Thành Tố nhớ thương Phó Trường Xuyên nói đêm nay chờ anh, vì vậy cho dù mí mắt đang đánh nhau buồn ngủ cô cũng kiền trì chờ.
Cô cầm điện thoại nhìn thời gian hết lần này đến lần khác, bất mãn tỏ vẻ không hài lòng.
Cuối cùng anh có về không?
Căn phòng trống rỗng, dì Vương đã sớm về phòng. Thành Tố một mình ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ Tưởng Kính Phong.
Biệt thự rất lớn, nhưng trống trải.
Trong nhà Phó Trường Xuyên chỉ thuê một người bảo mẫu là dì Vương, còn những người khác đều là người giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh, sửa sang lại hoa viên, làm xong sẽ rời đi.
Ngày thường có Phó Trường Xuyên thì còn tốt, Thành Tố thường cùng Phó Trường Xuyên dính vào nhau, nhưng khi anh đi làm, Thành Tố ở một mình trong căn phòng trống rỗng, tuy cô rất hưởng thụ thời gian nhàn hạ không cần phải làm gì, nhưng đôi khi trong lòng cũng cảm thấy trống trải.
Thành Tố ôm chặt chiếc gối trong lòng ngực, có chút mất mát.
Việc cô có thể làm là mỗi ngày chờ Phó Trường Xuyên về nhà sao?
Thành Tố sờ bụng nhỏ có chút trướng đau, cảm thấy thật không khéo.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, Thành Tố đã cảm nhận được một luồng nhiệt đang trào ra giữa hai chân. Cô vội vàng bật dậy khỏi ghế sô pha, vội vàng chạy vào toilet trên lầu.
Khi Phó Trường Xuyên về đến nhà, nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, liền biết Thành Tố đang chờ anh. Sáng nay anh nói cô chờ anh, vậy mà cô thật sự chờ, nhưng chuyện vướng vận trong công ty, anh còn chưa kịp nói với cô.
Anh cho rằng cô không đợi được anh nên sẽ đi ngủ trước.
Phó Trường Xuyên đi nhanh vào phòng khách, nhưng nơi đó lại không có người anh luôn nhớ thương kia. Trên mặt bàn vẫn còn đặt một ly nước, phòng chừng vừa rồi Thành Tố có ngồi ở đây.
Anh lập tức xoay người đi về phòng ngủ.
Đi vào cửa phòng ngủ, anh dừng lại bước chân dồn dập, cẩn thận mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng ngủ còn sáng đèn, nhưng trên giường lại không có ai.
“Tố Tố?” Phó Trường Xuyên một bên đi vào phòng, một bên tìm Thành Tố.
Lúc này, trong toilet truyền đến tiếng nước, Phó Trường Xuyên giống như thợ săn, nháy mắt xác định được phương hướng, bước nhanh đi đến toilet.
Thành Tố vừa mới giải quyết xong vấn đề sinh lý, ngay khi bước ra cửa thì đυ.ng phải l*иg ngực rắn chắc, còn chưa kịp lùi lại đã bị người trước mặt ôm eo bế lên.
Thành Tố kêu lên, đột nhiên rời khỏi mặt đất khiến tim cô đập nhanh, chân tay vội vàng quấn lấy người đối phương. Không cần nghĩ cũng biết lỗ mãng như vậy khẳng định là Phó Trường Xuyên.
Thành Tố buồn bực đánh vào người Phó Trường Xuyên, giận dỗi nói: “Anh làm gì vậy!”
Phó Trường Xuyên không thèm để ý Thành Tố đánh lên người mình, anh ôm cô bước nhanh đi đến giường, giây tiếp theo liền ném cô xuống.
Thành Tố bị ném, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Phó Trường Xuyên áp đảo.
“A... Đừng... Chờ một...”
Thành Tố chưa kịp nói hết câu, Phó Trường Xuyên đã gấp gáp đè lên người cô hôn xuống.
Thành Tố có chút không nói nên lời mà kéo áo sơ mi của anh, cố gắng bảo anh dừng lại. Nhưng Phó Trường Xuyên đã hơn một tuần chưa chạm vào cô, khó có được cơ hội, anh nơi nào nhận ra Thành Tố lôi kéo anh.
Phó Trường Xuyên chiếm lấy môi cô nặng nề mυ'ŧ một cái, khiến Thành Tố rêи ɾỉ.
Quên đi, dù sao lúc đó anh cũng phải dừng lại.
Thành Tố để lại một chút tâm tư trả thù anh vì đã để cô đợi lâu, cố ý không nhắc nhở anh, ngược lại còn vòng tay lên cổ Phó Trường Xuyên, đưa chiếc lưỡi mềm mại vào trong miệng anh.
Sau khi Phó Trường Xuyên được đáp lại, anh càng kích động hơn, anh di chuyển bàn tay tiến tới cẳng chân của cô, muốn kéo váy ngủ của cô lên. Lòng bàn tay ấm áp dọc theo đường cong cơ thể một đường đi xuống dưới. Thành Tố không nhịn được mà run rẩy, cảm giác giữa chân chảy ra một luồng nhiệt nóng.
Cô hơi ngửa đầu, khẽ cắn môi mỏng của Phó Trường Xuyên, thỉnh thoảng còn quấn lấy lưỡi của anh, nuốt nước bọt của anh vào trong miệng. Hai người đã lâu chưa triền miên, thật ra Thành Tố cũng có chút nhớ, chỉ tiếc thời điểm không thích hợp.
Thành Tố vặn người, cố ý cọ xuống đũng quần của anh, quả nhiên người đàn ông nổi lên thú tính. Trong mắt Thành Tố hiện lên một nụ cười giảo hoạt, tiến sát lại gần anh thêm vài phần, thân mật dùng mặt áp lên người anh, nhẹ nhàng cọ.
“Ông xã...” Thành Tố cố ý bóp giọng, nũng nịu gọi anh.
Bàn tay nhỏ bé của Thành Tố từ ngực đi xuống phía dưới, dừng ở thắt lưng của anh, cô nhẹ nhàng kéo, lại kéo xuống phía dưới một chút, bao lấy vật cương cứng nóng rực kia.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo hình dáng, cảm nhận được nó nảy lên, cô khẽ cắn môi dưới, xấu hổ nhìn Phó Trường Xuyên, một bộ dáng muốn nói rồi lại thôi. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập ánh sáng, cô ra vẻ khó xử: “Ông xã, bà dì của em tới.”
“?”Phó Trường Xuyên nhất thời không kịp phản ứng lại, dì? Dì nào? Thành Tố có dì sao?
Chờ đến khi bình tĩnh lại, Phó Trường Xuyên đột nhiên xốc váy Thành Tố lên, sờ đến giữa chân cô. Cách qυầи ɭóŧ, anh sờ được một tầng rào cản dày đặc.
Chết tiệt.
Phó Trường Xuyên nhéo mông Thành Tố, nghiến răng nói: “Cố ý?”
Thành Tố đem tay anh đang đặt trên váy kéo xuống, trên mặt sợ hãi, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười rõ ràng, cô cắn ngược lại một cái, nói: “Là tự anh vừa trở về liền ôm hôn em, em muốn nhắc nhở anh cũng không kịp.”
“...” Phó Trường Xuyên nhíu chặt mày, không thể phản bác.
“Nặng, anh đứng lên.” Thành Tố đẩy cơ thể của anh ra, xoay người muốn chạy ra ngoài.
Ai ngờ Phó Trường Xuyên lại áp xuống một chút, toàn bộ ngực đều dán lên người Thành Tố, ép khiến ngực cô đau.
“Làm gì?” Thành Tố nhìn ánh mắt nguy hiểm của anh, vội vàng kéo lỗ tai của anh, nhấn mạnh một lần, “Em tới tháng!”
“Cũng không phải chỉ có thể sử dụng phía dưới.” Tầm mắt Phó Trường Xuyên dừng ở trên môi Thành Tố, ngón tay thon dài chạm vào đôi môi hồng nhuận của cô, cố ý kéo dài giọng nói, “Nơi này...”
Thành Tố vội vàng nắm lấy tay anh, la lên: “Khuya rồi! Anh mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi!”
Phó Trường Xuyên nắm lấy tay cô ấn lêи đỉиɦ đầu, cúi đầu cắn chóp mũi cô, anh cách thật sự rất gần, nhìn kỹ cô, dường như đang đánh giá nên dùng cái miệng này như thế nào.
Thành Tố bị anh nhìn đột nhiên khẩn trương, cô vội vàng bĩu môi, hôn lên miệng anh để lấy lòng.
“Em buồn ngủ quá, không còn sớm nữa, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Thành Tố nhìn đôi mắt đen của anh, cô thật sự quan tâm cơ thể của anh.
Chuyện gì có thể làm anh bận rộn như vậy?
Phó Trường Xuyên dục cầu bất mãn lại cắn cô một cái, trực tiếp cắn má cô, ngậm lấy một khối thịt mềm giữa hai răng.
“Ô...” Bị cắn đau, Thành Tố vội vàng che kín mặt, ủy khuất nhìn Phó Trường Xuyên.
“Nhớ kỹ cái này trước.”
Nói xong, Phó Trường Xuyên xoay người đứng lên, dưới háng đã căng phồng, chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Thành Tố nhìn bóng lưng có chút u oán của anh, trộm mỉm cười, nhưng lại sợ anh phát hiện, vội vàng bò lên giường trốn vào trong chăn.
Chờ đến khi Phó Trường Xuyên vệ sinh xong đi lên giường, Thành Tố đã ngủ đến mở màng, nhưng khi có cảm giác anh đến gần, cô lại miễn cưỡng mở mắt, nhìn anh một cái.
Phó Trường Xuyên nằm xuống xường, ôm lấy Thành Tố, đem tay đặt lên bụng cô.
“Lần này đau không?” Phó Trường Xuyên đè nặng giọng nói hỏi.
Thành Tố lắc đầu, trong bóng tối phát ra một tiếng sột soạt.
“Ngày mốt cùng anh tham gia một bữa tiệc, bạn tốt của anh về nước.”
Thành Tố từ trong mũi hừ một tiếng, tỏ về đồng ý.
Trong phòng yên lặng ba giây, Thành Tố đột nhiên mở mắt.
“Tống Nghi?”
“Ừ.”
“...Ồ.”