Gả Cho Anh Nông Dân Thôn Bạch Thạch

Chương 20: Tức phụ nhi mặc yếm

Phương Đồng trở về phòng mới thấy cả người lạnh toát, nhanh tay cởi hết quần áo rồi dùng khăn lông xoa xoa, ráo nước rồi chui nhanh vào trong ô chăn năm sấp, mông bị vải bông của chăn cọ đau cũng chỉ có thể chị đựng.

Từ trong sân truyền tới tiếng chào hỏi của Hàn Lôi với Qúy Duẫn, Hàn Xuyên cũng đã đi về phòng, xem ra hôm nay cậu không được học rồi...

Phương Đồng ở trong ổ chăn ảm đạm nghĩ, cũng đã quên chuyện Hàn Lôi còn phạt quỳ, thẳng đến khi giọng Hàn Lôi từ bên ngoài chăn truyền vào "Không phải phạt em quỳ sao!"

Phương Đồng hoảng sợ, ném chăn ra quỳ lên, lúc này mới phát hiện cả người mình trơn bóng, lại nhanh chóng dùng chăn bao lấy cả người, bẹp miệng ủy khuất: "Ca! Em có hơi lạnh..."

Hàn Lôi ngồi xuống giường, đen mặt hỏi: "Lạnh chỗ nào?"

Cũng không biết là do chân lạnh hay là bị sự lạnh lùng của Hàn Lôi làm ảnh hưởng, Phương Đồng bọc chăn kín người, xê dịch từng bước nhỏ rồi gác đầu lên vai nam nhân, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chỗ nào cũng lạnh...vừa nãy lạnh run luôn..."

Hơi thở nam hài nóng hầm hập, thậm chí còn mang theo hương hoa quả ngọt diệu, Hàn Lôi bị hơi thở của nam hài thổi đến nổi cả da gà, suýt nữa đã không kìm lòng được mà tấn công.

"Ca...anh ăn hồng chưa?" Phương Đồng thấy người bên cạnh không nói lời nào, nhão nhão dính dính nói, giọng vẫn còn chút thút thít khóc, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.

"Em còn dám nói!" Hàn Lôi vừa nghe tới quả hồng liền tức giận, một tay ôm chặt người vào trong lòng "Đĩ da^ʍ, để cha xem em lạnh chỗ nào."

Thân thể trong lòng ngực quả thật có chút lạnh, người vừa mềm vừa mịn giống như bánh gạo nếp, tay chạm vào mỗi tấc da đều sướиɠ cả tay, bàn tay to của Hàn Lôi cuối cùng cũng dừng lại trên mông sưng, dùng sức xoa xoa, hỏi: "Không phải nơi này nóng hổi sao?"

Phương Đồng bị nam nhân xoa bóp làm cả người đều ngứa, vặn vẹo như con cá chạch, lúc này lại dường như bị đυ.ng trúng điểm yếu, một cử động nhỏ cũng không dám, khóe mắt rơm rớm nước mắt.

"Ca... Đau...." Nam hài rầm rì.

"Kêu cha." Hàn Lôi lại dùng thêm lực, tiếp tục xoa mạnh lên mông mập đáng thương.

"Cha!!" Phương Đồng thét chói tai, chợt nhớ ra lại cắn lên đầu vai nam nhân, lí nhí cầu xin: "Cha...đừng xoa mà...đau lắm..."

"Cha tức giận." Thanh âm Hàn Lôi hung tợn, giống như tên giang hồ trong thành, cúi đầu cắn lên phần cổ non mịn của nam hài, toàn thân Phương Đồng bị gặm đến mềm như bùn, vô lực nằm trong l*иg ngực nam nhân.

"Bởi vì em mãi không nghe lời, cha tức giận, phải làm sao đây?" Hàn Lôi ôm cậu như ôm một con thỏ nhỏ, gặm cổ người ta xong lại đến cằm, hai má núng nính cũng không được tha, tay lại không nhịn được đánh vào mông múp.

"A... Đừng đánh...."

Trong mắt nam nhân mang ý tàn nhẫn, Phương Đồng thực sự bị dọa sợ, bị niết hai má chu lên như con cá vàng, mơ hồ xin khoan dung: "Oa chọc...a.."

"Phải phạt sao đây?" Hàn Lôi lại hỏi, cằm Phương Đồng bị niết đỏ.

Mông cũng đánh rồi, phạt quỳ cũng quỳ rồi, còn muốn phạt nữa à!

Mắt Phườn Đồng trừng to, dường như đoán được tâm tư đối phương, cả mặt nghẹn đỏ bừng nói: "Làm...làm em..."

"Đυ. em là thưởng cho em, có phải là phạt đâu!"

Hàn Lôi thiếu chút nữa đã cười to, bàn tay to lại không nhịn được niết má cậu, trái một cái phải một cái, Phương Đồng còn phối hợp mặc cho trượng phu tùy ý, nghĩ lại mình vừa nói gì lại cảm thấy thẹn, mặt đỏ taai hồng không nói nên lời.

"Cút đi lấy yếm của em mặc vào." Hàn Lôi chơi đủ rồi, không chút lưu tình trở tay tát lên mông Phương Đồng một cái, mệnh lệnh.

Phương Đồng xoa mông bị đánh đau, mắt vì khóc mà phát sưng nhìn nam nhân, muốn dò ra chút cảm xúc từ trên mặt đối phương, cuối cùng đành thất bại chấm dứt.

"Không nghe lời thì ăn đòn tiếp." Hàn Lôi uy hϊếp.

Phương Đồng vừa nghe được lời này đã bị dọa, sử dụng cả tay chân bò ra khỏi lòng ngực nam nhân, bò đến bên rương gỗ dưới đuôi giường, xốc đống đồ bên trong lên tìm kiếm, chốc lát sau đã tìm thấy một khối vải lựa màu hồng nhạt.

Ánh mắt Hàn Lôi vẫn luôn dõi theo cặp mông đỏ bừng, nhìn bé cưng của hắn không chút e lệ lõa thể bò như chó con, mông nhỏ tròn trịa uốn éo uốn éo, giữa cánh mông là cúc hoa như ẩn như hiện, mà cái chỗ vốn không nên có ở nam hài lại múp lên lộ rõ, trắng trắng mềm mềm như cái bánh bao, ở giữ lại hiện lên một khe nhỏ tinh tế luôn ẩm ướt như mật ngọt, đằng trước còn có chim nhỏ lảo đảo lắc lư đáng yêu thật sự.

Một năm này Phương Đồng cơm áo không phải lo, thỉnh thoảng còn được ăn kẹo mạch nha đậu phộng, lại không cần làm việc gì nặng nhọc, được trong nhà dưỡng đến trắng mềm ngọt nước. Tức phụ nhi xinh đẹp như thế nghĩa là nam nhân như hắn có bản lĩnh, ở điểm này Hàn Lôi tự xưng là làm không tồi, mỗi khi ôm tức phụ nhi đều thỏa thuê đắc ý.

Trong nháy mắt Phương Đồng đã mặc yếm xong, trên cổ treo lên dải lụa nhạt màu, trước ngực được lụa bóng che khuất, chỉ cần không cẩn thận nhấc thì eo nhỏ trắng mềm liền lộ ra, cực kỳ mê người.

Lưng nam hài phiếm màu hồng nhạt, kết hợp với dấu xanh tím trên mông, toàn thân trên dưới đều mang vẻ ngon miệng, Hàn Lôi ý xấu quát cậu một tiếng, ngữ khí như đang dạy dỗ chó con: "Lại đây."

Phương Đồng dùng cả tay chân bò đi, gương mặt mang vẻ lấy lòng tươi cười, tay nhỏ đặt lên ngực Hàn Lôi xoa xoa, nhẹ nhàng nói: "Cha...ngài đã nói sẽ không tức giận mà..."

Đáy mắt còn mang theo hơi nước hòa cùng gương mặt tươi cười phá lệ đáng yêu, Hàn Lôi nghẹn lại, khóe miệng cũng kéo ra, nhéo lấy khuôn mặt bé con, cười mắng: "Thiếu đυ. tới mức này à, cầu xin cha đυ. em thì phải làm sao?"

Phương Đồng chớp chớp đôi mắt ươn ướt, cái mũi hít hít, đột nhiên hỏi: "Sao lại có mùi như gừng ấy nhỉ?"

Hàn Lôi nhíu mày, thật là bị cậu làm cho phát hỏa, đứng dậy túm lấy chổi lông gà, không nặng không nhẹ đánh lên cánh tay cậu, không nói nên lời.

Bị chổi lông gà đánh đau, nước mắt vốn đã ngưng nay lại bị nam nhân tàn nhẫn làm cho khóe mắt cay cay, Phương Đồng run lên, nhéo nhéo ngón tay, cuối cùng hạ quyết tâm, xoay lưng lại với đối phương, sụp eo chu mông nhỏ lên, khuôn mặt chôn vào giữa hai tay, run run nói: "Lôi Tử cha...ngài đυ. Đồng Đồng..."

Cái từ "Đυ." được Phương Đồng vứt hết mặt mũi nói ra.

Xưng hô "Lôi Tử cha" này có chút buồn cười, Hàn Lôi ỷ tức phụ nhi nhìn không thấy khóe môi không nhịn được cong lên, ngữ khí thì vẫn nghiêm khắc, dựng thẳng chổi lông gà lên gõ vào kẽ mông, giáo huấn: "Bẻ ra, tự mình nhét vào đi."

Chổi lông gà đánh vào cửa hậu môn vừa đau vừa ngứa, Phương Đồng sợ cảm giác này đến cào tâm cào phổi, mới vừa lắc mông muốn xin tha thì đệm giường bên cạnh như rơi xuống cái gì, vừa nhìn qua thì ra chính là thứ mà vừa nãy cậu ngửi thấy gừng.

"Cái gì... gì đây?" Đâu Phương Đồng hơi nghiêng nghiêng, lại không thể nhìn thẳng nam nhân, tay với tới căn gia hỏa kia, xúc cảm lành lạnh truyền tới ngón tay, thì ra là củ gừng.

"Tự mình đút vào đi." Hàn Lôi không kiên nhẫn mà đánh vào đùi non cậu, đau đến mức Phương Đồng thiếu chút nữa đã ngã xuống, hai tay ôm lấy chân, khóc lớn.

"Đừng đánh mà...hức...em chịu không nổi..."

"Không muốn bị đánh thì nhanh cái tay lên." Hàn Lôi như hung thần ác sát quát.

Phương Đồng không biết cảm giác nhét thứ đó vào hậu huyệt sẽ như thế nào, cậu lại càng không dám chần chừ với trượng phu, mông dẩu lên càng cao, một tay nắm lấy củ gừng thô ráp, một tay chịu đau bẻ mông ra, củ gừng đỉnh mở tiểu huyệt.

"A ưʍ...thật lạnh..." Phương Đồng rầm rì, tự mình nhét đồ vật vào c̠úc̠ Ꮒσα thật sự quá xấu hổ, còn không bằng nam nhân trực tiếp đυ. cậu một lần cho thống khoái, dị vật cứng rắn làm cậu không dám mạnh tay.

"Lại cọ cọ câu giờ thì ta liền đánh em!" Đôi mắt Hàn Lôi nhìn chằm chằm vào địa phương mê người kia, ngón tay trắng nón vân vê huyệt khẩu đã có chút đỏ lên, bé cưng của hắn sau khi bị răn dạy liền hạ quyết tâm dùng sức đẩy củ gừng vào, miệng nhỏ non mềm hơi hơi co rúm lại, đem đầu củ gừng đẩy vào.

"Rốt cuộc cũng cắm vào!" Hô hấp nam nhân trở nên thô nặng, chổi lông gà đánh vào l*и nhỏ vô tội phía dưới, một đường đỏ nhạt hằn lên môi âʍ ɦộ, Phương Đồng đau đến mức tay run run, làm cho củ gừng vốn đã cắm vào lại rơi ra ngoài.

Hàn Lôi cũng không giận dữ với cậu nữa, thô bạo bẻ ra một bên cánh mông, giữa tiếng kêu thảm của nam hài đem củ gừng gồ ghề thô ráp thẳng tắp cắm vào, đến khi cả củ gừngđều cắm vào hết mới dừng tay.

Cảm giác cứng nhắc của củ gừng làm thành ruột kiều nộn sinh đau, Phương Đồng theo bản năng co rút mông, huyệt đạo mẫn cảm cùng với điểm gồ ghề trên củ gừng càng có nhiều tiếp xúc, một cảm giác nôn nóng quái dị từ phía sau dâng lên, không lâu sau cảm giác nóng bỏng từ trong ngoài hậu huyệt dần lan ra toàn thân, giống như đang ăn ớt cay, làm người ta chỉ muốn nhanh chóng đem nó tống ra ngoài.

"Lôi Tử ca...cha...! Lấy ra đi...xinh anh mà...hức..." Cảm giác dị vật bên trong mông làm Phương Đồng sợ hãi đến phát khóc, bất chấp có chọc trượng phu tức giận hay không, bẻ mông ra ý đồ đem củ gừng lấy ra.

"Không được nhúc nhích!"

Trông nam hài càng chật vật càng làm hắn muốn khi dễ, Hàn Lôi rống lớn, xách dây yếm sau cổ cậu lên, kéo cậu quay lại đối diện với người hắn, ngoan ngoãn quỳ trước đũng quần hắn.

Vì bị bóp chặt cổ Phương Đồng chỉ có thể mặc nam nhân điều khiển, khuôn mặt hờn dỗi áp vào đũng quần đã phình lên từ lúc nào, cảm giác nóng rát căng lớn ở phía sau càng thêm rõ ràng, nước mắt Phương Đồng không nhịn được lại rơi xuống, giương mắt lên nhìn nam nhân, nghẹn ngào nói: "Hức...cha...em sai rồi...đừng khi dễ em..."

Thiếu niên mỹ lệ thần phục quỳ gối dưới háng mình, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy cặp mông sưng đỏ phát tím, vòng eo mảnh khảnh cũng gò mông mỹ miều tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, dây lụa mỏng manh vắt ngang qua tấm lưng trần nõn nã, so với trần trụi thân thể càng thêm sắc tình, trước ngực bị yếm che khuất cảnh xuân, không biết hai viên hồng anh phía dưới hiện tại là bộ dạng gì.

Bàn tay to của nam nhân nắm lấy tóc cậu, kéo thật mạnh lên, giống như mấy tên thổ phỉ, cả đầu đều là ý xấu muốn khinh nhục mỹ nhân, trầm giọng hạ mệnh lệnh: "Móc ra, mυ'ŧ nó cho cha."

Nam nhân thật hung dữ, Phương Đồng bẹp miệng ủy khuất, tay lại không dám chậm trễ, kéo lưng quần trượng phu xuống, bên trong là một đại gia hỏa nhảy ra, hung tợn đập lên mặt nam hài, mùi xạ hương từ dươиɠ ѵậŧ tiến vào xoang mũi.

"Cha...em mυ'ŧ cho cha...có thể lấy nó ra không...hức..." Phương Đồng ngựa quen đường cũ năm lấy gốc dươиɠ ѵậŧ, kéo kéo tinh hoàn, làm nũng nhìn nam nhân, miệng nhỏ mềm mại lúc đóng lúc mở, tay vẫn không quên an ủi nam nhân.

"Cò kè mặc cả, có phải hay không!" Côn ŧᏂịŧ lớn của Hàn Lôi nổi đầy gân xanh, nắm lấy chổi lông gà đánh vào lưng cậu một cái, nắm tóc cậu không cho động, dươиɠ ѵậŧ thọc vào miệng nhỏ của tức phụ nhi, thoải mái đến mức thở mạnh một hơi.

"Ưm ưʍ...!" Chổi lông gà cùng với dây yếm tình cờ tạo ra một vết đỏ vuông góc, không tàn nhẫn lại mang lực uy hϊếp vừa đủ, Phương Đồng bị đánh đau, nhưng càng khó chịu hơn là vật dưới thân nóng bỏng đau đớn, lỗ nhỏ từ trong ra ngoài đều đã tê rần, chỉ cần hơi động một chút cảm giác tê rát xông thẳng lên trán.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân như lửa nóng còn muốn nóng hơn cả khoang miệng vài phần, không chút khách khi đâm chọc vào sâu trong cổ họng, mã mắt chảy ra dâʍ ɖị©ɧ tanh mặn cả khoang miệng, Phương Đồng bị đυ. miệng đến thở không nổi, miệng bị tắc đầy, muốn phun lại phun không được.

"A...."

Phương Đồng giống như bé câm bị khi dễ, trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm nức nở vô nghĩa, nước mắt lăn dài hai bên má, lưu lai trên gương mặt xinh đẹp vệt nước, lỗ nhỏ bên dưới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra càng nhiều tràng dịch, giống như nước mắt, ngượng ngùng chảy dọc theo âʍ ɦộ, làm cho thịt trai càng thêm tươi ngon ẩm ướt, lại làm điểm nhạy cảm ở l*и múp tê rát nóng bỏng.

Miệng nhỏ phía dưới thì ngậm một củ gừng lớn, miệng nhỏ phía trên lại mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ nam nhân, nước miếng chảy ròng ròng giống như đang ăn một cây kem khổng lồ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu dùng miệng hầu hạ trượng phu, nhưng hôm nay cảm giác nóng rát phía dưới khó nhịn, lại bị Hàn Lôi hung hăng đυ. miệng, đè năng lên yết hầu tạo cảm giác muốn nôn, cậu liều mang lắc đầu muốn nhổ dươиɠ ѵậŧ ra, vốn dĩ vẫn luôn chú ý cẩn thận không để răng chạm vào, cuối cùng cũng không rảnh để lo nữa, hàm răng cứa mạnh vào thịt mỏng trên dươиɠ ѵậŧ.

"A!" Hàn Lôi ăn đau nhíu chặt mày, nắm lấy tóc nam hài kéo lui sau, rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng.

Khoe môi Phương Đồng dàn dụa nước miếng, vỗ về l*иg ngực còn đang liều mạng ho khan, mông liên tiếp ăn chổi lông gà, tiếng hô đau nghẹn trong cổ họng, gian nan phát ra tiếng rêи ɾỉ sụt sùi.

Hàn Lôi cũng không thật sự tàn nhẫn đánh cậu, nhưng cơn đau từ côn ŧᏂịŧ vẫn chưa ngưng, buông tóc nam hài ra, Phương Đồng mềm như cọng bún ngã lên giường, ôm mông khóc không ra hơi.

"Gào cái gì, tự bẻ chân ra!" Gương mặt Hàn Lôi hung tợn, nắm lấy chổi lông gà đánh cậu, buộc nam hài tạo thành động tác hắn quy định, giống như trẻ con muốn thay tã, chẳng qua hai tay phải ôm lấy chân, đem nơi riêng tư bại lộ cho trượng phu tàn nhẫn nhìn.

"A...ca...anh đừng phạt em nữa mà..." Mông thịt sưng đau đến xuyên tim, trừng phạt như vậy vừa thẹn lại vừa khó chịu, Phương Đồng không dám trốn, sợ lại chọc nam nhân tức giận rồi đè mông cậu ra đánh tiếp, nếu còn đánh nữa cậu thật sự không thể chịu nổi.

Hậu huyệt còn tắc củ gừng, nước gừng cay nóng lại từ khe hở chảy ra, làm cho toàn bộ hạ thể đều ướt đẫm nóng rát, hai cánh hoa môi dâʍ đãиɠ khép mở.

"Cắn dươиɠ ѵậŧ cha đau phải phạt như thế nào?" Chổi lông gà đẩy hai bên môi âʍ ɦộ ra, đem da^ʍ thịt đỏ tươi ẩm ướt cũng lộ ra bên ngoài, thậm chí còn nghe thấy tiếng nước, dươиɠ ѵậŧ Hàn Lôi đối với cảnh đẹp trước mắt quả thật khó nhịn, cảm giác đau vừa rồi cũng tan biến.

Nam nhân ý đồ muốn dùng chổi lông gà cắm vào l*и nhỉ, Phương Đồng vừa ngứa vừa sợ hãi, cậu không muốn đồ vật lạnh băng kia đùa bỡn mình, da gà toàn thân đều nổi lên, vô lực xin tha: "Cha...hức...đừng chọc cái kia vào mà..."

Hàn Lôi ngồi xếp bằng trên giường đất, trên mặt còn mang vẻ tức giận, đánh nhẹ lên âʍ ɦộ ngập nước, tuyên bố: "Hai mươi cái, tự mình đếm."

Phương Đồng không thấy địa phương mắc cỡ kia của mình đến tột cùng là cái dạng gì, cũng không hiểu vì sao Hàn Lôi lại thích chơi đùa nơi đó đến thế, trong tầm mắt chỉ có đôi chân lảo đảo lắc lư, ánh mắt muốn nhìn xuống thêm chút nữa lại thấy nam nhân cầm chổi lông gà vỗ nhẹ lên âʍ ɦộ mình, tiếp theo cánh tay cường tráng giơ lên, còn chưa kịp nghĩ gì thì âʍ ɦộ liên bị đánh một cái, cảm giác đau đớn xuyên tim truyền đến.

"A đau!!" Roi thứ nhất Hàn Lôi khống chế lực đạo không tốt đánh xuống cực tàn nhẫn, Phương Đồng như chó con bị dẫm đuôi muốn dương móng vuốt hét thảm một tiếng, buông lỏng tay muốn đứng dậy, nước mắt lộc cộc chảy xuống không ngừng, nói gì cũng không cho đánh nữa.

"Hức...em đã biết sai rồi mà...hức...vì sao còn đánh em..." Đánh vào địa phương kia không thể so với đét mông, đau chịu không được, Phương Đồng cảm thấy mình đã bị chổi lông gà đánh đến phế, thật ủy khuất muốn chết, khốc không thành tiếng.

"Ui chao ui chao." Hàn Lôi cũng cảm thấy thật có lỗi với cậu, đem người ôm vào trong lòng nhưng lúc này Phương Đông cuộn lại giống như quả cầu gai, cuộn kín mít, khóc rối tinh rối mù.

Nhưng cho dù ủy khuất đến như thế cũng không dám tự tiện đem củ gừng trong tiểu huyệt lấy ra.

"Ra đây." Hàn Lôi giả vờ phát hỏa, đem người bế lên, nhéo khuôn mặt ướt dầm dề, hù dọa: "Làm gì? Đánh em sai à?"

Toàn bộ mông từ trong ra ngoài đều đau đơn, Phương Đông ngửa đầu lên khóc rống, cuối cùng dùng nắm tay nhỏ đánh lên người nam nhân: "Hức...mông cũng đánh rồi...a...anh còn đánh...đánh cái chỗ kia...hức...anh đánh hư luôn thì sao..."

"Bé đáng thương cho cha xem nào, đau lắm hả?" Hàn Lôi nhìn bộ dáng đáng thương của tức phụ nhi, vừa đau lòng vừa cảm thấy bé cưng của hắn thật đáng yêu, hôn lên cái miệng nhỏ hai cái, đem người trong lòng ngực đặt xuống giường, bẻ hai chân ra, "Để cha xem nào."

"A...lấy cái thứ đó ra đi..." Phương Đồng tin tưởng hắn, lấy hai tay che mặt mặc cho hắn nhìn, không quên đáng thương cầu xin.

Qủa nhiên âʍ ɦộ phấn nộn lúc này xuất hiện một vết sưng đỏ rõ ràng, chim nhỏ không có tinh thần nằm im một bên, hiển nhiên là đau hỏng rồi. Hàn Lôi áp bàn tay to lên, cảm thấy chỗ đó nóng hầm hập, lại tâm viên ý mãn một trận, tay vừa rời đi đã kéo theo một dòng chất nhầy, không nặng không nhẹ vỗ lên âʍ ɦộ.

"A!" Phương Đồng nào biết hắn sẽ còn nhẫn tâm muốn đánh cậu, liều mạng ngồi dậy nhưng lại bị Hàn Lôi mạnh mẽ khống chế gắt gao, bẻ một chân ra, bàn tay không quên vỗ vỗ âʍ ɦộ, không lâu sau hai cái bánh bao đã bị đánh hồng cả lên.

Phương Đồng cảm thấy âʍ đa͙σ tê rần, bụng dưới càng ngày càng trướng nóng, một lượng nước da^ʍ từ l*и nhỏ trào ra, thế nhưng lại bị đánh đến chảy nước.

"Không đau?" Hàn Lôi thở mạnh, nghĩ đến càng khó nhịn, lại tát một cái lên giữa âʍ ɦộ và c̠úc̠ Ꮒσα, mắng: "Còn chảy nhiều nước đến vậy."

Lỗ tai Phương Đồng đều đỏ lên, bỗng nhiên hai tay duỗi về phía mông, không thèm che mặt nữa, rút củ gừng ném xuống dưới đất, từ trong lòng ngực nam nhân nhảy ra dùng sức đánh hắn, nức nở liên tục mắng "Anh xấu lắm", "Đồ lưu manh", "Anh khi dễ người ta"...

Đừng nói Phương Đồng là người sống sờ sờ đó, đến con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người!

Hàn Lôi mặc cho Phương Đồng dốc hết sức đánh hắn cho đến khi cậu hạ hỏa, cánh tay đem nam hài mang yếu đỏ gắt gao ôm trong lòng ngực, cắn lên cần cổ nhỏ xinh, vừa gặm vừa nghiến răng ác độc nói: "Lần sau còn dám gây chuyện nữa thì ta liền bẻ chân em, đỡ phải đánh đòn tốn sức."

Phương Đồng lăn lộn một phen cũng không còn sức, lại bị nam nhân chế trụ mệnh môn càng mềm oặt ra, trong miệng khụt khịt mắng "Đồ lưu manh", chảy nước mắt bị nam nhân bẻ chân ra đυ., trước sau đều bị nam nhân đυ. mấy lần.

Lần này Hàn Lôi bắn xong cũng không giống ngày thường để qua đêm, bắn xong liền rút ra, bàn tay to quạt cho dươиɠ ѵậŧ ướt nhẹp, nhe răng nhếch miệng nói: "Sao lại cay vậy ta..."

Nếu Phương Đồng không bị lắn lộn đến mức không còn sức lực thì chắn chắn sẽ nhảy dựng lên mắng hắn, hận không thể nhét đống gừng vào mông hắn, để hắn nếm thử tư vị.