Thành Tố âm thầm cắn răng, du͙© vọиɠ của người đàn ông này quả thật vô tận. Đi công tác một tháng anh thật sự có thể nhịn sao? Ngày thường mỗi ngày anh sẽ làm một lần, còn nếu ít hơn thì cũng năm đế ba hôm một lần, một tháng anh thật sự không chạm vào người phụ nữa nào khác sao?
Những suy nghĩ lộn xộn không khỏi khiến Hề Nịnh suy nghĩ nhiều hơn.
Phó Trường Xuyên thoáng nhìn đôi mắt hoa đào của cô chuyển động, nhận ra cô mất tập trung, ngón tay dài theo khe hở ướŧ áŧ đi vào, Thành Tố nháy mắt cảm nhận được dị vật xâm lấn, ngón tay anh đặt ở miệng huyệt, bị cắn chặt.
Thành Tố kêu lên một tiếng, hít sâu một hơi. Một tháng không làm, Thành Tố có chút không quen đột nhiên bị xâm chiếm, thiếu chút nữa dùng chân đá văng Phó Trường Xuyên.
Cảm giác được cô khẩn trương, Phó Trường Xuyên đuổi theo hôn lên môi Thành Tố, trên tay cũng chậm rãi đảo lộng, chỉ chốc lát sau chậm rãi thêm ngón tay thứ hai vào.
“Ư...” Miệng huyệt căng đến lợi hại, nhưng theo tốc độ mở rộng, Thành Tố cũng không biết trước khi ăn cơm trưa có thể kết thúc trận tình ái cách một tháng này hay không.
Bụng cô có chút đói, hơn nữa cơ thể cô cũng không thoải mái.
“Có thể...” Thành Tố đá cái chân đang treo ở trên tay anh, thúc giục nói.
“Không vội.” Phó Trường Xuyên cho dù du͙© vọиɠ tăng vọt cũng không vội vãi tiến vào, anh kéo chân Thành Tố rộng hơn, chen vào giữa hai chân cô, đưa ngón tay vào càng sâu.
“Ưʍ...” Những điểm mẫn cảm trong cơ thể đều bị đầu ngón tay của Phó Trường Xuyên xoa nắn, Thành Tố cắn chặt răng, cảm giác bản thân chịu không nổi cô vội vàng duỗi tay chạm vào cánh tay Phó Trường Xuyên, khi anh dùng sức, các khối cơ bắp sẽ căng ra, Thành Tố có chút không kìm được.
Phó Trường Xuyên biết trêu trọc nơi nào của cô dễ dàng làm cô động tình, anh không ngừng hướng về chỗ đó, dùng đầu ngón tay đỉnh, lòng bàn tay sờ soạng, ngón tay ở ngoài lúc nào cũng khảy hoa hạch.
Rất nhanh, Thành Tố cảm nhận được bụng truyền đến một cơn đau nhức, cô bám vào người Phó Trường Xuyên, đôi mắt bất giác ươn ướt. Cơ thể cô không khống chế được mà động tình, tâm tình cũng có chút nôn nóng không tự chủ được, nhất là khi cô nhìn thấy anh còn có thể bình tĩnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, anh như vậy khiến cô hoàn toàn mất khống chế.
“Ô...” Thành Tố đột nhiên nghẹn ngào , lại không dám khóc, cô sợ bị Phó Trường Xuyên phát hiện, chỉ có thể vươn tay giả vờ ôm anh, muốn đem mình giấu đi.
Thành Tố chủ động đưa tay về phía anh, Phó Trường Xuyên lập tức ôm chặt cô. Cô đem mặt vùi vào ngực anh, giấu như những giọt nước mắt sắp rơi. Ngón tay Phó Trường Xuyên không ngừng chuyển động, cả người Thành Tố run lên, không biết là bởi vì cảm xúc tình triều dâng trào mãnh liệt hay là do tâm trạng đi xuống.
“Ư...!” Thành Tố bùng lên kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ, cô phát tiết cắn Phó Trường Xuyên để báo thù.
“Ưm ——” trước ngực đột nhiên truyền đến đau đớn, Phó Trường Xuyên hít một hơi, rút ngón tay ướt đẫm ra, sau khi tìm được cằm cô, tâm tình sung sướиɠ trêu chọc, “Cún con? Hả?”
Giọng nói của anh trầm thấp, như kim thạch rung, trong giọng nói lộ ra vẻ sung sướиɠ.
Trêu chọc cô như một con thú cưng!
Thành Tố càng tức giận, cô cắn Phó Trường Xuyên không buông, còn cố ý ngậm chặt miếng thịt. Ai ngờ Phó Trường Xuyên lại ấn vào hoa hạch đã sưng to của cô, dùng sức xoa.
“Ư...” Thành Tố nhịn không được rên một tiếng, cái trán áp vào ngực anh, khẽ run lên.
Lúc này, Phó Trường Xuyên đột nhiên cúi người dùng tay mở cánh tủ, lấy ra một chiếc áo mưa nhỏ. Anh nhét vào tay Thành Tố, đồng thời đặt tay cô lên quần của mình, ý tứ rất rõ ràng.
Hai mắt Thành Tố đẫm lệ mông lung tiếp nhận áo mưa, duỗi tay cởϊ qυầи anh. Anh mặc một chiếc quần thể thao có dây rút, rất dễ cởi, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng cùng được cởi xuống.
Cô mím môi hàm chứa nước mắt, tay run rẩy cầm lấy cự vật dữ tợn nóng bỏng, nhẹ nhàng loát động vài cái, dươиɠ ѵậŧ màu đỏ ở trong tay Thành Tố càng cương cứng, mượt mà kiêu ngạo đứng thẳng chỉ vào Thành Tố.
Thấy anh gần như đã chuẩn bị sẵn sàng, Thành Tố xé mở áo mưa, giúp anh tròng lên. Dịch nhờn bôi trơn dính đầy tay, mát lạnh nhớp nháp, lan tràn ở trên côn ŧᏂịŧ, như là sắp bị nhiệt độ của anh làm cho bỏng rát.
Thành Tố cầm đầu áo mưa kéo xuống từng chút một, vượt qua qυყ đầυ cứng rắn thô ráp, ngón tay nhẹ lướt qua, khiến nó nảy lên một cái. Tay cô cẩn thận hoạt động ở thân gậy, uyển chuyển nhẹ nhàng như những chiếc lông vũ.
Trên đỉnh đầu, hơi thở của người đàn ông ngày càng dồn dập, đồ vật ở lòng bàn tay không ngừng lớn hơn, lớn đến mức làm cô không thể cầm được.
Thành Tố cúi thấp đầu dựa vào ngực Phó Trường Xuyên, chắn đi tầm mắt của anh, khiến anh không thể nhìn thấy phong cảnh dưới thân. Mỗi lần anh đều chấp nhặt với việc Thành Tố nắm lấy du͙© vọиɠ của anh, nhìn ngón tay cô từng chút một chạm vào cự vật dữ tợn của mình, nhìn cô đem du͙© vọиɠ của mình tròng tấm lá mỏng trong suốt lên.
Anh đã nhìn qua dáng vẻ cô dùng ngón tay ấn du͙© vọиɠ của anh, hiện tại đầu ngón tay của cô đang hôn lên du͙© vọиɠ của anh. Cô không cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng lại khiến anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ.
Phó Trường Xuyên nhịn không được lui về sau, nâng đầu Thành Tố, lại ngoài ý muốn thấy trên mặt cô đầy nước mắt.