Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 48: Trọng tài giang hồ

Nghê Thương cũng không muốn dùng lời ép buộc gì, nhưng nghe họ nói vậy thì cũng nên giúp một chút, nếu như thật là Nghi Lâm có gì, với Đông Phương nhiều năm mang chấp niệm không trách mình mới lạ.

"Ân oán thế hệ trước thì dính dáng gì đến tiểu bối chứ?" bất đắc dĩ Nghê Thường ngăn tại cửa nói: "Chắc hẳn Phí đại hiệp cũng biết hai người này cũng không quan trọng."

Thấy Nghê Thường nói như vậy, Phí Kiếm cũng biết hôm nay nếu mình gϊếŧ hai người này thì hậu quả mình chịu cũng không nhỏ, hắn muốn giữ lại mặt mũi hai tiểu bối này nói không chừng vẫn có thể là người làm chứng.

"Vậy hôm nay nghe Luyện cô nương." Phí Kiếm vẫn giữ thể diện cho Nghê Thường, không do dự cho Lệnh Hồ Xung con đường sống.

"Nữ hiệp, thứ cho tại hạ không thể nhận hảo ý của cô nương." ai ngờ Phí Kiếm vừa tha cho Lệnh Hồ Xung cũng không muốn đi, Nghi Lâm vẫn theo sát Lệnh Hồ Xung dường như cũng hiểu được ý nàng muốn.

Mình phí tâm tính toán tại sao lại là hai tên ngu này, trong đó có một tên là muội muội Đông Phương chứ. Nghê Thường cắn răng kiềm chế cơn giận, thấy ánh mắt Phí Kiếm Nghê Thường cũng biết nếu hai người kia muốn chống đối Phí Kiếm chỉ có một kết quả nhưng Khúc Dương mình không thể cứu được.

Nghê Thường cũng không nói nhiều, liền điểm huyệt hai người kia, hai người vừa giận vừa kinh nháy mắt đem hai người đến chỗ khuất. "Nếu như ngươi muốn ở đây bảo vệ cho cái người các ngươi nói là danh môn chính phái sư thúc kia, cùng nam nhân trung niên thân phận không rõ kia thì tốt nhất là không cần, các ngươi không phái đối thủ Phí Kiếm, mau về tìm sư phụ các ngươi, nói bọn họ đến cứu bọn hắn, ta nói cũng hết rồi."

Lệnh Hồ Xung nghĩ một hồi, cùng thấy đúng hắn luôn tin sư phụ mình, không phải là loại người thiện ác không phân được. Huống chi Phí Kiếm sẽ gϊếŧ chết Khúc Dương và Lưu Chính Phong.

Nhưng trừ quan hệ của hắn và Nghi Lâm không rõ bên trong thì mấy người này cũng biết Lưu Chính Phong có thể tránh thoát được nhưng Khúc Dương sẽ không còn đường sống.

Nghê Thường vừa đem Nghi Lâm và Lệnh Hồ Xung ròi khỏi chỗ đó, liền xuất hiện biến cố, trong lúc Phí Kiếm đang chuẩn bị muốn bắt hai người, thì lại nghe tiếng đàn sâu sắc một người cao ngạo lạnh lùng khí độ bức người nam nhân trung niên xuất hiện trước mặt ba người bọn họ, tiếng đàn có kiếm, kiếm phát ra tiếng đàn.

"Còn tưởng là ai, thì ra là □□ Dạ Vũ Mạc đại hiệp!" thấy người này luôn không quản chuyện chưởng môn Hành Sơn giọng Phí Kiếm cũng chậm lại rõ ràng.

"Ha ha, Phí huynh, Tả minh chủ khỏe không?"

"Tả minh chủ rất khỏe." Phí Kiếm cho sự khách khí này là nịnh hót, lời nói đầy khinh thường. "Mạc đại tiên sinh, Lưu Chính Phong quý phái cấu kết với ma giáo, gây bất lợi cho chúng ta, ngươi nói có đáng chết hay là không?"

"Đáng chết, đáng chết."

Lời nói ra Lưu Chính Phong và Khúc Dương không nhịn được hít sâu một hơi, dường như không thể tin hắn sao có thể nói ra những lời này.

Phí Kiếm thêm đắc ý, chỉ nghe giang hồ đồn chưởng môn phái Hành Sơn không quan tâm môn phái hay công việc, hôm nay xem ra là do nhát gan sợ chuyện không để ý đến đồng môn đúng là khiến người ta xem thường a! "Vậy ngươi tự mình động thủ đi!"

Mạc đại tiên sinh cười một tiếng với Phí Kiếm trong lúc sơ hở, đi tới chỗ hai người mặt mũi tái nhợt, thấy hai người hắn có chút tức giận, "Hừ."

Trong lúc Phí Kiếm chờ đợi chưởng môn tự mình động thủ thanh lý môn hộ thì vòng vò chờ hắn phục hồi lại tinh thần, thì trước ngực đã cắm một cây kiếm dài, dường như Mạc đại tiên sinh rút ra từ trong cây đàn, hắn còn chưa kịp mắng câu nào thì đã ngã xuống hắn mắt trợn to chết không nhắm mắt.

Làm xong mọi chuyện Mạc đại tiên sinh nhìn hai người nằm trên đất, cả kinh trợn mắt há mồm sự đệ hắn cùng với cái người gọi là bằng hữu chí cốt tâm giao ánh mắt lóe lên tia hối hận: "tự thu xếp ổn thỏa đi."

"Thì ra □□ Dạ Vũ Mạc đại tiên sinh lại là người có tính tình như vậy." Mạc đại tiên sinh luôn nhận mình bí ẩn, nhưng không ngờ Đông Phương lại luôn ở bên cạnh, quan sát trò vui này, đem mọi hành vi Mạc đại tiên sinh này để trong mắt.

Nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, Mạc đại tiên sinh cũng không có ấn tượng gì, người này là người trong giang hồ sao? bất tuổi này với khí thế đó Mạc đại tiên sinh nghĩ cũng không phải là người tốt dò hỏi: "Các hạ là Đông Phương giáo chủ?"

"Mạc đại tiên sinh thật tinh mắt, không trách được dù say mê âm luật nhưng vẫn lãnh đạo được Hành Sơn, chưa bao giờ giao động." thấy người này chỉ một tí đã nhận ra mình, Đông Phương cười híp mắt không kiềm được tán dương.

Mình gϊếŧ người Tung Sơn bị ai nhìn thấy cũng có thể nói, nhưng chỉ duy bị Đông Phương Bất Bại thấy cũng có chút khó giải quyết. "Không ngờ Đông Phương giáo chủ lại có nhã hứng như vậy?" giáo chủ ma giáo kia một mình nhàm chán lại học người khác thủ đoạn đi nghe lén chuyện người khác, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Hiểu được ý trong lời Mạc đại tiên sinh, Đông Phương cũng không giận, đơn giản cũng chỉ là Mạc đại tiên sinh đây "Ta là Mạc đại tiên sinh không quan tâm hư danh, hôm nay xem ra lại được chút kiến thức." vì danh tiếng giữ Tung Sơn, Mạc đại tiên sinh cũng không có thanh cao như lời giang hồ đồn đãi, có thể duy trì an nguy Hành Sơn không chút do dự ra tay gϊếŧ chết Phí Kiếm, nếu thi thể Phí Kiếm bị người tìm thấy cũng có lý do giải bày.

Dù sao là giáo chủ ma giáo cũng đã đến, trong Hành Dương này xảy ra chuyện gì thì cũng không có gì là lạ, không đúng sao?

Biết được Đông Phương Bất Bại ở đây khiến mình không bình tĩnh mà nổi giận, dù sao thì Đông Phương cũng đã đến đây, Phí Kiếm chết trong rừng, chính phái tin chính phái minh đem mọi tội danh đổ lên đầu ma giáo, cho dù lúc đó Đông Phương Bất Bại không nhận mọi người có tin thì cũng chỉ là kẻ tai sai của hắn, đến lúc đó sợ là Tả Lãnh Thiền của Tung Sơn sẽ vì sĩ diện mà không thể không khiêu chiến với Đông Phương Bất Bại, nếu nói tấn công Minh Nguyệt Hiệp, Ngũ nhạc kiếm phái cùng đồng tâm nhất trí thì các môn phái khác cũng không thể tránh được cảnh tượng của 5 năm trước. Cái danh Đông Phương Bất Bại nói không chừng sẽ còn gây tổn thất về người, trong khi Mạc đại tiên sinh chỉ cần bỏ ra một chút lực là có thể giải quyết được chuyện này. Cái này sao có thể khiến nàng yên tâm được.

"Mạc đại tiên sinh cũng không phải là người ôn hòa gì, ta còn cho là trong ngũ nhạc có giao ước cùng Tả Lãnh Thiền có thể tạo thành ngăn cản, còn biết được có một Nhạc Bất Quần, giờ lại thêm một Mạc đại tiên sinh." Đông Phương âm thầm tính toán có chút mê mẫn rồi.

Mạc đại tiên chú ý đến sau lưng, quả nhiên Lưu Chính Phong đang ôm Khúc Dương bị thương nặng mà khóc lớn, âm thanh thật bi thảm, không rãnh lo chuyện chỗ này, lúc này mới bỏ xuống lo lắng.

"Đông Phương giáo chủ, nói cũng đã nói rồi, ngươi và ta cũng nên tránh nhau đi. Ý ngươi thế nào?" Mạc đại tiên sinh dù mưu mô lớn, nhưng lúc này trước mặt khổ chủ cũng có chút chột dạ, huống chi võ công Đông Phương Bất Bại cao thâm khó lường, mình cũng không thể xảy ra chuyện gì được, mình mà chết thì Hành Sơn mất đi hai cao thủ, thực lực giảm sút, đại phái sẽ bị hủy trên tay mình.

"Nếu danh tiếng Đông Phương đã như vậy, Đông Phương cũng không ngại chút nào."

Một lời hai nghĩa, khiến Mạc đại tiên sinh có ý muốn thỏa hiệp phải nản lòng, cái này có thể hiểu là Đông Phương muốn giúp đồng thời cũng là hắn đang uy hϊếp. Hắn có thể vì Mạc đại tiên gánh cái tội này, cũng như vậy Mạc đại tiên cũng có thể bị gϊếŧ chết, chì vì hắn chính là giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại.

"Giang hồ này nhiều phân tranh, nếu thêm một người làm trọng tài thì tốt nhất!" mặc dù Đông Phương cười, nhưng đôi mắt lại sắc bén như chim ưng nếu nhìn tỉ mỉ cũng sẽ không bỏ qua chút thay đổi nào của Mạc đại tiên sinh.

Cái này xem ra là muốn mình dựa vào hắn, Mạc đại tiên sinh nghe được ý Đông Phương, vốn dĩ người trọng tài này không phải là trọng trong thế lực của mình, sợ là Đông Phương Bất Bại đã chuẩn bị một mình lật đổ cả giang hồ này rồi.

Thấy người này cao thâm khó lường, thiện là lòng người thanh niên, luôn đạm bạc với hồng trần là Mạc đại tiên sinh có cảm giác như sóng lớn đèn sóng nhỏ, một đời thay đổi một đời cường đại thương cảm sầu bi. Chỉ là Đông Phương Bất Bại tính tình quỷ dị, không biết đối với giang hồ là họa hay phúc đây?