Dưới Đền Nguyệt Lão

Quyển 10 - Chương 6

Sắc linh nắm lấy chân cô, liếʍ hết mật dịch chảy xuống từ đùi cô, lúc này Doãn Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy nên kẹp đùi chặt hơn, lưỡi sắc linh cũng bị cô kẹp lại, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gã.

Gã liếʍ một đường đến tận miệng hoa huyệt, mυ'ŧ lấy âm đế đã sưng đỏ, chỗ đó giờ đã trực trào kɧoáı ©ảʍ chồng chất, gã vừa mυ'ŧ vào, kɧoáı ©ảʍ ập đến như bùng nổ, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, toàn thân run rẩy, dùng sức ôm chặt lấy lan can trong lòng ngực.

Mật thuỷ trong suốt nhỏ từng giọt trên sàn xe buýt.

Cao trào khiến cô không cách nào đứng thẳng được, cả người ngã phịch xuống đất.

Chàng thanh niên ngồi phía trước giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi dưới đất, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt chảy dài trên má, cả người đã hơi run rẩy, trông có vẻ không thoải mái lắm.

“Có chuyện gì xảy ra với cô vậy?”

Chàng thanh niên hỏi.

Lúc này, ánh mắt những hành khách khác cũng khó hiểu, nghi ngờ, cũng có ánh mắt quan tâm.

Doãn Nguyệt lắc đầu, không thể nói được.

“Tôi nhường chỗ của tôi cho cô.” Chàng thanh niên đứng dậy, thấy Doãn Nguyệt có vẻ không thể đứng dậy nổi, anh tốt bụng nắm lấy cánh tay cô, muốn đỡ cô đứng lên.

Bàn tay của anh to lớn ấm áp, đối với cảm giác bị khí lạnh kỳ quái kia tập kích vừa rồi mà nói giống như ánh mặt trời mùa đông vậy, khiến người ta cảm thấy ấm áp an tâm.

“Cảm ơn, ngại quá.” Cô nghẹn ngùng xin lỗi.

Giọng nói tinh tế trong trẻo dễ chịu, vô cùng dễ nghe, chàng thanh niên kia khẽ mỉm cười rồi đỡ Doãn Nguyệt vào chỗ ngồi.

Anh lui về phía sau một bước, vừa định kéo vòng treo thì dưới chân đột nhiên trượt một cái, suýt chút nữa ngã xuống.

Sao mặt đất lại trơn ướt như vậy?

Nguy hiểm quá.

Là mồ hôi hay nước mắt của nữ sinh này sao?

Nhìn thấy trên khuôn mặt trái xoan thanh tú của cô, ngoại trừ nước mắt vừa lau ra, trên trán còn lấm tấm những hạt mồ hôi mỏng, anh nhìn thấy vậy thì bình thường lại.

Lát nữa dặn tài xế lau sạch sàn thôi.

“Cô có cần đi khám bác sĩ không?” Chàng thanh niên bắt đầu mở chủ đề.

Hay là bị cảm lạnh rồi?

Ngồi trên chiếc ghế da bằng nhựa của xe buýt, Doãn Nguyệt cảm thấy hơi bất an.

Qυầи ɭóŧ của cô ấy vẫn bị lệch, chưa có dịp chỉnh lại, đáy qυầи ɭóŧ không dồn hết qua bên phải do động tác ngồi trên ghế vừa rồi, lỏng hơn nhưng bị kẹt vào trong giữa môi hoa, dây chun ép vào giữa khe thịt mềm và hoa đế, cùng với tiến độ xe buýt đi về phía trước, nó không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, bên trong lỗ nhỏ tê dại ngứa ngáy, mà thuỷ dịch vẫn không ngừng chạy ra, cô sợ váy bị ướt sẽ bị hiểu lầm là tè dầm thì phải làm sao, phải làm gì mới được đây?

Cô rất muốn tìm cơ hội luồn tay vào trong váy để chỉnh lại, nhưng bên cạnh có một nam sinh đứng nên cô thực sự không có cơ hội...

“Cô muốn đi khám bác sĩ hả?”

Cô giật mình trước câu hỏi của chàng trai to lớn, vội vàng ngẩng đầu lên, hai tay ấn chặt vào giữa váy, sợ tư thế ngồi không ổn thì không chỉ qυầи ɭóŧ cô bị lộ mà chỗ kín đáo của cô cũng bị thấy mất.

“À… Tôi, không phải tôi muốn đi bác sĩ đâu, tôi muốn vô siêu thị mua đồ thôi.”

Vừa nãy cô không để ý, giờ bốn mắt nhìn nhau với chàng trai kia, nhìn rõ mặt mới thấy hoá ra đây là một nam sinh anh tuấn đẹp trai, nụ cười rực rỡ, người cao chân dài, trông cao tầm mét tám, nhìn còn rất trẻ, có lẽ chỉ hơn cô một hoặc hai tuổi.

Cô không khỏi đỏ mặt ngại ngùng, tim đập nhanh hẳn lên.

“Cô muốn đi siêu thị trong tình trạng này sao?”

Chàng trai tên Thiệu Vũ Tường vẫn nhìn kỹ khuôn mặt đoan trang ửng hồng của cô, cảm thấy tình trạng của cô vẫn không được ổn lắm, khuôn mặt cô đỏ một cách bất thường.

“Tôi nghỉ ngơi chút, từ từ là đỡ thôi.”

“Vậy nếu cô cảm thấy không thoải mái thì cứ nói tôi một tiếng, chỉ cần nói thì tôi sẽ đưa cô đi bác sĩ ngay.” Vũ Tường nhiệt tình đưa ra đề nghị.

“Ừm.” Doãn Nguyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ cứ cúi xuống như thiếu nữ mới lớn.

“Cảm ơn.”

Cô cảm thấy nam sinh này thật tốt bụng, lại nhiệt tình giúp đỡ một cô gái vốn không quen biết gì, điều này khiến thiện cảm của cô đối với anh lập tức tăng lên gấp bội

Khi Vũ Tường cúi đầu nói chuyện với Doãn Nguyệt, ánh mắt anh bất chợt đập vào bộ ngực cao ngất của cô.

Bởi vì cặp ngực quá lớn, áo khoác chống nắng chỉ kéo được tới hai sườn ngực, dưới lớp áo thun màu trắng có thể loáng thoáng thấy được nội y màu xanh lam nhạt.

Anh nhận ra bên ngực trái cô có thứ gì nho nhỏ nhô lên, hình như có màu hồng phấn...

Anh sửng sốt.

Chẳng lẽ là… Cương?

Nhưng tại sao bên phải trơn tru, không có hiện tượng lạ như bên trái?

Hay là do bộ ngực cao quá nên đầṳ ѵú tụt ra ngoài nội y chăng?