Gả Cho Anh Nông Dân Thôn Bạch Thạch

Chương 26: Thao tức phụ nhi giữa trời tuyết

Vụ mùa lúa mì cuối cùng đã kết thúc, nam nhân Hàn gia không cần ngày nào cũng phải đi làm đất nữa, nhịp sống cả nhà lập tức chậm lại, đã liên tiếp mấy ngày Hàn Lôi ôm tiểu tức phụ nhi nằm ngủ nướng trên giường đất nóng hừng hực, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu.Trượng phụ dậy trễ, Phương Đồng cũng ghé vào l*иg ngực ấm áp của trượng phu ngủ mơ mơ màng màng, giường đất ấm áp làm cả người cậu đỏ như phấn, giống như bé heo con mới sinh ra nhỏ nhỏ đáng yêu.

"Đồng Đồng, Đồng Đồng, tuyết rơi rồi." Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, Phương Đồng ngủ cũng đặc biệt sâu, nghe được thanh âm gọi liên hồi bên tai mới nhăn mi đánh một cái vào ngọn nguồn của tạp âm quấy rầy giấc ngủ của cậu.

"Ưm!" Một bạt tai hạ xuống ngay giữa mặt nam nhân, Hàn Lôi bị bất ngờ không kịp phòng ngừa khóc thét một tiếng, hắn không khách khí nữa lôi người từ trong ổ chăn ra ngoài, hung hăng đánh lên mông hai bàn tay.

"Ưm!" Lúc này Phương Đồng mới chịu tỉnh dậy, đôi mắt ngập nước vì mới thức dậy mở to, nhìn gương mặt phóng đại của trượng phu mới dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Làm gì mà mới sáng sớm đã đánh người ta!" Phương Đồng tức giận rời khỏi giường, hai tay dùng sức xoa xoa mông, đôi mắt nhập nhèm nước, miệng lầu bầu.

Trong phòng ấm áp, ổ chăn lại vừa ấm vừa mềm, cả hai người buổi tối ngủ đều không e lệ để tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngủ, thế nhưng dạo này nương có may thêm yếm cho Đồng Đồng, Hàn Lôi thấy vậy tối nào cũng bắt Đồng Đồng mặc yếm đi ngủ.

Mà mặc yếm so với ở trần cũng chẳng khác gì mấy, hơn nửa người đều trần trụi. Lúc này mông nhỏ của Phương Đồng đã in dấu hai bàn tay đỏ thẫm, trông tươi mới lại ướŧ áŧ đầy tình thú.

"Đau lắm không?" Hàn Lôi nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu tức phụ nhi liền không nhịn được muốn xoa xoa cưng nựng. Hắn kéo cục cưng của hắn nằm sấp lên đùi, nắm lấy hai viên thịt no đủ làm tư thế chuẩn bị cắn: "Cho ca gặm một cái, gặm một gặm là hết đau ngay."

"A! Cái tên đầu heo nhà anh!" Thịt mông bị nam nhân mυ'ŧ lấy, vừa thốn vừa nhột, Phương Đồng xấu hổ đến mức lỗ tai đỏ bừng, tay chân cứng ngắc, lắc lắc cái đầu nhỏ.

Hàn Lôi lúc này mới nhớ tới lý do đánh thức cậu, cười cười nói: "Ngoài trời tuyết rơi rồi, to lắm."

"Thật sao?" Phương Đồng từ trên giường nhảy cẩng lên, nhìn về phía cửa sổ đã bị bịt kín mít, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy cái gì.

Mông tròn trắng nõn như phấn bị mυ'ŧ ra vài dấu đỏ, Hàn Lôi vừa lòng lại đánh thêm một cái, thịt mềm bị đánh lung lay trong không khí, hắn hàm hồ cười nói: "Tuyết rơi thật mà, ta lừa em mấy chuyện này làm gì?"

Lão già này sao lại thích đánh mông mình vậy chứ...

Phương Đồng vừa buồn bực vừa xấu hổ còn có chút đau đau, xoa mông muốn tìm quần áo để mặc, Hàn Lôi nhìn tiểu tức phụ nhi loay hoay mặc áo quần, dặn dò nói: "Mặc nhiều một chút, đừng để tay chân lộ ra bên ngoài, trời tuyết lớn cẩn thận lạnh."

Quê của Phương Đồng không lạnh như thế này, trời vào đông đôi lúc sẽ có tuyết nhưng cũng sẽ không có tuyết lớn như bây giờ, năm này là năm thứ hai cậu gả cho Hàn Lôi, đối với tuyết lớn giày đặc vẫn không thể cảm nỗi, cả người lúc nào cũng quấn trong một lớp áo giày như quả bóng nhỏ.

Không nói gì Phương Đồng, đến cả Hàn Lôi cũng ăn mặc kín mít, trước khi ra khỏi phòng phải đôi mũ lông kín đầu, lỗ tai đều bao kín chỉ chừa lại khuôn mặt.

Trận tuyết lớn bên ngoài vẫn chưa nguôi, tuyết đầu mùa nhưng đã che lấp trời đất. Phương Đồng mang mũ hổ mừng rỡ như đứa nhỏ, nhanh chân vọt ra ngoài sân chạy vài vòng.

Mùa đông nói đến là đến, nhiệt độ không khí sau một đêm đã hạ xuống sâu, lúc này còn chưa đến tháng 11, thôn Bạch Thạch đã hạ trận tuyết đầu tiên.

Lương thực trong nhà cũng được tích trữ đủ cho mùa đông này, một hàng lu lớn dưa chua và tương đậu xếp thẳng tắp một phần sân, khoai tây được xếp chồng như một ngọn núi nhỏ, lều gia súc cũng được chất đầy cỏ khô. Làm việc quanh năm cũng đã đến mùa đông, cả nhà già trẻ từ trên xuống dưới bận rộn đi đến cuối năm.

Bụng của nương đã hiện rõ hơn, thân mình cũng không có yếu đi nhưng cha lại sợ tuổi lớn mới có mang, vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, chuyện lớn chuyện bé đều không cho tức phụ nhi chạm vào, có chuyện gì cũng để cho hai tên con trai đi làm.

Qúy Duẫn với Hàn Xuyên đang cùng nhau chơi viết chữ trên tuyết, Phương Đồng chạy nhảy trong sân một hồi, tò mò đi đến gần, chỉ thấy tiên sinh viết một câu chữ đầy khí phách, so với chữ vuông thường học không giống nhau chút nào.

"Tiên sinh, ngài đang vẽ phù chú sao?" Phương Đồng ngây ngốc hỏi.

"Phù cái gì mà phù, đó là phong kiến mê tín!" Còn không đợi Qúy Duẫn trả lời, Hàn Xuyên ở bên cạnh đã quang quác cười lớn: "Qúy tiên sinh đang viết tiếng Nga đó!"

"Mày thì biết nhiều lắm!" Hàn Lôi thấy Phương Đồng đỏ mặt uể oải, đánh vào đầu Hàn Xuyên một cái thật mạnh, quát.

"Đồng Đồng có muốn viết không?" Qúy Duẫn cười nói: "Chữ mới ngày hôm qua mới dạy còn nhớ không?

Phương Đồng gật gật đầu, cầm nhánh cây, nghiêm túc viết trên tuyết mấy chữ, thật cẩn thận nhìn nhìn tiên sinh, Qúy Duẫn ở một bên cười tươi cổ vũ.

Hàn Xuyên chơi một hồi bắt đầu than mệt, hùng hổ kéo tiên sinh về phòng chơi tiếp. Hàn Lôi thấy vậy cũng khiêng tức phụ nhi lên vai, nghênh ngang đi xem tuyết.

"Ca, anh mặc toàn là đồ lông trắng, ha ha giống như ông già tuyết ấy."

Phương Đồng phủi đám tuyết rơi trên đầu Hàn Lôi, liên tục cười ngây ngô.

"Ca là ông già tuyết thì em có vui vẻ đi chơi với ta không?" Trong ngực là bé cưng xinh đẹp đáng yêu của hắn, trên mặt Hàn Lôi không ngơi ý cười, hưởng thụ tay nhỏ ở trên đầu mình quậy phá, thật giống như đang nuôi một con sóc nhí.

"Vậy thì chắc chắn là không vui rồi..." Phương Đồng chưa nói xong câu đã bị Hàn Lôi vỗ mông, may mắn quần mùa đồng đều chần một lớp bông dày, ngượng ngùng sửa lời nói: "Không vui mới là lạ đó!"

"Dám không vui, lão già này có 80 tuổi cũng có thể đυ. chết em." Hàn Lôi nảy sinh lòng ác độc, đánh lên mông Phương Đồng liên tục mấy cái.

Bọn nhỏ trong thôn đều đang tụ tập ở hai đầu bờ ruộng vui đùa, tuyết đọng lại trên đường so với đầu đông còn dày hơn gấp mấy lần. Phương Đồng nháo nhào đòi Hàn Lôi thả hắn xuống, chân vừa chạm đất đã nắm lấy một nạm tuyết ném mạnh lên mông nam nhân.

"Em được lắm tên nhóc này!" Hàn Lôi nghiến răng nghiến lợi, nặn một quả cầu tuyết thật lớn, làm bộ như chuẩn bị ném.

Phương Đồng thét chói tai chạy biến đi, miệng cười khanh khách, giữa không gian tuyết đọng trắng xóa, bé con với mũ hổ trên đầu chạy qua chạy lại không ngừng. Liên tiếp mấy quả cầu ném trượt qua người cậu, Phương Đồng cuối cùng cũng dừng lại, xoay người cười ha ha nói với Hàn Lôi: "Sao anh lại yếu thế, ném tuyết thôi cũng không ném được!"

"Em tốt nhất là chạy cho nhanh đi!" Hàn Lôi nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của tiểu tức phụ nhi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì lạnh như quả anh đào chín mọng, miệng nhỏ liên tục thở ra khí.

Từ nhỏ Hàn Lôi đã là đại ca trong cái thôn này, đánh nhau hay ném tuyết gì cũng chơi qua, không phải là hắn không ném trúng mà là hắn không muốn ném tuyết vào tức phụ nhi của hắn, hắn sợ quả cầu tuyết to như thế sẽ làm bé cưng của hắn ngốc luôn mất, lại sợ tuyết làm ướt áo quần khiến cho Phương Đồng bị cảm lạnh, nên hắn chỉ ném vào hai bên người cậu.

"Xem anh ngốc chưa kìa ha ha!" Phương Đồng không biết đối phương cũng đang cười bản thân ngốc nghếch, quả cầu tuyết trong tay lại ném về phía đầu gối Hàn Lôi, quang quác cười lớn.

Hàn Lôi chỉ đứng như thế, cam tâm tình nguyên làm bia ngắm cho tức phụ nhi chơi đùa.

"Sao anh lại đứng im như vậy chứ, không chơi với anh nữa đâu, người ta nhìn vào lại nói em bắt nạt anh." Phương Đồng phồng miệng oán giận, chà xát đôi tay đỏ bừng vì lạnh.

Cái bộ dáng nhỏ nhắn kia quá quyến rũ, Hàn Lôi hận không thể lột quần cậu đánh một trận, làm cho mông nhỏ bị đánh vừa hồng vừa sưng xong lại đυ. một trận, ép cho bé bướm chảy đầy nước, nhìn cậu vừa khóc vừa cầu xin hắn tha cho.

"Chưa gì đã muốn lên mặt rồi à? Để ca nhìn xem đít của em có dài ra thêm cái đuôi nào không." Hàn Lôi bước hai bước to về phía trước rồi khiêng người lên vai, đánh vào mông nhỏ được bọc bởi lớp quần bông dày hai cái, kỳ thật đánh không đau một chút nào nhưng tiếng vang bốp bốp lại khiến người khác đỏ mặt.

"Anh chơi ném tuyết thua thì quay ra giận à?" Phương Đồng đấm đấm vào lưng Hàn Lôi, lúc này mới phát hiện tay nhỏ đã bị đông lạnh đỏ bưng cứng còng lại.

"Tay em lạnh chịu không nổi rồi, anh ủ ấm cho em." Phương Đồng nói giọng ra lệnh.

Hàn Lôi nghe vậy liền khiêng cậu đến nơi khô ráo, dừng lại dưới một gốc cây bạch đằng đã bị tuyết phủ thành kẹo bông gòn trong rừng.

"Tới đây ca che cho em." Hàn Lôi thở hổn hển, ngồi dựa vào thân cây rồi để bé cưng của hắn ngồi trong lòng, nắm lấy hai tay nhỏ lạnh lẽo như tuyết bảo hộ trong ngực.

Rõ ràng hắn cũng không mang bao tay nhưng lòng bàn tay vẫn nóng hầm hập như cũ, Phương Đồng cảm thấy trên đời này không có nam nhân nào lợi hại hơn Lôi Tử, cả người cậu tiến sát vào trong lòng ngực trượng phu để ấm hơn một chút.

Tuyết đầu đông lạnh thấu tâm can, trán Hàn Lôi chạm vào trán Phương Đồng, thấp giọng nói: "Đồng Đồng, ca yêu em."

Không biết Phương Đồng xấu hổ hay bị đông lạnh, gò má hồng như táo tàu, miệng nhỏ run rẩy lảng tránh: "Anh...Mông anh không lạnh à? Sao lại ngồi lên tuyết như thế chứ..."

Hàn Lôi bị chọc cười, không chịu buông tha tiếp tục hỏi: "Vậy còn em, em có yêu ca không?"

"Nếu nếu..." Khuôn mặt Phương Đồng đỏ bừng, không dám nhìn mặt đối phương, thanh âm càng ngày càng nhỏ: "Nếu không yêu ca sao có thể để ca chọc ghẹo em như thế..."

Hàn Lôi đương nhiên hiểu hai chữ "chọc ghẹo" nghĩa là gì, nụ cười dần trở nên xấu xa, hắn cởi khăn quàng cổ Phương Đồng ra một chút rồi cúi đầu hôn lên.

"Ca...!" Cổ là nơi mẫn cảm nhất, cả người Phương Đồng mềm nhũn co rút run rẩy, giống như bé thỏ hoang nhỏ bị con sói lớn cắn cổ, vô lực muốn tránh đi lại bị ghì chặt cắn đến chết.

Hàn Lôi nút lấy từng thớ thịt thơm ngon vào trong miệng, một dòng điện lưu tê dại nho nhỏ chạy dọc toàn thân, Phương Đồng không khống chế được cong mũi chân lên, cổ ngưỡng về phía sau tạo thành đường cong xinh đẹp, nhỏ giọng ê ê a a: "Ưʍ...ca...không được...về nhà sẽ bị phát hiện..ưʍ..."

Dù cách một lớp quần bông dày, Phương Đồng vẫn cảm thấy vật đang cương cứng dưới mông mình, còn chưa kịp giục Hàn Lôi về nhà thì đã nghe hắn nói: "Ca cũng thật lạnh, em che che cho ca đi."

Bàn tay thô to từ từ tiến vào lưng quần, lắc nhẹ tay đã chạm đến một nửa mông, da thịt trực tiếp chạm vào lớp tuyết, Phương Đồng giật mình một cái rồi chui tọt vào lòng nam nhân, hô lên: "Lạnh...!"

"Ngoan, ca che cho em." Hàn Lôi cởϊ áσ khoác của hắn ra rồi lót xuống dưới, rồi lại nâng mông lên cả quần đến bắp đùi: "Đừng để mông nhỏ bị lạnh nào..."

"Anh sao lại có thể...ở bên ngoài xằng bậy như vậy chứ..." Phương Đồng thẹn cực kỳ, nhưng thân thể cũng bị sắc dục làm cho ngứa ngáy, đầu nhỏ chôn vào vai trượng phu, giống như nếu có người ngoài bắt gặp cũng sẽ không biết đó là cậu.

"Em quyến rũ ta như vậy nên ta phải ở đây đυ. chết em." Hàn Lôi có chút lao lực móc dươиɠ ѵậŧ từ quần bông ra, làm bộ hung dữ rồi đánh vào mông cậu một phen: "Tiểu hồ ly tinh."

"Ai cha...đau quá...!"Phương Đồng rụt rụt mông kêu thảm thiết, tiểu kê kê của mình gặp phải gà to như hung khí của nam nhân trông cách biệt lớn cực, cái thứ đó lại còn nóng hôi hổi, nào có giống như là bị lạnh đâu chứ.

Một tay Hàn Lôi bảo hộ sau mông cậu, một tay lại nắm côn ŧᏂịŧ của hai người, thở phào nhẹ nhõm.

"Sao l*и da^ʍ lại ướt thế này?" Bàn tay thô to dò xét vào giữa hai chân Phương Đồng, ngón tay thô ráp lại khảy khảy tinh hoàn mềm rũ cùng thịt âʍ ɦộ lộ ra bên ngoài, sờ soạn một chút thì cả tay đã bị nước da^ʍ chảy cho ướt nhẹp.

"Ưm a..." Cả người Phương Đồng run bần bật, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, nhỏ giọng dỗi hờn: "Ai mượn anh cứ gặm em làm gì..."

"Gặm em...gặm đến xương tủy cũng không còn." Giữa trời đông gió rét, hai nơi tự mật dán chặt vào nhau, nóng bỏng như lửa đốt, Hàn Lôi thở hổn hển, công thành chiếm đất tiến vào vái kiệng nhỏ dưới thân, hay tay nâng mông cậu lên, nhắm ngay l*и nhỏ ngập nước, cọ cọ hai cái rồi tiến vào.

"Ha..." "Ưm a...!"

Âʍ đa͙σ vốn không nên xuất hiện trên người nam hài vừa nhỏ lại vừa chặt, côn ŧᏂịŧ thô tráng xỏ xuyên quả lỗ nhỏ như bao lấy toàn bộ nhục huyệt, phụt một tiếng ép ra một đoạn nước da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ được thịt nóng bao vây sướиɠ đến tê dại.

"L*и da^ʍ...đυ. thế nào vẫn chặt như thế..." Hàn Lôi mắng, vuốt ve eo nhỏ bóng mượt, nước từ nơi giao hợp tràn ratajo thành một vũng nước nhỏ trên đùi nam nhân.

"Ưm a...không...dừng lại..." Kɧoáı ©ảʍ xâm nhập vào xương tủy, Phương Đồng nhịn không được kêu to, sau đó lại nhanh chóng cắn mạnh vào đầu vai nam nhân, nghẹn ngào nói "Ca...đừng động nữa mà...ưʍ..."

L*и da^ʍ bị tắc đầy, chỉ cần động nhẹ liền nhịn không được kêu da^ʍ thành tiếng, nhưng Hàn Lôi sao có thể dừng lại, tàn nhân đâm sâu vào mông thịt, Phương Đồng ăn đau dẩu đít muốn tránh đi, dươиɠ ѵậŧ liền thừa cơ rụt về miệng âʍ ɦộ, ngay sau đó bị nam nhân nhấn eo ấn trở về, qυყ đầυ đâm thẳng tấp vào hoa tâm.

"A ưʍ..." Đầu nhỏ ngửa về phía sau, tiếng kêu da^ʍ hòa vào cánh đồng tuyết mênh mông, cánh tay Phương Đồng vô lực muốn ngăn miệng mình lại, anh anh nha nha bị đυ. phát hoảng, chỉ sợ có ai đi ngang qua phát hiện mình với trượng phu giữa thanh thiên bạch nhật làm điều xằng bậy.

Nam nhân dùng áo bông che đậy cảnh xuân, một tay Hàn Lôi bẻ mông cậu ra, cánh tay hữu lực nâng bổng cậu lên, đem l*и nhỏ kéo ra khỏi dươиɠ ѵậŧ rồi lại thả cậu xuống, trầm giọng nói: "Muốn kêu thì kêu đi, lão tử đυ. tức phụ nhi của lão tử, ai dám nhìn?"

"Ưm ưʍ..." Phương Đồng cắn môi lắc lắc đầu, bình thường cậu thấy xấu hổ nhất là khi ngồi trên người nam nhân bị đυ., thỉnh thoảng còn bị nam nhân yêu cầu tự mình động nữa, giống như đĩ thỏa dâʍ đãиɠ không biết e lệ, nhưng lúc này cậu càng xấu hổ hơn vì sợ bị người khác phát hiện, cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt, giống như chỉ cần làm vậy sẽ không ai thấy được cậu đang làm gì.

Bị đυ. ngồi cắm đến nơi sâu nhất, qυყ đầυ liên tục tiến công đấm nát hoa tâm, Hàn Lôi nâng mông cậu lên dập hông liên tụ, một tay nắm eo cậu mộ tay bẻ l*и da^ʍ ra, đem dươиɠ ѵậŧ cương cứng tàn nhẫn đâm xuyên âʍ ɦộ.

"Ưm a a a...! Không được... a..." Kɧoáı ©ảʍ trong thân thể như sóng triều có chắn cũng không chắn được, nam hài theo bản năng kêu da^ʍ, cảm giác xấu hổ khiến nước mắt chảy ra.

Hàn Lôi đυ. càng cao hứng, bàn tay thô to ôm chặt mông béo vì bị đυ. mà run lên liên tục, mông thịt liên tục dập xuống, chỉ cần nâng đít lên lại bị nam nhân quất đánh.

Rung lắc được một hồi áo bông che chắn nơi giao hợp của hai người rơi xuống, giữa ban ngày toàn thân Phương Đồng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ ra, dươиɠ ѵậŧ màu tím đen giữa cắp mông trắng nõn phì nộn liên tục ra vào, đυ. đến mức một nước văng khắp nơi, mông thịt trắng nõn bị đánh có hơi hửng đỏ, ai nhìn vào cũng muốn sờ một phen.

Bốn phương trời đất bị giá rét phủ đầy, duy độc hai người đang giao hòa hoan ái lại nóng như lửa đốt, nam hài mặc áo bông giống như quả cầu nhỏ trông khờ khờ ngốc ngốc lại vụng về, thế nhưng lại làm cho người ta nhịn không nổi muốn đẩy ra tầng tầng lớp lớp vải bông để thưởng thức cảnh xuân bên trong, mông nhỏ trơn bóng bị đánh hồng, da thịt nóng rát bị gió lạnh thổi qua, cảm giác như muốn câu mất hồn phách nhân gian.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đến liên tục làm Phương Đồng không thể chịu được, âʍ ɦộ co rút chấn động, nước da^ʍ như nữ nhân đi tiểu xì xì bài tiết ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ Hàn Lôi bị nước da^ʍ tưới ướt đẫm, hai quả trứng cực đại cũng nhão nhão dính dính không ngừng va đập vào mông cậu.

"Em chịu không được rồi ca...a...dừng lại đi..." Phương Đồng vừa mới cao trào, bị đυ. đến mức mắt chỉ toàn sao xẹt, miệng nhỏ không ngừng xin tha.

Trận tuyết lớn không biết đã dừng từ lúc nào, thời tiết dần ấm lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào khoảng không trắng muốt đầy tuyết, Hàn Lôi không màng tức phụ nhi cầu xin thảm thiết, mặc kệ cậu eo mềm chân mỏi vẫn đυ. cực lực. Vừa lúc hắn có cảm giác muốn bắn thì một quả cầu tuyết bị ném xuống ngay bên cạnh hắn.

Hàn Lôi giật mình, còn tưởng là tuyết đọng trên cây rơi xuống. Cách đó không xa, đám nhóc đột nhiệt kêu to: "Không biết xấu hổ! Tuyết lớn như vậy còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ!"

Vừa nghe có người đi đến, Phương Đồng giật mình, mông co rụt lại, kẹp cho Hàn Lôi bắn đầy một bụng.

"Đi đi đi!" Hàn Lôi vừa sướиɠ vừa bực, lấy áo bông trùm lên mông tức phụ nhi, lớn tiếng nạt đám nhóc trong thôn: "Dám ra ngoài ồn ào, ta gọi cha tụi bây đánh cho nát đít, đám nhãi ranh!"

Đám nhóc hoảng loạn chạy tan tác, lỗ tai Phương Đồng chín đỏ, nổi giận nói: "Đều do anh...phải cho anh lạnh chết, đóng băng ở đây luôn đi..."

"Sao nào, vì đám nhãi ranh đó mà muốn đông lạnh dươиɠ ѵậŧ của trượng phu em à, em bỏ được chắc?" Hàn Lôi đĩnh đạc nói, qua một hồi lâu mới rút dươиɠ ѵậŧ ra, cười nói: "Ta đυ. tức phụ nhi của ta, cũng chẳng phải làm chuyển xấu gì sao lại sợ mất mặt."

Qυყ đầυ vừa rút khỏi âʍ ɦộ kêu vang một tiếng, dịch trắng ào ào chảy xuống, Hàn Lôi tách chân ra làm tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống tuyết tạo thành một vũng nước nhỏ, sau đó ôm chặt lấy bé cưng của hắn hung hăng hôn hôn.Trứng màu:Cả hai người còn chưa ăn sáng, làm xong mới bắt đầu cảm thấy đói, mặc quần xong rồi về nhà tìm đồ ăn sáng, Phương Đồng đói bụng đã có chút choáng váng.

Đũng quần nhão nhão dính dính không thoải mái, mông còn lạnh toát, Phương Đồng vừa về nhà liền chạy đi thay quần áo, đến khi ra khỏi phòng thì Hàn Lôi đã chuẩn bị xong cháo bắp thơm ngào ngạt cùng với một quả trứng luộc căng bóng.

Một ngụm cháo nóng nuốt xuống bụng cả người đều ấm lên, Hàn Lôi bóp bóp chóp mũi đỏ bừng của nam hài, cười ra một hàm răng trắng.

Vừa rồi vội vã thay quần áo không chú ý, Phương Đồng ăn ăn, lúc này mới nghe trong phòng nương không biết có chuyện gì mà rất náo nhiệt. Tiếng đàn bà trò chuyện vang khắp nhà, cái giọng oang oang đó chắc chắn là giọng của bà Vương nhà bên, còn thêm một giọng lanh lảnh nói liên tục, nghe có chút khó chịu.

"Ai vậy?" Phương Đồng hạ giọng hỏi Hàn Lôi.

Hàn Lôi đối với mấy chuyển bà thím này không bao giờ quan tâm, chỉ ngồi một góc dựng lỗ tai lên nghe nghe, nghe một chặp sắc mặt dần không được tốt lắm, còn chưa về đến nhà thì mùi son phấn nồng nặc đã ụp vào mặt. Lát sau, một chị gái mặc áo khoác màu hồng phấn rung đùi đắc ý bước ra, vừa thấy Hàn Lôi ngồi bên bàn ăn lập tức vui ra mặt.

Người này là chị Lý quả phụ ở đầu thôn, tuổi còn trẻ lại không có nam nhân, hiện giờ đã 27-28 tuổi, đang là tuổi sung sức, tư sắc tuy bình thường nhưng dựa vào cặρ √υ' bự suốt ngày đi rù quyến đàn ông. Trong thôn này Hàn Lôi Hàn Xuyên là cặp anh em lớn lên phải nói là tốt nhất, chỉ tiếc Hàn Xuyên vẫn còn nhỏ tuổi, vậy nên tâm tư Lý quả phụ đều đặt hết lên người Hần Lôi, mỗi lần nhìn thấy đám thanh niên trai tráng trong làng đều nhịn không được phát da^ʍ, ngóng trông muốn nếm thử tư vị của con quái vật dưới đũng quần của đàn ông.

"Ái chà, Lôi Tử về rồi!" Đôi mắt thon dài của Lý quả phụ liếc Phương Đồng một cái, cười cười nói: "Mang tức phụ nhi đi chơi tuyết à?"

"Dì Lý, dì tới chơi." Nói về tuổi tác, hai người chẳng kém nhau bao nhiêu, Hàn Lôi không mặn không nhạt cố ý tách biệt tuổi tác hai người.

Lý quả phụ bị tiếng dì này làm nghẹn ngay cuống họng, từ trên bàn lấy một nắm hạt dưa.

Người Phương Đồng không thích nhất trong thôn là Lý quả phụ, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, trộm nhìn trượng phu xem hắn có ý định gì, liền nghe giọng bà Vương từ trong phòng vọng ra nói: "Ai cha Đồng Đồng này, lớn rồi sao cứ như con nít thế. Suốt ngày chỉ biết ăn rồi lại chơi, đúng là nam tức phụ nhi cũng không thể ngoan ngoãn đúng đắn như các cô nương khác được ha?"