừng hòng mà làm trái ý anh.

Anh tức giận sao? Là chuyện khi nãy đó à, anh không thể nào bỏ qua cho cô được một lần hay sao?

Dù sao thì anh cũng phải hiểu là lần đầu cô đến đây nên anh phải để cô chơi những thứ mình thích chứ, anh làm như vậy có quá đáng với cô không?

Biết về sớm thì ban đầu cô đã không đi.

Trên xe không ai nói năng một câu nào, cô thấy vậy cũng im lặng theo anh, về thì về dù sao cô cũng ở nhà quen rồi, sau này cô sẽ tự mình đi ên.

Vài phút sau, Hoắc Cảnh dừng lại trước khu mua sắm, anh xuống xe mở cửa cho cô, nếu như không có bà Hoắc ở đây thì anh sẽ là người dẫn cô đi sắm đồ.

" Sao lại đến đây, anh không về nhà à " cô ngước mắt nhìn anh hỏi.

" Muốn về lắm sao? "

Mẫn Nhi liên tục lắc đầu, cô cứ tưởng anh về nhà thật nên mới hỏi thôi.

Anh nắm tay cô đi vào trong, không phải cô muốn đi Pari sao? Anh đưa cô đến đây để chọn một vài bộ đồ để mang đi chơi.

" Lấy những mẫu mới nhất lại đây " anh trầm giọng nói.

" Vâng Hoắc tổng "

Ít phút sau, nữ nhân viên đã mang ra rất nhiều mẫu váy mới cho anh, trong đầu Mẫn Nhi không ngừng thắc mắc, tại sao anh lại đồ cho cô nhỉ?

Tạm thời cô vẫn nhớ ra chuyện anh đã hứa đưa mình đi Pari.

Trong lúc chọn đồ cô đã vô tình nhìn thấy một chiếc váy màu đen, Mẫn Nhi đưa tay sờ thử quả nhiên chất vải tốt, còn mềm nữa chỉ có điều là chiếc váy này một dây và có hơi ngắn hơn so với váy cô đang mặc trên người.

Nhưng kiểu dáng đơn giản rất hợp ý cô.

" Em vào thử đi " anh nhẹ giọng nói.

" Vâng "

Anh đưa cho cô một vài bộ váy để cô thử, Mẫn Nhi cũng tiện tay lấy theo váy vừa rồi vào trong phòng thử luôn.

Sau khi thử xong hết những chiếc váy mà anh đã chọn, cô tiếp tục thử tới cái khi nãy mình tiện tay lấy vào.

Thật sự rất vừa với cô, đã thế còn ôm sát cơ thể làm tôn dáng cô lên không ít, Mẫn Nhi nhìn thôi đã thích rồi.

" Thiếu gia, anh nhìn xem có đẹp không? " cô đứng trước mặt anh, cất âm thanh dịu dàng lên hỏi.

Dù có đẹp thật nhưng nó không phù hợp với cô và đặc biệt anh không thích cô ăn mặc như vậy khi ra đường.

" Em thay ra đi " anh chỉ liếc nhìn rồi kêu cô mau thay nó ra.

" Thiếu gia hay là anh mua bộ này cho em được không? Mua một bộ thôi cũng được, em rất thích nó " cô nhỏ giọng nói.

" Không, em mau thay ra đi " anh kiên quyết từ chối cô.

Bộ cô định mặc nó đến Pari sao? Thời tiết Pari đã lạnh, chiếc váy thì ngắn vậy thử nghĩ xem anh có đồng ý mua cho cô hay không?

" Thiếu gia...... vâng " cô định nói nhưng anh lại dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn cô.

Vậy nên cô đành ngậm ngùi đi vào trong thay ra. Đến khi thanh toán tiền cô còn cố tình đặt nó ngay trước mắt anh nhưng rồi anh lại xem như không nhìn thấy gì.

Cô chỉ biết im lặng đi về nhưng trong lòng cô lại vô cùng buồn bực, tại sao lúc nào anh cũng tự mình quyết định mọi thứ, anh chưa bao giờ hỏi cô rằng có thích những thứ đó không? Có hài lòng không? Có vui không?

Dù cô không thích đi chăng nữa thì anh vẫn chọn nó và anh bắt buộc cô phải chấp nhận chúng, anh không hề để tâm tới ý kiến của cô càng không cho cô có quyền lên tiếng.

Tại sao cô lại giỏi chịu đựng như vậy nhỉ?

Về đến biệt thự cô đi một mạch lên phòng của mình cũng không cần đợi hay nói câu nào với anh, Hoắc Cảnh hiểu được cô đang giận nhưng không sao lát nữa anh có cách để dỗ cô.

" Mẫn Nhi " anh lên tiếng gọi cô.

Cô nghe nhưng cô không thích trả lời anh cũng không thèm nhìn lấy anh một cái chỉ tập trung vào chiếc điện thoại trên tay mình.

Anh đi tới giựt điện thoại từ chỗ cô, anh cực kỳ ghét khi anh gọi mà cô không thèm quan tâm tới, điện thoại quan trọng hơn anh sao?

" Của em, trả lại cho em " cô hậm hực nói.

" Trong nhà này không có cái gì là của em cả, và nó cũng vậy "1

Dứt lời anh đã thẳng tay vứt mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà, Mẫn Nhi trợn mắt nhìn anh, ý anh là sao? Rõ ràng anh đã cho cô rồi kia mà, tại sao anh lại đập đồ của cô.

" Thiếu gia, anh đừng có quá đáng như vậy, anh mua cho em thì nó là của em, anh có đập thì cũng phải ý em chứ " cô có hơi lớn tiếng đáp lại anh.

" Anh quá đáng sao? Là em chọc giận anh trước, Lưu Mẫn Nhi có phải anh chiều em quá rồi em hư đúng không? Em rõ ràng là không xem lời nói của anh ra gì " anh nghiêm giọng nói.

Lúc ở khu vui chơi anh đã bỏ qua cho cô rồi vậy mà cô không biết điều còn ngược lại lớn tiếng với anh, nghĩ thử xem là ai đúng ai sai?

" Phải là em hư đó thì sao? Vậy thì anh đừng chiều cũng đừng quản em nữa, em đã nhịn đủ rồi và em không muốn nhịn mãi như thế, em cũng có quyền tự do, sở thích, ý kiến riêng của em, tại sao lúc nào anh cũng muốn áp đặt tất cả mọi thứ lên người em, bắt em phải làm theo ý anh, em không muốn điều đó, anh có nghe rõ không? "

" Được thôi, đó là điều em muốn thì sau này đừng hối hận "

Đúng là cô không thể chịu đựng được nữa rồi, cô nói, hôm nay nhất định cô phải nói hết lòng mình cho anh nghe, cô lớn rồi cũng có thể tự lo cho bản thân được, anh không cần quản chặt cô như vậy.