Đế Chế Kiểu Tiên

Chương 22: Thỏa Thuận!

Vương đô Phong Vân vương quốc lúc này, ở rất nhiều các tửu lâu quán trà bất kể là tu sĩ ở tầng lớp nào chỉ cần là người của Phong Vân vương quốc sẽ không thể quan tâm tới chủ đề này.

Mà chủ đề nóng nhất thời gian gần đây không thể nghi ngờ chính là sự trở lại của Nhã Như công chúa, người mà cơ hồ cả đất nước tìm không thấy lúc không tìm thì lại thấy.

Lúc này phía bên trong một quán tửu lâu cũng có kha khá khách nhân, một tên nam tử sắc mặt nghiêm trọng nói:

“Các ngươi thử nói xem, lần này sóng gió gì sẽ kéo tới vương đô của chúng ta đây”

Nghe vậy một tên nam tử mắt híp chen vào nói:

“Ta nghĩ lần này chắc chắn sẽ có thể tìm ra được hung thủ ám hại Chu tướng quân a”

Lại tiếp là một tên nam tử to con đập bàn cái bộp hùng hổ nói:

“Hừ! Chu lão tướng quân chính là anh hùng trong lòng ta, nếu để lão tử biết được kẻ nào ám hại tướng quân, ta chắc chắn sẽ băm kẻ đó thành trăm mảnh”

Mà mọi người nghe thấy câu này bèn đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn tên nam tử này, hiển nhiên chính là không tin một kẻ chỉ có tu vi vũ sĩ cấp 3 còn giám nói mình có thể báo thù cho Chu tướng quân.

Thế nhưng trái với cảnh tượng bàn tán sôi nổi này ở vương đô, thì lúc này bên trong hoàng cung có hai nhóm người đang đứng nghiêm chỉnh thành hai hàng ngũ.

Ai nấy sắc mặt đều nghiêm nghị kèm theo chút căng thẳng cùng lo lắng vì thế mà khung cảnh xa hoa của đại điện cung đình cũng trở nên nặng nề và ngột ngạt.

Mà đứng đầu một phía là một nam tử trung niên khuôn mặt chữ quốc, ánh mắt sắc bén uy nghiêm, dáng người cao thẳng to lớn giống như một tòa cự sơn khó thể lay chuyển, lại kết hợp thêm bộ chiến giáp mạnh mẽ oai vệ khiến ông toát lên sự dũng mãnh vô song.

Người này không thể nghi ngờ chính là đệ nhất đại tướng quân hiện tại của Phong Vân vương quốc, Sở Nhạc.

Mà bên phía đối diện, cũng đang có một nam tử trung niên khác dẫn đầu.

Khác với khí chất anh dũng thiện chiến của Sở Nhạc tướng quân, nam tử này thân mặc một bộ trường bào, khuôn mặt điển hình cho vẻ nho nhã của các văn sư khi sở hữu bộ râu, tay cầm quạt lông phe phẩy, lâu lâu lại đưa tay vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt thâm thúy không biết đang suy tính điều gì.

Mà thân phận của người có thể đứng ngang hàng với Sở Nhạc tướng quân ở Phong Vân vương quốc này thì chỉ có thể là Huyền Siêu, thừa tướng đương chiều.

Vị Huyền Siêu này không chỉ đảm nhận chức vị dưới một người trên vạn người như vậy mà còn là một cường giả hồn vương bát trọng đỉnh phong lại biết thêm một ít thứ cổ quái như thiên cơ khiến ông ta rất được quốc vương của Phong Vân vương quốc coi trọng.

Nhưng thế vẫn là chưa đủ để nói tới thân phận tôn quý của ông ta ở Phong Vân vương quốc này, khi Huyền Siêu hiện tại cũng là tiền nghiệm gia chủ của Huyền gia, một gia tộc xét thực lực chỉ thua kém Hoàng gia ở Phong Vân thành này mà thôi và cũng chính là đại ca của hoàng hậu của Phong Vân vương quốc.

Mà nguyên do chính của đại điện hoàng cung này có bầu không khí ngột ngạt như vậy không thể nghi ngờ chính là do hai vị đại lão Sở - Huyền này.

Ban đầu Huyền gia và Sở gia quan hệ tuy cũng không mấy hữu hảo thế nhưng vẫn chưa đến mức cạch mặt nhau, thế nhưng từ khi sự tình Chu lão tướng quân không may ngã xuống, mà Sở Nhạc cũng biết được kẻ đứng sau là ai vì thế quan hệ Sở - Huyền hai nhà mới tuột dốc không phanh như vậy.

Thế nhưng Huyền Siêu phía đối diện lại khá thờ ơ với sự tình này, dù sao mạng lưới thông tin của Huyền gia ở vương đô này cũng không phải chuyện đùa, ngay khi Nhã Như hiện thân ở phủ tướng quân lập tức Huyền Siêu đã nắm được thông tin thế nhưng ông ta cũng không hề lo lắng vì thứ nhất Huyền gia thực lực mạnh hơn Sở ra nhiều, nội tình lại càng không phải nói.

Thứ hai chính là ông ta đã đi trước Sở Nhạc một bước rồi.

Cứ thế bầu không khí càng ngày càng dồn nén, mà người khổ nhất đương nhiên là mấy vị đại thần còn lại rồi, họ chẳng biết phải đứng về phía thế lực nào, Sở-Huyền hai nhà đều không phải thứ mà bọn họ có thể dây vào được.

Chẳng may khiến một trong hai vị đại lão này phật lòng thì quả thực trăm đường khó đi vì thế cũng khiến các vị đại thần tiến thoái lưỡng nan không thôi.

Nhưng đang trong bầu không khí căng thẳng leo thang như vậy một âm thanh bất chợt vang lên:

“Quốc vương giá lâm!!”

Lập tức một vị nam tử thân khoác long bào, đầu đội vương miện quốc vương, long hành hổ bộ mà tiến vào trên khuôn mặt cương nghị tỏa ra sắc thái uy nghiêm cùng khí chất thượng vị giả, điều mà chỉ có những nhân vật ngồi ở vị trí trên cao đã lâu mới có thể có được.

Mà người này không thể nghi ngờ chính là quốc vương của Phong Vân vương quốc, Hoàng Phong và cũng chính là phụ thân của Hoàng Nhã Như.

Và trong Phong Vân vương quốc thực lực của ông ta cũng không thể coi thường chính là đạt tới vũ vương cửu trọng đỉnh phong.

Mà khi chứng kiến quốc vương tiến đến, các đại thần nhao nhao cũng kính hành đại lễ duy chỉ có hai vị đại thần đứng đầu là Sở Nhạc và Huyền Siêu chỉ chắp tay hành lễ mà thôi.

Dù sao đây cũng là nơi thực lực vi tôn vì thế mà Sở Nhạc cùng Huyền Siêu không thể nghi ngờ chính là cường giả và cũng là trụ cốt của Phong Vân vương quốc vì thế một số lễ tiết họ cũng không cần thực thi mà được phép bỏ qua.

Mà lúc này Hoàng Phong cũng đã tiến tới chủ vị, ông ta mày hơi nhíu lại vì cảnh tượng khá ngột ngạt phía bên trong đại điện thế nhưng vẫn lễ độ mỉm cười nói:

“Các ái khanh bình thân!”

Mà ánh mắt cũng hơi liếc về phía Sở Nhạc không ngờ bên trong đó lại có chút sấu hổ cùng tự trách thế nhưng cũng rất nhanh được che dấu.

Hơn một tháng trước, thư phòng hoàng cung Hoàng Phong đang ngồi đọc lấy mấy cuốn ghi chép báo cáo sự tình diễn ra gần đây trong Phong Vân vương quốc thì chợt có tin tức chuyền về báo có cho Hoàng Phong về việc ngọc bài của Chu Cuồng đã vỡ nát.

Mà Hoàng Phong biết được tin này cũng khϊếp hãi không thôi, nhưng cũng là người đã nắm quyền cao chức lớn vì thế cũng rất nhanh bình tĩnh lập tức phái người truy tìm nguyên do.

Và cũng rất nhanh sau đó mạng lưới tin tức của Hoàng gia cũng lập tức báo tin lại cho hắn, chỉ là lần này sau khi nghe được tin tức con gái và vị tướng quân trung thành của mình ra ngoài sau đó là ngọc bài của Chu tướng quân vỡ nát có liên quan tới Huyền gia.

Cơn thịnh nộ của Hoàng Phong lập tức như sóng biển cuồn trào, làm sao ông ta còn không biết sự tình gì đã xảy ra, thời gian trước đó việc quý phi mà mình yêu thương nhất bất ngờ lâm bệnh qua đời khiến ông ta hết sức đau lòng.

Đồng thời cũng phái người điều tra xem nguyên nhân thực sự cho việc này là gì nhưng ông ta không ngờ rằng việc này lại có liên quan tới đại hoàng tử và hoàng hậu.

Khi đó Hoàng Phong đã suy nghĩ rất lâu, tuy rằng mình có thiên vị cho quý phi kia chút ít nhưng xung đột lợi ích giữa hoàng hậu và nàng không đến mức ngươi chết ta sống như vậy, huống hồ sự tình này lại có sự góp mặt của đại hoàng tử thì quả thực có chút vấn đề.

Nhưng sau cùng Hoàng Phong lại liên tưởng tới một sự việc mấu chốt chính là tấm ngọc bài truyền thừa đế giả của gia tộc quý phi kia lại thêm việc Hoàng Nhã Như thiên tư xuất chúng rất có thể đã nhận được truyền thừa đó mà không may lại bị đại hoàng tử biết được dẫn tới cái chết của quý phi kia.

Mà nghĩ tới kết luận này, Hoàng Phong cũng là không nghĩ tới việc này nữa dù sao quý phi kia cũng đã chết hắn dù đau lòng nhưng tuyệt đối không đánh mất lý trí vì thế cũng ngầm chấp nhận kết quả quý phi mắc phải quái bệnh mà chết.

Bởi vì Hoàng Phong cũng có suy tính cho việc này, vì việc này có liên quan đến truyền thừa đế giả mà ông ta tuy rất muốn nhưng lại không thể đứng ra cướp đoạt từ tay chính con của mình được dù sao thì hổ dữ không ăn thịt con mà thế nhưng ông ta lại chấp nhận giữa tranh đấu của đại hoàng tử và công chúa.

Dù sao tranh đi tranh lại cường giả sau khi trưởng thành từ truyền thừa đế giả cũng thuộc về người Hoàng gia không đi đâu mà thiệt cả, với lại chẳng phải trước đó để leo lên ngai vị như hiện tại, bản thân Hoàng Phong không phải cũng phải không từ thủ đoạn chém gϊếŧ, ám toán huynh đệ tỉ muội mình hay sao thế nên cũng không nói gì.

Mà Hoàng Nhã Như lúc đó lại có thêm Chu tướng quân làm hậu thuẫn nên cuộc tranh đấu này gần như là cần bằng giữa hai phe thế nên Hoàng Phong càng không có gì để can dự.

Nhưng ông ta không thể ngờ rằng sự tình lại đi xa tới mức khiến cho Chu tướng quân ngã xuống vì thế mà tới hôm nay khi biết cái chết có liên quan tới Huyền gia chính là nhà ngoại của đại hoàng tử mới khiến ông ta phẫn nộ cùng cực.

Lập tức viết một đạo chỉ lệnh trừng trị nặng nề Huyền gia thậm chí là có thể chém vài mạng để suy giảm thực lực Huyền gia thế nhưng chỉ dụ chưa được ra khỏi thư phòng thì bên ngoài thì phía ngoài đã có âm thanh truyền tới.

“Bẩm bệ hả! Thừa tướng Huyền Siêu cầu kiến”

Hoàng Phong nghe thấy thế liền lập tức cười lạnh, ngọn lửa trong mắt cháy lại càng lớn lập tức nói:

“Cho vào”

Mà Huyền Siêu khi tiến vào, lập tức hành đại lễ tạ tội nhưng Hoàng Phong không hề cấp mặt mũi cho ông ta mà liên tục quở trách nặng nề.

Sao hơn 10 phút sả giận, Huyền Siêu vẫn kiên nhẫn lắng nghe không hề có ý biện minh hay tỏ ra thái độ gì cả, ông ta hôm nay tuy tới đây có nắm chắc sẽ có thể an toàn rời đi và không để Huyền gia gặp bất cứ trở ngại nào thế nhưng dù sao gầm trời Phong Vân thành này vẫn là của Hoàng gia.

Mà lần này sự tình quả thực là Huyền gia quá phận vì thế chỉ có thể hạ thấp tư thái nhất có thể để bảo toàn thực lực tính kế lâu dài mà thôi.

Hoàng Phong sau khi mắng té tắt Huyền Siêu vẫn không thấy ông ta làm ra động tĩnh gì cơn giận cũng hơi dịu lại, nhưng lập tức cũng chuẩn bị đưa ra án phạt cho Huyền gia, nhưng lời chưa tới thì Huyền Siêu lại mở lời:

“Khởi bẩm bệ hạ, lần này quả thực là nhị muội đã làm sự tình không thể tha thứ, thế nhưng mẫu thân thương con cũng khiến nàng hành động có chút thiếu suy nghĩ, chỉ mong bệ hạ dơ cao đánh khẽ Huyền gia xin được dâng lên lễ vật bồi tội với Hoàng thất”

Sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của Hoàng Phong, Huyền Siêu xuất ra trong nhẫn chữ vật một kiện hộp gấm tinh sảo, bàn tay ông ta nhẹ mở nắp lập tức một luồng hàn khí phía trong thoát ra khiến căn phòng này nhiệt độ có vài phần hạ đi xuống.

Mà Hoàng Phong chứng kiến vật phẩm phía trong, ánh mắt lập tức co rút lại thất thố nói:

“Vạn năm Hàn Băng Bèo”

Đúng thế bên trong hộp gấp là một gốc linh dược vạn năm Hàn Băng Bèo chính là một loại linh dược chủ đạo để luyện chế ra phá vương đan, giúp cho tu sĩ từ cảnh giới vũ vương cửu trọng đỉnh phong nhất cử đột phá tới cảnh giới vũ hoàng nhất trọng.

Mà Hoàng gia cũng đã gom đủ toàn bộ các loại dược liệu, thậm trí đã mở chào được cả luyện đan sư thế nhưng chỉ còn thiếu một thứ duy nhất chính là gốc vạn năm Hàn Băng Bèo này.

Thế nên khi chứng kiến nó, Hoàng Phong mới thất thố tới như vậy.

Mà Huyền Siêu thấy cảnh này thì miệng nở nụ cười nhạt, nhưng vẫn giữ tư thái khá thấp mở lời:

“Không biết bệ hạ có hài lòng với thành ý của Huyền gia”

Hoàng Phong nghe thế thì cũng hơi thu hồi lại tâm tư quả thực nội tâm ông ta cũng hơi chút do dự, đúng là ông rất cần gốc thảo dược này nhưng lương tâm thì cũng có chút cắn dứt.

Dù sao con người vẫn phải có một chút gì đó gọi là nhân tính, khi Chu Cuồng vị đại tướng quân đã phục vụ quốc gia hết lòng bao nhiêu năm nay chiến công vô số cũng là người mà Hoàng Phong tin tưởng nhưng nay lại bị chết một cách oan uổng cũng khiến ông ta tiếc nuối.

Nhưng hoàng thất vốn là chốn lòng người lạnh lẽo, mà Hoàng Phong lại là người đứng đầu nên ông ta dù có căn rứt lương tâm cũng vẫn khó mà từ chối được dụ hoặc này.

Vì thế mà Hoàng Phong suy nghĩ chầm ngâm một câu sau đó mới mở miệng:

“Được bổn vương sẽ tạm thời bỏ qua chuyện này cho Huyền gia các ngươi thế nhưng đổi lại Huyền gia phải thề sẽ không được dụng tới Nhã Như công chúa nữa nếu không đừng trách bổn vương không nể tình!”