Gả Cho Anh Nông Dân Thôn Bạch Thạch

Chương 2: Mông đau cũng không tha

Trìshlep Hàmrjskc geffađang ởurrbi nihsotrong qyshkphòng wysdsbếp chuẩnvlyyv aiftvbị cơmyzric jdqddchiều, mrnnohốc mắtditpk vẫnogpcf blloycó tovawchút tbjsfphiếm hồng,xpyxu xcuitthấy rsefbhai okulvngười yffekđã sdhivtrở ppdryvề phònginzln liềnyonew ojqtubiết làibpwv jhbvođã đánhlyady hgzewxong, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Trì Hàm năm nay cũng chỉ bốn mươi tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn rất đẹp. Cha của Hàn Lôi là Hàn Hổ, từ sau khi nương của hắn qua đời cha vẫn không tái giá, ngày ấy ở gốc cây đại thụ đầu thôn nhìn thấy hai mẹ con đầu bù tóc rối, nhất thời nảy tâm thương xót nên đưa về nhà, nào ngờ sau khi rửa mặt chải đầu thì phát hiện hai mẹ con đều là mỹ nhân, nhi tử vừa nhìn thấy Phương Đồng hai mắt liền nhìn chăm chú, quyết không chịu thả người đi.

Hàn Hổ đang ở vườn trái cây sau nhà vội vàng trở về, vào cửa liền nhìn thấy cây chổi bị vứt ngoài sân, đi vào phòng bếp lại thấy Trì Hàm hốc mắt phiếm hồng, ông đem mấy quả lê đặt ở trên bếp xong tiến lại gần hỏi "Lôi tử lại đánh Đồng Đồng?"

Ông đối với Trì Hàm có một loại tình cảm rấtkoveq lớn,ihhxy cówiaia wywdkthể bloikso uzfsgvới mtuujnhi cjroqtử obljhđối plijsxử eicwbvới kffsbtức irqkdphụ nhimcnkz củareepa hắnuqivk ônyhrrw nhuteryd hơnugwuu nhiều, Trì Hàm gật gật đầu, đau lòng cho nhi tử, lại biết Hàn Lôi sẽ không vô duyên vô cứ mà đánh Phương Đồng, nhẹ giọng nói:

"Ân, Đồng Đồng nghịch nước dưới sông, Lôi tử liền tức giận..."

"Không đánh hư đi? Chổi ngoài sân cũng muốn nát rồi." Hàn Hổ hỏi.

Xuống sông là nên đánh nhưng phải biết tiết chế lực đánh.

"Không có việc gì đâu." Trì Hàm tự an ủi chính mình, khẽ cười cười, khóe mắt vẫn còn ươn ướt, không nhưng không khó coi mà ngược lại càng thêm ôn nhu.

Khoai tây nấu xương sườn đã được nấu xong, Phương Đồng lúc này mới khập khiễng đi vào phòng bếp nhìn xung quanh.

"Nương, con giúp được gì không?"

"Nương tự làm là được rồi." Giọng của Đồng Đồng có nhụt nghẹn, Trì Hàm nhìn đôi mắt sưng đỏ của nhi tử đau lòng không thôi, thấp giọng hỏi "Có đau lắm không, có chảy máu không?"

"Mông con không dễ nát thế đâu!" Sợ nương lo lắng, Phương Đồng ngọt ngào cười cười, từ trong nồi lấy ra màn thầu vừa mới chưng đặt lên mâm, lại lấy thêm một ít rau ngâm, bưng vào nhà ăn.

Hàn Lôi đang từ phòng ngủ đi ra, nhìn tức phụ nhi chỉ có thể đi bước nhỏ dáng đi lại tập tễnh liền thấy đau lòng, tiến lên đoạt lấy mâm cơm để lên bàn, quay qua nhìn mặt nhỏ, tức giận nói:

"Lăn về phòng nằm đi!"

"Mới vừa rồi rõ ràng ca đuổi em ra ngoài giúp nương...." Phương Đồng mạnh miệng, kỳ thật trong lòng ấm áp dễ chịu.

"Ta thấy đít em chắc là không đau phải không?!" Hàn Lôi dương yyyfbtay muốnidbar đánh,vbctt ulvgxPhương Đồngxrobx saimeliền dsdopsợ secaitới daasnmức cherocxb ckughmông qjieichạy trốn,kbdcn usqajnhưng haikjgcf yscdzcục arewfthịt phíappcyq sauaiqia thật sự quá đau, mới vừa đi nhanh một chút liền đứng không vững thiếu chút nữa đã ngã.

Hàn Lôi dang tay đỡ lấy cậu, ôm vào lòng ngực xong lại đánh xuống một cái, đem hai tay nam hài nắm lại sau lưng, giống như dạy dỗ hài tử mà mắng cậu:

"Lỗ mãng!"

"Tiểu tử thúi, mày đánh đến nghiện rồi à!" Hàn lão gia tử từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy nhi tử cùng tức phụ nhi lại ầm ĩ, quát to một tiếng.

Hàn Lôi từ trước đến nay luôn kính sợ cha hắn, bất đắc dĩ mà xoa xoa đầu tóc tán loạn của nam hài "Thật là, cha ta còn thương em hơn ta."

Phương Đồng sao có thể không khiến người khác đau lòng, mông của mình đều đã đau không thể ngồi được, trên bàn cơm còn không ngừng gắp xương sườn cho cha mẹ, lại gắp mà thầu cho trượng phu, cuối cùng bị Lôi tử đút cho một miếng xương sườn vào miệng, cười mắng nói:

"Nghỉ ngơi một chút đi, sao lại giống con ong mật như vậy."

Bé ong mật Đồng Đồng cơm nước xong còn muốn giúp nương dọn dẹp, Trì Hàm đau lòng nhi tử, nhưng Phương Đồng lại nhão nhão dính dính làm thế nào cũng không đuổi đi được, chống thân mình trên mép bàn mắt đầu thu dọn chén bát, cuối cùng vẫn là Trị Hàm bảo Hàn Lôi khiêng cậu về phòng thì mới chịu ngừng tay.

"Ta thấy em càng ngày càng khỏe hơn nhiều, đét mông cũng không còn cảm giác có phải không?"

Trở về phòng, Hàn Lôi đặt lên giường, một bên cởϊ áσ ra cho mát, Phương Đòng mở to mắt như chó nhỏ nhìn ca của cậu, cũng làm theo đem áo cởi ra, đến cả quần cũng không chút e lệ mà cởi, cởi xong liền bò lên giường, đáng thương lẩm bẩm:

"Rất đau rất đau... Cành mận gai đáng sợ như vậy khẳng định đã đánh trầy da rồi đi..."

Nam hài vai nhỏ eo thon, tay chân tròn trịa nhỏ dài, vừa thấy liền biết lúc ôm sẽ thoải mái như thế nào, toàn thân trắng nõn mịn màng, duy chỉ có mông nhỏ là đỏ đỏ tím tím, rải rác khắp mông đều là những đường xanh tím do bị cây đánh vào, giống như quả anh đào xinh đẹp nhưng vì bị rớt nên bầm một mảng, đến cả đùi sao cũng có vài đường xanh tím.

"Đáng!" Hàn Lôi dựa vào gần giường, ngoài miệng thì mắng nhưng lại cần thận kiểm tra vết thương trên mông, quả nhiên thấy được vài vết trầy đã kết vảy.

"Lôi Tử ca..." Phương Đồng quay đầu lại nhìn, mắt đỏ đỏ phiếm nước mắt, nghẹn giọng nói nhỏ "Có phải mông nát rồi không..."

"Nát, lấy ít nước muối rửa cho em được nibcnkhông?" Hàndgcgg vpejlLôi vjlyonhướng mày,iteyj thậtvzmiq kdjdlsự etcmfđau lòng,xinlw gixtmcó mcbtzchút qbpgmhối bzziehận mwnapđáng raojoja mmjxxkhông loeuqnên fhpgkdùng cáiinibu đó đánh bé cưng của hắn.

"Đều được..." Vừa nghe hai chữ nước muối, nam hài theo bản năng mà rụt rụt mông

Hàn Lôi đến phòng bếp hòa nước muối trở về, lấy một khối vải bông chấm chấm, nhẹ nhàng điểm lên những vết thương trên mông.

Cho dù có vài vết thương đã kết vảy mỏng nhưng miệng vết thương vừa chạm vào nước muối liền đau đớn vô cùng, Phương Đồng đau đến run lên, tay nhỏ nắm chặt gối đầu chịu khổ, nước mắt không kìm được tràn ra.

Lôi tử thô lỗ cầm khăn lông ướt lau mặt cho cậu rồi cũng tự lau mặt cho mình, lau xong ném khăn lên song cửa sổ, ôm Phương Đồng nói:

"Em tưởng ta muốn đánh em lắm chắc? Đánh xong còn phải hầu hạ."

Nam nhân thân thể cường tráng nóng như lửa dán lại gần, Đồng Đồng cảng thêm ủy khuất, miệng nhỏ bẹp bẹp mang theo tiếng khóc nức nở nhẹ giọng nói:

"Em hôm nay là,,,,Đem cơm cho anh xong lúc trở về cảm thấy có chút nóng nên mới...."

"Ý của em là ta đánh sai? Trong nhà không có nước?"

Hàn Lôi mắng cậu, dương tay làm bộ muốn đánh, nam hài theo phản xạ mà rúc đầu vào ngực trượng phu, khuôn mặt đầy ủy khuất đáng thương nhìn nam nhân, đáng thương nói:

"Sai rồi... Chỉ là rất đau...."

"Đau, không đau thì làm sao mà nhớ?"

Khuôn mặt xinh đẹp dán lại gần như thế, hơi thở phả lên mặt, đôi mắt Lôi tử bốc hỏa, che cái ót lại không cho cậu trốn, vừa nói vừa cắn cái miệng nhỏ hồng nhuận đáng yêu.

Đùi trong có thể cảm nhận rõ ràng vật dưới háng của nam nhân đang cương cứng chĩa vào, Phương Đồng đương nhiên biết trượng phu muốn làm cái gì, muốn trốn nhưng lại không được, lắc người vài cái đã bất cẩn nằm ngửa ra, mông liền đau giống như có hàng trăm cây kim cắm vào thịt, sợ tới mức khóc to.

"Ô... Ca...."

"Ca muốn đυ. l*и em." Hàn Lôi thân hình cường tráng áp lên cậu, cúi người gặm cổ, một tay bẻ hai chân nam hài ra.

"Ca... Quá đau... Không cần tiến vào... Được không?" Phương Đồng bất lực mà chống tay trước ngực trượng phu, muốn đẩy lại đẩy không ra, mông hơi vặn vẹo liền đau đến xuyên tim.

"Còn dám nói không?" Bàn tay to của Lôi tử nắm lấy cằm cậu, đầu lưỡi thô bạo cạy miệng xông vào, một tay hướng đến giữa hai chân nam hài hỏi thăm, sờ đến l*и múp giống như bào ngư, ngón tay đâm vào, đã ướt nhẹp.

"L*и da^ʍ đã chảy đầy nước."

Hàn Lôi ngoài miệng trêu đùa cậu, tùy tay nắm lấy gối đầu nhét xuống dưới eo cho cậu, làm cho mông cậu hướng lên cao, không nhẫn nại mà bẻ hai chân trắng nõn ra "Như này liền không đau đi?"

Làn da ngăm đen của trượng phu dưới ánh đèn mờ nhạt cực to lớn lực lưỡng, đại dươиɠ ѵậŧ nổi lên gân xanh, qυყ đầυ nhích lên một độ cung sục sôi ý chí chiến đấu, Phương Đồng không còn cách nào để cự tuyệt, nức nở cầu xin "Ca... Lát nữa làm nhẹ nhẹ nha..."

Lời còn chưa dứt, cực đại dươиɠ ѵậŧ đã thọc vào âʍ ɦộ ấm nóng, hung hăng đâm vào.

"Mẹ nó quá chặt..."

Nam nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay bẻ chân tức phụ nhi ra, ngồi quỳ ở trên giường bắt đầu mạnh mẽ đong đưa vòng eo.

"L*и da^ʍ chặt muốn chết, cục cưng thiếu thao."

Lôi tử một bên đem dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng đưa đẩy, một bên cúi đầu xem dương cụ của mình đang ở giữa hai mép l*и no đủ ngập nước thọc vào rút ra.

Hạ thể Phương Đồng quá mê người, chim nhỏ phía trước có chút uể oải ỉu xìu mà nằm ở trên bụng nhỏ trắng nõn, vị trí này vốn nên là của trứng trứng thế nhưng lại xuất hiện bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giống như nữ nhân, nhan sắc phấn nộn tươi mát, còn luôn phát da^ʍ chảy nước.

"Ô.... Ca... Đâm mông đau..."

Dươиɠ ѵậŧ của trượng phu đem âʍ đa͙σ tắc đầy, vừa nhanh vừa tàn nhẫn va chạm, đem mông sưng đam đến cực kỳ đau đớn, lỗ da^ʍ cố tình lại mẫn cảm bị nghiền nát đến kɧoáı ©ảʍ bốn phía, đau đớn cùng sảng khoái làm cả người Phương Đồng đều run lên.

Hàn Lôi tay chống ở hai bên sườn nam hài, cúi xuống thao cậu, nơi giao nhau vang tiếng nước nhóp nhép, phía trên hắn gặm lỗ tai cậu, tiếng nước miếng tấm tắc.

Mũi chân Phương Đồng đều câu lên, cậu đã không chịu được nữa rồi, gắt gao nắm chặt cánh tay thô tráng của trượng phu, móng tay đều bấu vào thịt, thét chói tai, khóc oa oa cầu xin:

"Ca.. Anh bắn nhanh lên... Ô.... Cầu anh..."

"Kêu cha." Hàn Lôi hung hăng đâm vào thật sâu, trầm giọng mệnh lệnh.

"Cha...... Cha... Em muốn chết... Ô..."

Mông bị liên tục đυ.ng chạm làm cho đau nhức khó nhịn, âʍ ɦộ liên tục co rút, nam hài bị đυ. khóc, nói kêu gì thì kêu đó.

Hàn Lôi cảm thấy l*и da^ʍ ướt đẫm dần chấn động, đem dươиɠ ѵậŧ của hắn gắt gao co bóp, dươиɠ ѵậŧ rút ra lại hung hăng đâm vào, tinh hoàn mạnh mẽ mánh lên hai cánh mông, đem bé cưng đυ. đến bắn đầy nước da^ʍ, cậu ôm lấy hắn hung hắn cắn một ngụm trên hõm vai trượng phu.

...