Từ khi nhận được Ngã Ba Đường, Lime dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu và khắc cổ ngữ lên trên thân trượng.
Loáng cái, vẻ ngoài của nó chẳng còn mỡ màng trơn bóng như lần đầu gặp gỡ. Nó sần sùi nhám tay bởi những kí tự liền mạch phức tạp bao quanh thân thể của nó như những loài dây leo sợ ánh sáng. Kín mít.
Ấy thế mà, thêm một chữ được khắc lên, thêm một kí tự được vẽ, và thêm một vòng tròn tròn trĩnh được hoàn thành, Ngã Ba Đường cứ như lại đẹp thêm một ít. Nó như lột bỏ vẻ tiểu thư đỏng đảnh non nớt để mà trở thành thiếu nữ mạnh mẽ hoang dại và kì bí.
Lime biết vẻ ngoài của Ngã Ba Đường rất gây chú ý. Cậu đã phải kết hợp một đống bùa như bùa Lú, bùa Biến mất và bùa Ngụy trang để có thể khiến cây trượng trở thành cây đũa phép bình thường không có gì nổi bật trong con mắt của người ngoài.
Và chỉ khi Bumble không nhìn ra được manh mối nào mới có nghĩa rằng, lớp ngụy trang ấy sẽ không bị bất cứ phù thủy nào, dù hùng mạnh đến đâu, nhận ra được.
Bumble không can thiệp vào những việc làm của cậu.
Lão ta chỉ dạy tri thức cho Lime, và việc cậu vận dụng nó như thế nào không nằm trong phạm vi quản lí của lão ta. Thậm chí, dù cậu đi thực hành câu thần chú nguy hiểm có thể gây chết người nào đó mà đã được dạy, việc đầu tiên Bumble quan tâm có lẽ là vứt xác ở chỗ nào.
Bumble là một phụ huynh hiện đại, có lẽ là hơi hiện đại quá.
Đến khi Lime hoàn thành Ngã Ba Đường xinh đẹp và huyền bí đúng với mong muốn của cậu và xứng đáng với vẻ đẹp đặc hữu của nó, thì cũng là lúc Lễ khai giảng đến gần.
Sáng mùng 1/9, chẳng giống như những phụ huynh khác, Bumble không đưa Lime đến chỗ tàu hỏa. Lão chỉ nắm tay cậu một cách thô lỗ như thường lệ, rồi độn thổ đến một nơi vắng vẻ gần sân ga, kèm theo đống hành lí nhập học-một chiếc vali kéo bằng gỗ thông, một cái túi da dê to bự và một cái l*иg chó không khóa, để lộ gương mặt khó ở và dữ dằn của con chó đen.
Bumble thả tay Lime xuống. Đối với việc xa đứa trẻ nhà mình trong một năm, lão già này cũng chẳng thể hiện gì trên gương mặt cả.
Lão lạnh nhạt bảo: " Giáng Sinh nhớ về. "
" Đã biết. " Lime híp mắt.
"... Nhớ trả lời thư. "
" Hehe. " Bấy giờ Lime mới cười toe toét. Trên gương mặt non nớt của cậu toát lên sự phấn khích và mong đợi của một đứa trẻ 11 tuổi bình thường đang sắp trải qua cuộc sống mới lạ xa nhà.
Lime tiến lên trước một bước, qua loa nhưng hiếm thấy mà ôm Bumble một cái.
" Tôi sẽ không nhớ ông đâu. "
" Ta cũng thế nhãi con. " Bumble có lệ vỗ bộp bộp mấy cái trên vai của cậu, sau đó đẩy cậu nhóc ra. " Giờ thì đi nhanh đi. "
Lime-bị ghét bỏ lập tức quắc mắt lườm nguýt lão, rồi cậu hùng hổ vác đồ đạc quay người đi khỏi.
Bumble yên lặng nhìn theo cậu một lúc lâu. Ngay sau đó, thân thể lão nhoáng cái đã biến thành một đống bụi, phân rã ra rồi bay đi mất, chỉ để lại tiếng xương cốt lách cách như đang vỡ quanh quẩn trên con đường nhỏ ấy.
Lime kéo theo vali hành lí bước vào bên trong sân ga. Cái l*иg chó có gắn bánh xe bên dưới được mang theo ngay bên chân cậu.
Con chó đen, vẫn bộ dáng gầy còm và dữ dằn, đã bước ra ngoài, rũ đám lông lòa xòa có hơi bám bụi chạy chậm dẫn phía trước, xuyên qua đám người tấp nập bên trong nhà ga.
Ngay khoảnh khắc Lime không chú ý, một con chó đen khác có vẻ ngoài giống y đặc với thú cưng của cậu, đã nhân cơ hội lẻn vào cái l*иg chó trống không, rồi rúc vào một góc ở trong đó.
Đương nhiên, chuyện này sẽ đề cập sau.
Lime đi nhưng chẳng nhìn đường mà bận rộn lẩm bẩm cúi đầu xăm xoi cái vé tàu hỏa trên tay.
Hiếm lắm mới thấy cậu bé ăn mặc nghiêm túc như hôm nay. Áo sơ mi trắng, quần âu nâu, và một đôi dày da đế cao vừa vặn xinh xắn. Mái tóc nâu lấm tấm hoe vàng của cậu bé được chải chuốt cẩn thận, để rũ xuống hai bên tai một cách ngoan hiền. Khuôn mặt nhỏ xíu chẳng còn dính nhọ nồi và bụi bặm như hồi còn ở nhà. Nó được lau sạch sẽ, để khiến người khác chú ý đến sống mũi cao lấm tấm tàn nhang, đôi má dù chẳng đầy đặn nhưng hồng rực như những trái đào. Bên trên gò má trơn mịn mượt mà là đôi mắt to và xinh đẹp màu xanh dương, nhạt màu như ánh trăng khuyết phản chiếu dập dờn giữa những con sóng mỗi khi đêm về biển lặng.
Cậu nhíu mày nhìn tớ vé viết sân ga 9 3/4, sau đó ngửa cổ nhìn cái biển viết sân ga số 9 treo vắt vẻo trên bức tường gạch đỏ đã hơi cũ bên cạnh.
Lime lập tức nhìn xuống con chó đen đang thè lưỡi thở hồng hộc bên chân mình. Con chó đen-Shuck ngửa đầu nhìn cậu, sau đó nó chúi đầu xuống đất bắt đầu đánh hơi. Không lâu sau đó nó lần mò đến trước cây cột thứ 3 giữa 4 cột chống trần ở sân ga số 9 rồi rên ư ử trong họng ra hiệu cho Lime.
Lime lập tức kéo hành lí bước đến gần.
Cậu đưa mắt nhìn đám người tấp nập xung quanh. Bọn họ đang bình thản, hoặc vội vã chạy ngang dọc ngược xuôi, nhưng không một ai đưa mắt nhìn cậu hoặc khu vực cột thứ 3 một cái.
Bấy giờ Lime mới yên tâm. Cậu túm lấy đám lông dựng ngược trên cổ Shuck, tay còn lại xách vali bước vào mặt gạch.
Không gian bên trong cây cột khác hoàn toàn so với cảnh tượng bình thường bên ngoài. Trên trần là mái vòm rỗng để cho hơi nước từ con quái vật khổng lồ bằng sắt đang nằm yên lặng trên đường ray thoát ra ngoài. Nó to lớn với lớp sơn đỏ rực rỡ bóng loáng. Phía đầu tàu in chữ " Tàu tốc hành Hogwarts " được mạ vàng mới cứng.
Ánh nắng nhạt nhòa từ bên ngoài chiếu lên sàn gạch màu be những vệt sáng lốm đốm. Những vệt sáng ấy nhanh chóng bị đôi chân của học viên và phụ huynh đang đi lại giẫm cho vỡ tung ra thành các viên thủy tinh tròn, lanh lảnh hoà trong không khí rộn rã âm thanh nói cười và chào hỏi, thỉnh thoảng còn xe lẫn tiếng kêu của những con cú đang dồn dập sải cánh trên đầu.
Lime cùng Shuck cùng chen dòng người đông như bầy kiến để bước đến tàu hỏa.
Trước tiên cậu đi cất hành lí ở toa để đồ phía cuối con tàu-theo lời chỉ của một cô gái trẻ mặc áo da trùng đen với mái tóc nâu và chiếc răng cửa hơi to.
Lúc nhấc cái l*иg chó để lên trên khoang tàu cao, Lime nhíu chặt mày, cậu cúi đầu nhìn Shuck-đang dùng ánh mắt không mấy thân thiện để nhìn những học sinh bên cạnh.
" Mày đi ngoài trong đây à? Sao mà cái l*иg nặng dữ thần thế. "
Để đáp lại, con chó đen này lập tức nhào đến cắn ống quần của Lime.
Lime cười ha hả, cậu dắt theo Shuck bước lên toa tàu gần nhất, toa F. Nhưng khi vừa chạm lên mép cửa, ngó được cái đầu vào trong nhòm, cậu lập tức rụt chân lại, rồi đứng ngớ người ngẩn ngơ trên cầu thang nhỏ để bước lên.
Ngay gần cửa, đứng cách cậu chỉ khoảng chừng 3 mét, là con sói xuất hiện trong cơn ác mộng của cậu mỗi đêm, để rồi cứ như loài thực vật kí sinh, dán chặt lấy đầu óc cậu.
Tóc bạch kim, dáng người cao hơn so với lần đầu gặp mặt, nước da tái nhợt như mắc một căn bệnh mãi không khỏi được. Hắn mang một gương mặt đủ đẹp để khiến người ta không chủ ý nổi đến cái nhìn luôn thoáng chút hờ hững và coi thường luôn hiện hữu dưới đôi mắt màu xám lạnh của hắn.
Hắn đứng hơi chếch về phía Lime, và có vẻ đang nói chuyện với cô gái tóc đen ngắn và chàng trai da ngăm lần trước.
Chẳng biết nói về cái gì mà hắn đột nhiên bật cười nhợt nhạt.
Tiếng cười ấy xuyên qua thân thể Lime, rồi chui vào trong xương sống của cậu, khiến cậu ngứa ngáy, khiến cậu run rẩy.
Nỗi sợ hãi như lần đầu tiên gặp mặt đã không còn xuất hiện bên trong Lime nữa. Và trái tim cậu cũng chẳng còn là chiếc chuông đồng mỗi khi kêu lên còn kèm theo nỗi đau đớn dai dẳng. Nhưng lạ thay, những kí ức ấy vẫn ùa về, khiến cậu gặp ảo giác rằng mình lại đang trải qua khoảnh khắc đấy lần nữa.
Shuck thấy cậu chủ nhà mình đứng ngẩn người. Nó lo lắng dùng đầu huých vào đùi cậu. Vẫn không có tác dụng, nó liền kêu rên mấy tiếng.
Tiếng chó ngay sát đã khiến Draco bên trong và hai người còn lại chú ý.
Sắc mặt Draco tối sầm lại. Hắn sải dài chân, lao đến phía cửa rồi nhìn ra ngoài. Cuối cùng nhìn thấy được một đứa nhóc thấp tẹt gầy nhom đang ngẩn ngơ ngửa đầu nhìn mình như bị thiểu năng.
Cái khung cảnh quen thuộc này khiến cho thái dương trên trán hắn hơi giật.
Cô bé tóc đen cũng theo sát bên cạnh hắn, hỏi nhỏ. " Gì thế Draco? "
Khi thấy đứng ngoài cửa chỉ là một cậu bạn bé nhỏ mới nhập học, cô nàng lập tức thu lại cảnh giác vừa dâng lên. Cô cúi người, giống như một gốc Păng xê xinh đẹp, dịu giọng hỏi.
" Cậu bạn, em là học sinh năm nhất à? "
Lime bấy giờ mới hoàn hồn. Cậu hơi giật mình, cứ như vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ trưa dài và mệt mỏi. Cậu không dám nhìn Draco thêm nữa, mà nhìn chị gái xinh xắn kia, trả lời.
" Vâng ạ. "
" Em có bị lạc không? " Cô bé hỏi tiếp. " Có muốn chị đưa em đến khoang tân sinh không? "
Lime chưa kịp trả lời thì tên cao kều có làn da tái nhợt đang đứng khoanh tay bên cạnh liền mở mồm, giọng dài như cái bơm: " Cần gì đưa đi chứ, bộ không có tay có chân hay gì? Cũng đâu phải quỷ khổng lồ đâu. "
Cô bé tóc đen lập tức trợn ngược mắt lên, quay người rít lên với Draco.
" Cậu bị cái quái gì vậy. "
" Thục nữ Pansy, thục nữ của cậu đâu rồi. " Draco lùi ra đằng sau mấy bước, nhíu mày.
Đúng lúc này chàng trai da ngăm đứng bên kia cũng không chịu nổi nữa, anh ta tiến đến chắn Pansy và Draco ra đằng sau, nắm vai Lime đấy cậu vào bên trong hành lang, vừa đi vừa dịu giọng bảo: " Đi nào đi nào, để bọn anh dẫn em đi, dù gì thì giúp đỡ lẫn nhau cũng là truyền thông tốt đẹp của Hogwarts mà. "
Lime cứ thế bị dắt đi.
Chàng trai da ngăm đen đi đằng trước, cô gái tên Pansy đi ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lại hỏi cậu một câu, còn tên cao kều Draco đi cuối cùng.
Lime cảm giác được ánh mắt lạnh buốt của hắn cứ rà đi rà lại trên người mình, cứ như đang chuẩn bị xẻo từng thớ thịt của cậu ra, từ đó đọc được hết mọi bí mật của cậu.
Ánh mắt ấy còn nặng nề hơn so với giáo sư Snape, khiến cậu không thể không cho tay vào túi quần bên hông, nắm lấy lớp gỗ lạnh lẽo của Ngã Ba Đường để tìm kiếm can đảm như một loại bản năng.
Hắn nhận ra.
Lime nghĩ.
Hắn nhận ra cậu.
Đương nhiên Draco nhận ra cậu. Không những nhận ra, hắn còn biết cậu mang theo rất nhiều bí mật, nhưng giờ chưa phải lúc và cơ hội để hắn có thể tìm hiểu về nó. Điều duy nhất hắn chắc chắn là, thằng nhóc gầy còm phía trước không đứng ở trên bất kì lập trường nào, và đồng thời cũng không có ác ý. Thằng nhóc ấy giống với những tu sĩ lánh đời theo đuối pháp thuật và tri thức cả đời.
Đồng thời...
Draco híp mắt nhìn con chó đen đang đi sát theo mông Lime.
Con chó nhận ra ánh nhìn của hắn, ngoái đầu lại, hai mắt tròn xoe, lưỡi còn thè ra ngoài chưa thu vào, hất tai tỏ ý hỏi hắn đang nhìn cái gỉ.
Draco lập tức ghét bỏ rời tầm mắt.
Khoang dành cho tân sinh là khoảng A, khoang đầu tiên. Đám Draco không đưa Lime vào hẳn bên trong mà chỉ đứng ở một khoảng cách nhất định, sau đó nhìn Lime đi vào.
Trước khi đi, cô gái tên Pansy còn nói thêm: " Chị tên Pansy, học năm ba nhà Slytherin, chúc em có một năm học vui vẻ, biết đâu chúng ta sẽ vào cùng một nhà đấy. "
Lime ngơ ngác gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn, sau đó vội vàng nói tạm biệt trước khi cậu nhóc lôi con chó đen của mình chạy biến vào trong khoang tân sinh rồi đóng cửa cái xoạch.
Pansy giữ nụ cười mỉm không đổi, bảo.
" Thằng bé sẽ không vào Slytherin đâu. "
" Chắc chắn là không rồi. " Draco cười mỉa. Hắn hơi hất mái tóc bạch kim, sau đó xoay gót chân ngưỡng cằm rời đi
Pansy theo sát phía sau, nhanh chóng chạy lại khoác lấy khuỷu tay của Draco. Chàng trai da ngăm bất cần hỏi một câu.
" Sao cậu xấu tính với nhóc ấy thế? Quen à? "
Draco nghe xong nhíu mày. Hắn không giải thích mà chỉ thô lỗ bảo.
" Im đi Blaise. "
" Xấu tính quá đó Draco. " Pansy tặc lưỡi.
" Cảm ơn nhé. " Draco đểu giả cong khoé miệng. " Tôi sẽ cho nó là một lời khen. "