Cả người Phương Đồng lúc này chỉ mặc mỗi yếm nhỏ giống như em bé, Hàn Lôi tùy tay túm chăn mỏng trên giường đắp lên người tiểu tức phụ nhi rồi lại sắp xếp chăn đệm lại một lượt, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay kia.Trời thanh khí sảng, ngoài cửa sổ là tiếng quét sân lả tả, Phương Đồng nằm trên người Hàn Lôi như bé mèo con lười nhác híp mắt, để mặc bàn tay to lớn hữu lực của trượng phu tùy tiện vỗ đánh mông trắng sạch sẽ của mình.
"Ca...chờ lát nữa còn phải xuống giúp cha nấu cơm...nhưng em buồn ngủ quá..." Phương Đồng rầm rì thở ra từng đợt khí nóng vào l*иg ngực trần trụi của nam nhân.
"Vậy thì ngủ đi, thiếu em mọi người trong nhà cũng không đói bụng đâu." Hàn Lôi tiếp tục xoa xoa cặp mông mềm mụp, thấp giọng nói.
Trời càng lạnh lại càng muốn ngủ, Phương Đồng nằm trong l*иg ngực nóng hầm hập chầm chậm chìm vào giấc ngủ say, chờ tới lúc tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về hướng tây.
Trong phòng ăn truyền đến toàn là mùi thơm của đồ ăn, Phương Đồng xoa xoa đôi mắt rời khỏi phòng ngủ, trên bàn đã bày một dĩa rau trộn lớn, cha ở trong bếp đang tất bật nấu nướng, Hàn Lôi ở sân sau nhóm lửa, Hàn Xuyên thì gấp gáp đem chiếu trúc trải ra giữa sân chuẩn bị cho buổi tối ngắm trắng, Hàn Lôi nhìn hắn cười nhạo "Mày định ngắm trăng ban ngày à?"
Trì Hàm gần đây đều cách phòng bếp rất xa, không đυ.ng đến một chút khói dầu, Phương Đồng đứng ở cạnh cửa ảo não hỏi: "Cha, cần còn phụ giúp gì không ạ?"
"Con ra ngoài vườn hái giúp cha vài trái ớt đi." Hàn Hổ bận đến không ngóc đầu lên được phân phó.
Phương Đồng không biết sao lại nhớ đến việc Hàn Lôi buộc cậu gọi hắn là cha, mặt đỏ bừng lên đáp ứng một tiếng, mới ra khỏi bếp đã đυ.ng phải trượng phu, bị hắn xoa đầu rối tung trêu đùa nói: "Có khi nào Đồng Đồng cũng có thai rồi không? Ngủ còn nhiều hơn cả nương thế mà."
"Nói xằng nói bậy!" Phương Đồng tức giận đạp chân hắn một cái, chạy vụt ra ngoài sân hái ớt.
Hôm nay Qúy Duẫn cũng không dạy học, đoan chính mà đứng dựa vào hành lang, mỉm cười nhìn Hàn Xuyên bận trước bận sau, hô to: "Em cần anh giúp gì thì nói anh đến giúp em!"
"Thôi thôi, ngài cứ nghỉ ngơi, ngâm thơ viết câu đối để buổi tối mọi người cùng thưởng thức là được rồi!" Hàn Xuyên cười cười lộ ra hàm răng trắng đáng yêu.
Hàn Xuyên nói như thế Qúy Duẫn mới nhớ tới, vỗ vỗ đầu tính toán trở về phòng viết chút câu đối đơn giản, buổi tối vừa lúc kiểm tra hai đứa nhỏ.
Trung thu buổi sáng không khí thoáng đãng ấm áp, trời về đêm lại lạnh như nước, một nhà Hàn gia ngồi trên chiếu lót ở giữa là một cái bàn lùn đặt đầy trái cây và bánh trung thu, Hàn Hổ còn chuẩn bị sẵn cho Trì Hàm một cái đệm lót ấm áp, mọi người ngồi quây quần bên nhau, bên cạnh Phương Đồng còn có l*иg đèn hình con thỏ, hai bên sườn của l*иg đèn còn được dán câu đố, vì quên mua giấy mày nên dùng giấy Tuyên Thành để thay thế.
Phương Đồng nhìn tờ giấy Tuyên Thành đặc biệt hứng thú, tùy ý đọc câu đối: "Hồng môn lâu, bạch cửa lầu, khóa không được, canh không nghiêm...đây là gì?"
"Là miệng!" Hàn Xuyên vỗ đùi hét lớn giống như có ai muốn cướp của hắn, giọng to đến mức bị Hàn Lôi chém mạnh vào ót, cười mắng:
"La hét cái gì, trăng cũng bị mày hét cho bỏ chạy!"
"Có bản lĩnh thì ca cũng đoán đi!" Hàn Xuyên không phục xoa xoa cái ót lầu lầu, chợt lại nhích người về phía Qúy Duẫn, lấy lòng hỏi: "Tiên sinh, em đoán đúng không?"
"Đúng đúng, em giỏi nhất." Qúy Duẫn bị tính trẻ con của hắn chọc cười, nắm lấy lỗ tai mềm mại, nói: "Lại đoán tiếp đi."
"Lần này đến lượt Xuyên Tử hỏi! Ta đoán!" Phương Đồng thấy Hàn Xuyên được tiên sinh khích lệ, tính háo thắng bị câu lên.
"Đại trượng phu không thể xuất đầu, đoán đi!" Hàn Xuyên đọc xong, đắc ý dào dạt nhìn tiểu tẩu tử.
"Đại trượng phu... Không thể xuất đầu...? Đó là ý gì..." Phương Đồng mới đó còn tràn đầy chí khí, nghe xong liền trợn tròn mắt, cậu không đoán được đó là ý gì, miệng nhỏ nửa ngày cũng không hé được một chữ.
"Cậu nhìn đi há há, còn không phục tôi!" Khóe miệng Hàn Xuyên gần kéo đến tận ót, chọn một quả nho đặt vào tay tiên sinh, cợt nhả nói: "Đáp án là "Thiên" đúng không? Chữ "Phu" không có đầu chính là thiên!"
"Đúng rồi đúng rồi."Qúy Duẫn buồn cười, ném quả nho vào trong miệng, nói với Hàn Xuyên: "Hai đứa thi đấu, em hơn Đồng Đồng hai điểm."
"Này, mày đắc ý cái gì! Đồng Đồng mới học không biết thì sao chứ?" Hàn Lôi không ngần ngại mà ôm tức phụ nhi từ phía sau, vừa ghét bỏ đệ đệ vừa ôm chặt Phương Đồng hôn lêи đỉиɦ đầu an ủi cậu.
"Thì sao!" Hàn Xuyên không phục mà liếc ca hắn một cái, phồng miệng cắn một miếng bánh trung thu.
Hàn Hổ nhìn đứa con lớn to đầu cùng thằng nhỏ mười mấy tuổi cãi cọ qua lại chỉ thầy buồn cười, đứng về phe Phương Đồng khuyên giải: "Xuyên Tử, con để Đồng Đồng đoán thêm một câu đi."
"Rồi rồi rồi, con làm con làm!" Hàn Xuyên vỗ vỗ hai tay dính đầy vụn bánh, đố thêm một câu: "Trên núi phục sơn, rồi đó đoán đi!"
Phương Đồng nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp nghĩ nghĩ, do dự đáp: "Tôi nghĩ là...là "Ra"?"
"Đồng Đồng đúng rồi!" Qúy Duẫn nghe được đáp án lập tức gật đầu khích lệ, Hàn Lôi cũng mừng rỡ không khép miệng được, cầm lát dưa hấu đút cho tức phụ nhi, luôn miệng khen bé con của hắn: "Đồng Đồng của ta đúng là thông minh nhất!"
Tròng mắt Hàn Xuyên thiếu đường rớt ra ngoài, học bộ dáng cha hắn cầm chén rượu, bắt chước nâng chén với Qúy Duẫn: "Tiên sinh, học sinh kính ngài một ly."
"Muốn kính rượu người khác thì trước hết phải rót đầy cho người ta trước!" Hàn Hổ cười khổ chỉ bảo, vẫn là Phương Đồng lanh lợi cầm lấy bầu rượu rót đầy vào chén của tiên sinh, ngay sau đó liền nghe Hàn Lôi nói: "Rót cho ca một ly luôn đi."
Phương Đồng ngoan ngoãn rót cho cha một lý rồi lại rót cho Hàn Lôi một ly. Rượu được ủ lâu năm mang hương vị ngọt ngào, Phương Đồng hít một hơi thật sâu, nhất thời không nhìn được, đầu lưỡi như chuồn chuồn lướt nước mà liếʍ một ít.
"Uống được không?" Nhìn đầu lưỡi nhỏ hồng như mèo con cẩn thận nếm rượu, Hàn Lôi tâm viên ý mãn thấp giọng hỏi cậu.
"Có chút ngọt, còn mấy vị khác em nếm không ra." Phương Đồng chép chép miệng ngây thơ nói, quay đầu hỏi trượng phu: "Em có thể uống một ngụm không?"
"Không được uống." Hàn Lôi véo hai má cậu, nhỏ giọng nói vào tai Phương Đồng: "Lỡ em đang có mang thì làm sao, rượu với thai nhi không tốt đâu."
Cũng không biết người bên cạnh có nghe được không, khuôn mặt Phương Đồng nhất thời đỏ còn hơn uống say, nhét ly rượu vào tay Hàn Lôi, cầm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh nương, nghe ngóng động tĩnh trong bụng nàng.
"Lúc này mới bao lớn, sao có thể nghe thấy chứ." Trì Hàm vỗ vỗ bụng vẫn còn nhỏ như cũ, trìu mến nhìn Phương Đồng.
"Vậy con nói chuyện thì em ấy có nghe được không?" Phương Đồng nâng đầu lên, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Lúc nương mang thai con có hay nói chuyện với con không?"
"Đâu chỉ nói chuyện, hồi trước nương còn hát cho con nghe nữa cơ." Trì Hàm mỉm cười, nếp nhăn tinh tế bên khóe mắt làm khuôn mặt tú lệ của nàng càng thêm ôn nhu, mỉm cười nói: "Người ta nói em bé từ trong bụng mẹ mà nghe càng nhiều thanh âm dễ nghe thì sau này sẽ càng đẹp."
Phương Đồng lập tức mở to hai mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Vậy thì nương đừng có lại gần nhà của thợ mộc, chỗ đó của hắn cả ngày toàn tiếng ồn, đệ đệ muội muội nghe nhiều sinh ra sẽ không đẹp đâu."
"Vậy thì Đồng Đồng phải nói chuyện với đệ đệ muội muội nhiều một chút, giọng của con dễ nghe." Hàn Hổ đưa cho tức phụ nhi một lát dưa hấu đỏ hồng mê người, cười cười nói với con dâu kiêm con riêng.
"Dạ!" Đôi mắt Phương Đồng cong cong, cần thận nói chuyện với bụng của nương: "Đệ đệ hoặc muội muội, ở trọng bụng nương phải ngoan ngoãn, không được quậy phá nương, đại ca của em rất hung dữ, đến khi em lớn sẽ đánh mông của em đó."
Hàn Lôi Hàn Xuyên nghe xong cười thành tiếng, Phương Đồng căm giận quay đầu lại trừng hai người bọn họ, lúc này mới phát hiện vừa nãy mình quả thật ngu muốn chết, khuôn mặt nhỏ xinh phút chốc đỏ bừng, chạy trong sân hai vòng, cuối cùng ngồi xổm bên cạnh l*иg đèn con thỏ tiếp tục xem đố đèn.