Gả Cho Anh Nông Dân Thôn Bạch Thạch

Chương 3: Đi đưa cơm cho chồng, bị chồng đè ra Thao

"Hôm nay đổi lại em đưa cơm rồi à?" Phương Đồng như cũ vẫn mặc một chiếc áo vải thô ngắn tay, quần đùi ngắn lộ ra đôi chân trắng nõn, Lôi tử một tay đem người túm vào trong l*иg ngực, bàn tay to không thành thật mà duỗi vào trong quần, hai bàn tay thô ráp không khách khí bóp lấy hai quả mông thịt vẫn còn vài vết bầm, cười hỏi "Mông không đau?"

"Nương đang quét sân nói muốn phơi lúa mạch, em không muốn để nương mệt...." Phương Đồng bị nhéo đau, mặt nhăn thành một đoàn, mông nhỏ vặn trái vặn phải, đem dục hỏa của nam nhân khơi dậy, bàn tay to nắm chặt cánh mông không buông.

"Ca...đau lắm á...." Nước mắt Phương Đồng cũng muốn rơi ra rồi.

"Nên gọi là gì?" Lôi tử đem túi cơm đặt qua một bên, một tay vòng qua eo đem bé cưng dính sát vào người.

"Cha..." Phương Đồng đỏ mặt, giống như sợ cha đang ở đằng kia có thể nghe thấy, nhắc nhở nói "Nên ăn cơm..."

"Gấp làm gì."

Nam nhân nhếch miệng cười xấu xa, động thủ xốc áo cậu lên hút vυ', Phương Đồng ỡm ờ mà ưỡn ngực ra, lại không chịu nổi bàn tay thô ráp đang không ngừng vuốt ve khắp người mình.

"Nơi này của em sao vẫn còn bầm tím?" Hắn xốc quần áo đến một nửa liền bất ngờ nhìn thấy một vết bầm lớn ở hai bên xương sườn của nam hài, vết bầm ở trên da thịt trắng nõn trông càng thê thảm hơn, Hàn Lôi buồn bực mà xoa xoa.

"Tê...! Không được chạm vào..." Phương Đồng có chút ủy khuất, phồng miệng lên "Còn không phải tại vì bàn đá cứng chắc, anh còn đem người ta ấn lên bàn đánh..."

"Cha đánh em mấy cái mà đã không vui?"

Lôi tử thật ra đau lòng muốn chết nhưng nhất quyết không thể hiện ra ngoài, đem bố sam trên người nam hài kéo lên cổ, nhìn đến hai viên nộn đào trước mắt liền không kìm được mà thô lỗ gặm lấy.

"Ách ân... Ca... Anh nhẹ chút...."

"Kêu là gì?"

Hàn Lôi mυ'ŧ mạnh đến mức nghe được tiếng "tấm tắc", đầu lưỡi bao lấy tiểu đầṳ ѵú, răng nhẹ nhàng cọ cọ vào đầṳ ѵú, tiểu đầṳ ѵú mẫn cảm liền bị trường phu cắn mà cương lên.

"A!... Cha... Cắn đau em..." Phương Đồng chống bả vai nam nhân muốn đẩy hắn ra lại không dám dùng sức, sợ tiểu vυ' thật sự bị hắn cắn đứt, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng lên, bụng nhỏ có chút trướng trướng, âʍ ɦộ cũng đã chảy nước.

"Tối hôm qua đã không cho ŧɦασ rồi, hôm nay cũng không cho?" Lôi tử khẽ cắn vào đầṳ ѵú, chọc đến nam hài thét một tiếng chói tai, lúc này mới câm mồm.

"Ngày hôm qua đã làm vào buổi chiều rồi... Sao buổi tối còn muốn nha...." Ngày hôm qua ca của cậu vừa đi làm trở về liền ấn cậu xuống giường làm một lần, Phương Đồng ủy khuất mà lầu bầu "Làm đau em..."

"Em sao lại giận dai như thế?" Hàn Lôi cưng chiều nhìn cậu, mυ'ŧ lấy miệng toàn mùi sữa của tiểu tức phụ nhi "Bây giờ có thể ŧɦασ không?"

"Ca... Cha, ăn cơm trước nha...." Phương Đồng ngượng ngùng nói ra, thay trượng phu lau mồ hôi, trên mặt sớm đã hiện lên một rặng mây đỏ.

Lúa mạch đã được cắt tốt phơi ở ngoài ruộng, mùi hương nhẹ nhàng phảng phất quanh mũi, Hàn Lôi đem lúa mạch xếp lại thành một hàng, đem người ôm lấy đặt lên trên.

"Tiểu vυ' ngọt thật sự."

Nam nhân chép chép miệng, khoanh chân ngồi bên cạnh Phương Đồng, lúc này mới mở cơm trưa ra, nắm lấy màn thầu kẹp thêm ít thịt, một bên gặm một bên ngắm nhìn tiểu tức phụ nhi đang nằm trên đống lúa mạch.

Thân hình Phương Đồng rất tinh tế, thiếu niên lớn lên thể trạng cũng không có hai cục thịt ở trước ngực, tiểu đầṳ ѵú vốn dĩ màu hồng nhạt lúc nãy vì bị mυ'ŧ mà có màu đỏ tươi đang run rẩy đứng thẳng, một bên đầṳ ѵú bị gặm qua ướt đẫm giống như rót nước đường lên, một bên đầṳ ѵú chưa bị liếʍ vẫn phấn nộn như cũ cũng theo đầṳ ѵú bên kia cương cứng, nhìn qua có chút cô đơn.

"Cha... Đừng nhìn em..." Nam hài bị nhìn chằm chằm đến thẹn thùng, hai tay vô thố nắm chặt quyền.

Lôi tử không để ý đến cậu, tùy tay ngắt một cây lúa mạch, một bên gặm màn thầu, một bên chơi tiểu đầṳ ѵú chưa được yêu thương kia.

Lông xù xù trên lúa mạch còn chưa rụng đi, làm làn da trắng nõn trước ngực đều đỏ lên.

"Ngứa khó chịu... Cha.... Ô..."

"Bé cưng nói thật nhiều."

Nam nhân không có hảo ý mà dùng lúa mạch vẽ một hình xoắn ốc trên quầng vυ', hắn lại gặm một miếng màn thầu, cuối cùng giơ lúa mạch lên hướng về phía vυ' liên tục quất đánh.

Trò trêu chọc như có như không chọc cho cậu khó chịu không thôi, Phương Đồng không tự giác mà kẹp chân lại, cảm thấy âʍ ɦộ và ngực đều bị trêu chọc đến phát ngứa, mông bự cọ cọ vào quần, giữa hai chân vì chảy nước làm chất vải thô cứng của quần dính nị trên da thật không thoải mái.

"Cởϊ qυầи ra, để cho cha nhìn huyệŧ của bé cưng một chút." Hàn Lôi uống một ngụm nước lớn, mũi chân đạp đạp vào vυ' nam hài.

Trượng phu ngồi ở bên trái mình, Phương Đồng có chút do dự, tay nắm lưng quần nửa ngày cũng không có mặt mũi cởi ra, e lệ nói:

"Cha...Cha vẫn còn ăn cơm mà...."

"Vừa nhìn vừa ăn cơm." Hàn Lôi lại tát xuống vυ' cậu một cái, trên làn da trắng mịn liền hiện lên hình năm ngón tay đỏ tươi, nhìn thôi cũng thấy đau, hắn không nhẫn nại được nữa mà quở mắng:

"Còn lải nhải nữa thì đem em treo lên cây đánh nát mông!"

"Ách ô..." Phương Đồng ủy khuất, giữa mày nhíu lại run run nhấc mông bự lên, đem quần cởi đến đầu gối, nhích người một chút tiến lại gần trượng phu.

"Ôm chân."

Nam nhân trực tiếp đem quần cậu cởi ra, trở tay liền đánh mông, Phương Đồng bất đắc dĩ chỉ có thể run run rẩy rẩy ôm lấy hai chân, ở trước mặt trượng phu phô bày, cái mông tròn xe no đủ cong thành một độ cong hoàn mỹ kết hợp với đôi chân thon dài, giống như một bình hoa cổ duyên dáng xinh đẹp.

Côи ŧɦịŧ của Hàn Lôi vừa nãy chỉ đang bán cương, hiện tại đũng quần nháy mắt thành một cái bao lớn, nhìn đến cái mông nhỏ sưng đỏ còn lưu lại mảng lớn xanh tím đối lập với làn da tuyết trắng càng khiến người khác muốn khi dễ cậu.

Vốn dĩ hai cánh môi âʍ ɦộ đã múp míp đáng yêu, ở giữa hai cánh môi vỡ ra một khe nhỏ tinh tế đang chảy ra chất dịch trong suốt càng làm Hàn Lôi hô hấp nặng nề, hắn nắm lấy hai cây lúa mạch, hướng đến huyệŧ múp giữa hai cánh mông bắt đầu đùa giỡn quét qua lại.

"Cha!! Lôi Tử ca... Đừng!"

Nơi riêng tư hoàn toàn bại lộ trong không khí, lúa mạch thô cứng liên tục nhắm vào thịt da^ʍ mà đâm, cảm giác châm chích lại ngứa ngáy khó chịu.

"Quá ngứa.... Ô... Cha.... Đừng quậy..."

Nước da^ʍ chảy ra càng ngày càng nhiều, Phương Đồng hai tay ôm lấy chân dần thả lỏng, co chân lại dùng bàn tay che chắn huyệŧ múp nhằm cản trở lúa mạch đang không ngừng đùa bỡn kia, lòng bàn tay cũng bị nước da^ʍ làm cho ướt nhẹp. Phương Đồng vì sự dâʍ đãиɠ của bản thân mà khóc nấc lên:

"Hức.... Nước chảy..."

Nam nhân xấu tính dùng lúa mạch quét xuống tiểu huyệt cậu, Phương Đồng đánh một cái giật mình, chim nhỏ phía trước cũng chảy nước, cậu ôm mông thẹn thùng dần dần mở chân ra.

"Nước chảy thì sao?" Lôi tử lại lấy lúa mạch đánh xuống mông cậu, khàn giọng hỏi.

"Nước chảy... Cha tới giúp em...." Nam hài khóc nức nở, ai ai kêu to.

"Dùng gì giúp em?" Hàn Lôi cuối cùng cũng ném mấy cây lúa mạch đi, cắn cổ cậu hỏi.

Phần cổ là vị trí mẫn cảm nhất, Phương Đồng lúc đầu còn xấu hổ cắn răng không dám nói, lúc sau liền nhịn không được mà ngẩng cổ kêu da^ʍ:

"Dùng cha... Hức... Côи ŧɦịŧ bự... Tới lấp đầy..."

Nam nhân lúc này mới vừa lòng, từ đũng quần móc ra đại ƈôи ŧɦịŧ đã sớm trướng đến khó chịu, một tay chống bên cạnh nam hài, một tay đỡ ƈôи ŧɦịŧ hướng đến huyệŧ ɖâʍ mà thọc vào, chính là có chút chặt, nam nhân gấp gáp đâm vào vài lần đều không được.

Phương Đồng ngoan ngoãn tách hai chân ra, duỗi tay nắm lấy căn cự vật không thể nhẫn nại kia, kéo qυყ đầυ để trước miệng huyệt cọ cọ vào dâʍ ŧɦủy̠ ướt nhẹp dưới thân, phối hợp với lắc mông, đem qυყ đầυ lớn như trứng gà nhét vào âʍ ɦộ.

"A...!"

Hai người đồng thời thả ra hai tiếng rêи ɾỉ một cao một thấp, thịt huyệt ướt nóng non mềm nháy mắt bao lấy qυყ đầυ, mấp máy muốn đem côn ŧɦịŧ hút sâu vào bên trong, Hàn Lôi chờ không kịp, đẩy mạnh hông đem ƈôи ŧɦịŧ tiến sâu vào.

Côи ŧɦịŧ của nam nhân quá lớn, đem huyệŧ đều căng đến cực hạn, cảm giác tràn đầy làm cho bụng nhỏ hằn cả hình ƈôи ŧɦịŧ, nam nhân tàn nhẫn đâm mạnh vào hoa tâm, cả người Phương Đồng đều không kìm được mà run rẩy kịch liệt.

"Huyệŧ còn ngứa không?"

"Ngứa nha... Ách a... Còn ngứa... Ô..."

Tiếng gió thổi vào lá cây cùng tiếng ve kêu vào ngày hè hòa với tiếng giao hợp không biết có thể truyền đến bao xa, nam hài nhìn đến phía trời xanh liền bị ánh mặt trời chói mắt chịu đến nhắm tịt mắt lại.

Trong thân thể bị côn ŧɦịŧ rắn chắc nghiền hoa tâm điên cuồng thao làm, mỗi lần đâm vào đều khiến bụng dưới căng thẳng, hai chân bóng loáng trắng nõn kẹp lấy vòng eo thô tráng của trượng phu, thừa nhận dị vật như cái cuốc tàn nhẫn thao làm, kɦoáı ƈảʍ được cắm đầy cùng với việc làʍ ŧìиɦ giữa thanh thiên bạch nhật làm cho cậu khó có thể kìm giữ được bản thân.

Giữa nơi giao hợp thủy quang văng ra khắp nơi, đại điểu màu tím đen thô to như cổ tay trẻ em mỗi lần rút ra đều mang theo mị thịt đỏ tươi ướŧ áŧ, lại hung hăng đâm sâu vào trong cơ thể nhỏ yếu của nam hài, nước da^ʍ trong suốt theo khe hở chảy xuống c̠úc̠ ɦσα, tiểu cúc hoa bị dâʍ ŧɦủy̠ tưới đến sáng lấp lánh, nước da^ʍ lại theo xương mông chảy xuống đất.

"Em sao lại nhiều thủy thế này, hửm?" Hàn Lôi ngồi dậy, nắm hai mắt cá chân xách lên rồi tiếp tục đâm thọc, hai bên đùi đều dính không ít dâʍ ŧɦủy̠ dính nị, thân thể bị nam nhân đâm không ngừng vang lên tiếng bạch bạch đầy xấu hổ.

"Ách a a a a a! Ca... Lôi Tử ca... Ô...."

Hai cái đùi bị khiêng lên đặt trên đầu vai trượng phu, liên tục mười mấy cái tàn nhẫn va chạm đem huyệŧ đều đâm đến tê dại, tay nhỏ của nam hài ở giữa không trung quơ loạn cuối cùng chỉ có thể nắm đầy đùi của chính mình, chỗ sâu bên trong da^ʍ huyệt bị đâm đã tê rần.

"Cha! Cha a a a...! Đồng Đồng muốn chết... Ách a a a..."

Nam hài kêu da^ʍ theo tiết tấu ra vào của ƈôи ŧɦịŧ, bị đâm ra xa lại bị nắm eo kéo trở về, côn ŧɦịŧ đuổi theo âʍ ɦộ điên cuồng thao lộng.

Có chút chịu không nổi...

Đại não Phương Đồng giống như bị điện giật, muốn giãy giụa vài cái lại bị nam nhân trở mình nằm nghiêng từ phía sau đâm vào, đùi bị nâng lên cao, đâm đến lảo đảo lắc lư.

Tư thế này hoàn toàn đem tới một góc độ kíƈɦ ŧɦíƈɦ khác, nam hài giống như một con chó nhỏ đang đi tiểu nâng nửa chân lên, ƈôи ŧɦịŧ thô to từ đằng sau không biết mệt mỏi mà đâm vào.

"Không được... Không được! A... Ách a...."

Hàn Lôi làʍ ŧìиɦ cũng không cần kỹ xảo gì, bằng tất cả sự mạnh mẽ của lực eo cùng với ƈôи ŧɦịŧ cương cứng không biết mệt mỏi, chính mình cảm thấy làm thế nào thì sướиɠ thì cứ thao như vậy, nhưng cũng chính vì điều đó mà có thể đem ái nhân nho nhỏ ŧɦασ đến dục tiên dục tử,

Chỗ sâu bên trong huyệŧ dần co rút, nam nhân có thể cảm nhận được ƈôи ŧɦịŧ bị hút đến càng ngày càng gấp, lập tức nắm lấy cằm tức phụ nhi mà hôn môi, Phương Đồng bị cuồng bạo đến hít thở không thông, toàn thân run rẩy, gắt gao nhéo cánh tay cường tráng của nam nhân, đâm vào tử cùng thêm vài cái, một cổ nhiệt lưu phun trào đem ƈôи ŧɦịŧ cùng tinh hoàn của trượng phu đều tưới ướt đẫm.

Côи ŧɦịŧ chậm rãi rút ra, Hàn Lôi buông chân cậu xuống từ sau lưng gắt gao ôm lấy cậu, chờ nam hài từ trong cơn cao trào bình tĩnh trở lại, cực đại ƈôи ŧɦịŧ lại cọ cọ vào mép huyệŧ một chút rồi lại dần dần tiến đến tiểu huyệt lại cọ cọ muốn cắm vào.

"Cha... Em chịu không nỗi..." Phương Đồng nói giống như muốn khóc, cảm thấy c̠úc̠ ɦσα lại sắp bị xâm phạm, sợ tới mức kẹp chặt mông.

"Nghe lời, để cha ŧɦασ đít da^ʍ của em."

Hàn Lôi kiên nhẫn xoa mông cậu, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy vành tai, nhưng nam hài vẫn không chịu thả lỏng mông liên tục vặn trái vặn phải không những thế còn liên tục phát ra thanh âm dâʍ đãиɠ khó có thể kìm lòng. Một chút nhẫn nại của hắn cũng không còn, nam nhân ngồi dậy đem mông tiểu tức phụ nhị dẩu lên biến thành tư thế quỳ bò, bàn tay to lớn hướng vào mông thịt ướt nhẹp nước da^ʍ hung hăng đánh xuống, vừa đánh vừa mắng:

"Đít da^ʍ huyệŧ chảy nước thành như này!" "Bang!"

"Không cho cha đυ.?!" "Bang!"

"A... Đừng đánh... Để cha ŧɦασ... Cha đừng đánh..."

Mông nhỏ lại bị đánh tạo thành những vết ứ thanh đỏ hồng, âm thanh đét mông thanh thúy chói tai, Phương Đồng đau phát khóc, lí nhí xin tha, sợ người ở ruộng bên nghe thấy lại đến đây xem cậu cởi truồng bị đánh. Nam nhân trong thôn thích nhất là nghe ngóng chuyện thiên hạ, thích nhất là xem hán tử nhà nào đang dạy dỗ tức phụ, lột quần cởi truồng bị đánh, mông bự trắng bóng bị đánh để đỏ bừng phát tím, tức phụ nhi bị đánh vừa khóc vừa cầu xin, thật sự là khiến người ta huyết mạch phun trào.

Phương Đồng cảm thấy chuyện này chẳng có gì tốt đẹp, mỗi lần bắt gặp nhà nào đang dạy dỗ tức phụ cậu đều sợ hãi thật sự, nhìn thôi mông cũng thấy đau theo. Hàn Lôi đối với mấy loại chuyện này cũng không có hứng thú cũng không cho Phương Đồng xem mấy chuyện này, ở trong lòng hắn mông tức phụ nhi nhà mình mới là đẹp nhất.

Hàn Lôi đánh cậu vài cái rồi dừng tay, từ phía sau trực tiếp tách mông tiểu huyệt ra tiến vào, Phương Đồng cũng bị trượng phu nhiều lần thao c̠úc̠ ɦσα, nhưng lần nào mới bắt đầu cũng sẽ có chút đau, nhịn không được mà cầu xin hắn làm chậm một chút.

"Đít da^ʍ nhiều nước như thế này còn dám kêu đau?"

Côи ŧɦịŧ Hàn Lôi tiến vào được hơn một nửa, nam hài cảm giác phía sau muốn nứt ra, nhanh chóng rụt mông lại không cho ƈôи ŧɦịŧ tiếp tục tiến vào.

Hàn Lôi vẫn chưa bắn tinh lần nào ƈôи ŧɦịŧ vẫn còn cương cứng, không còn nhẫn nại chơi đùa với tức phụ nhi, một bên an ủi một bên đét mông, đem bé mông đánh đến sưng đỏ, vì trốn tránh bàn tay đánh xuống mà vặn trái vặn phải, Phương Đồng đáng thương không những không tránh được bị đánh mà còn làm cho ƈôи ŧɦịŧ thuận lợi một đường đi vào.

"Làm ra vẻ, này không phải là vào được rồi?" Nam nhân đè eo cậu thấp xuống, mông bự nhếch lên, ƈôи ŧɦịŧ luật động thao vào rút ra thích ứng với cảm giác nhỏ hẹp của hậu huyệt liền bắt đầu hung hăng thao làm.

Nam nhân thô bạo như vậy làm cậu thật đau, nhưng tràng đạo lại bị ƈôи ŧɦịŧ không ngừng cọ ra kɦoáı ƈảʍ, bé chim nhỏ cũng bắt đầu cứng lên, thân dưới bị đâm lảo đảo lắc lư, đùi trong sướиɠ đến mức run lên, phân không rõ là vì sướиɠ hay đau mà rêи ɾỉ.

"Em có phải là bé đĩ da^ʍ hay không?"

"Thiếu ƈôи ŧɦịŧ của cha em còn có thể sống sao, ân?"

Hàn Lôi giống như mãnh thú đang trong mùa động dục đè lên giống cái, ƈôи ŧɦịŧ hùng tráng hung hăng thao nhập hậu huyệt nho nhỏ yếu ớt, tiểu c̠úc̠ ɦσα cũng chảy nước làm cho đường đi càng ngày càng thông thuận, Phương Đồng khóc lóc hô to:

"Em... Em là.... Ô... Em là bé đĩ da^ʍ của cha...."

Nam nhân ôm cậu trở lại tư thế nằm ngửa mặt đối mặt bị hắn ŧɦασ, nhìn cậu bị làm mà hai mắt dần mất đi tiêu cự, không chỉ có bé chim nhỏ phun nước da^ʍ mà cả bé huyệŧ múp vừa cao trào không lâu cũng bắt đầu chảy nước.

"Vì sao cha ŧɦασ đít em mà huyệŧ cũng chảy nước theo thế này?"

Hàn Lôi đem hai chân cậu nâng lên đặt trên đầu vai, c̠úc̠ ɦσα cũng theo đó bị nâng đến cao cao, nước da^ʍ trong suốt từ huyệŧ múp theo đó mà chảy xuống, tưới vào c̠úc̠ ɦσα cùng căn ƈôи ŧɦịŧ đang thọc vào rút ra.

"Huyệŧ ɖâʍ này không cần làm gì mà cũng tự chảy thật nhiều nước."

"Ô... Đừng nói nữa..."

Phương Đồng bị trượng phu trêu chọc ngượng muốn chết, nhưng càng nói những câu thô tục này lại càng làm tăng du͙ƈ vọиɠ trong cậu, chim nhỏ run run muốn bắn.

Ruộng cách vách có người tới, là đại nhi tử của Lý gia, từ xa xa nhìn đến Hàn Lôi ở ngoài ruộng còn cho rằng hắn vẫn còn đang cắt lúa mạch, vừa đi vừa hô to "Lôi tử! Nghỉ ngơi một chút rồi lại làm tiếp, nắng đã lên cao rồi!"

Tai Hàn Lôi nhạy bén, rống giọng "Đừng tới đây! Đang ŧɦασ tức phụ nhi!"

Phương Đồng giật mình, một phen che miệng hắn lại, ngượng ngùng đến cổ cũng đỏ lên, thân mình run lên hai cái.

Hàn Lôi cợt nhả mà liếʍ liếʍ lòng bàn tay non mịn, nắm lấy tay nhỏ của cậu, ở trên gương xinh đẹp lau tϊиɦ ɖϊƈh͙ đi rồi tiến vào trong miệng cậu "Sao nào, cha không phải đang ŧɦασ em à?"

Nam hài xấu hổ đến mức khóc ra, nhưng vừa bị làm đến cao trào lúc này sức lực đã mất hết, cuối cùng chỉ có thể dâng huyệt da^ʍ lên cho trượng phu ŧɦασ .

...