Sáng sớm, Ngộ Chúc vừa vào sân thể dục đã nhìn chằm chằm anh, cô đi lên diễn đàn trường kiểm tra một chút, quả nhiên tất cả các anh đẹp trai có tiếng đều có tên trên bảng.
Người này là tân sinh viên năm nay 22 tuổi, tên là Giang Mộ Dương, trong vòng một tuần ngắn ngủi đã được công nhận là nam thần.
Giang Mộ Dương cao một mét tám mươi lăm trở nên, quần áo mặc trên người đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Thân hình cao lớn, lúc vận động toát ra hơi thở thanh xuân khiến cho người khác vô cùng mê muội. Thấy anh nhìn sang, Ngộ Chúc quyến rũ mị hoặc gửi cho anh một nụ hôn gió.
Thiếu niên trên sân bóng giống như chưa bao giờ bị lớn gan đùa giỡn như vậy trước mặt mọi người, âm thanh ồn ào xung quanh khiến cho tai anh ửng đỏ, xoay người vội vội vàng vàng vào sân thi đấu.
Ngộ Chúc cười ha ha, xem ra thật ngây thơ mà.
"Nhóc hệ thống, cậu chắc chắn quà cho người mới - thuốc mê tình trong túi xách này có tác dụng không? Có thể khiến anh ta cho rằng tôi là bạn gái của anh ta sao?"
"Tất nhiên rồi. Đồ của hệ thống sản xuất ra nhất định là cực phẩm. Chẳng qua là thời gian duy trì có hạn, chỉ có một phút."
"Một phút đủ rồi. Chỉ cần dươиɠ ѵậŧ của anh ta cắm vào, tôi không tin anh ta có thể rút ra được." Ngộ Chúc ở trong đầu đối thoại với hệ thống, đôi mắt không xê dịch nhìn chằm chằm vào Giang Mộ Dương trên sân bóng.
Giang Mộ Dương chỉ cảm thấy mình bị một cái liếc mắt kia của cô làm cho tim đập nhanh, lúc chơi bóng cũng có chút không tập trung. Sau lưng có ánh mắt nóng rực vẫn luôn gắt gao dính chặt trên người anh. Giống như… người yêu nhiều năm vậy, ánh mắt chăm chú lại lưu luyến.
Sau khi kết thúc trận bóng, Giang Mộ Dương theo bản năng nhìn quanh một lượt khán đài, lại phát hiện không có một bóng người, cô gái vừa rồi đã sớm không thấy bóng dáng. Anh sửng sốt, tâm trạng không biết vì sao lại có chút mất mát.
Sau khi lau khô mồ hôi trên mặt, anh và các bạn bè xung quanh ra khỏi sân thể dục thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói êm tai đang gọi hắn: "Giang Mộ Dương!"
Giang Mộ Dương quay đầu lại, nhìn thấy Ngộ Chúc đang đứng ở phía trước mỉm cười với anh, hai mắt cô cười thành hình trăng non. Chờ đến khi phản ứng lại thì anh đã đứng ở trước mặt cô: "Chào cô, tôi là Giang Mộ Dương, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ngộ Chúc bước lại gần thiếu niên một chút, Ngộ Chúc nói bằng một giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Quần áo của tôi không cẩn thận bị rách, cái kệ trong phòng chứa đồ quá cao. Tôi không lấy được nên không thay được quần áo, anh có thể giúp tôi không."
Cô nâng đôi mắt rưng rưng nước lên nhìn anh, vừa rồi đôi mắt còn chứa ý cười, bây giờ tất cả đều là sự mong đợi. Trái tim của Giang Mộ Dương đập có chút nhanh, anh thấy tay cô vẫn luôn ôm bụng. Phòng chứa đồ quả thật có thể đổi một bộ đồ thể dục mới cho sinh viên, anh không có nghi ngờ, gật gật đầu: "Không thành vấn đề."
Anh quay đầu vẫy vẫy tay, ý bảo đám bạn đi trước. Anh bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của bọn người Trần Thần, đi theo Ngộ Chúc một trước một sau đi tới chỗ sâu nhất của sân thể dục.
Ngộ Chúc đi trước dẫn đường, váy len màu đen bao lấy dáng người phập phồng quyến rũ. Giang Mộ Dương không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy từng đợt u hương bay đến, anh giống như mê muội mà hít một hơi thật sâu, nhưng lại bị giọng nói của cô gái dọa cho nhảy dựng: "Chính là chỗ này, làm phiền anh lấy giúp tôi được không?"
Giang Mộ Dương tỉnh táo lại vội vàng gật đầu, anh đi tới gần cái kệ phía trước, cái kệ này quả thật rất cao. Anh duỗi tay khó khăn lắm mới với tới thì đừng nói gì đến Ngộ Chúc mới một mét sáu mươi lăm.
Lúc anh còn đang suy nghĩ miên man thì dáng người mềm mại ở bên cạnh đột nhiên dán lên người anh. Anh kinh ngạc cúi đầu lại thì bị Ngộ Chúc vặn vẹo cọ xát.
Giang Mộ Dương ngây người trong chốc lát, cô gái chen vào giữa anh và cái kệ, vυ' mềm mại dán lên tay anh, trượt lên .trượt xuống. Anh ngay lập tức nổi lên phản ứng, nhưng sau đó lại đột nhiên lùi về phía sau: "Cô làm cái gì vậy!"
Cả người Ngộ Chúc nhẹ nhàng uyển chuyển dựa trên cái kệ, giống như yêu tinh chuyên hút nhân khí trong truyện thần thoại cổ đại, cô mị hoặc chớp mắt như muốn câu đi hồn phách của anh, dùng hai tay lôi kéo vυ' của mình: “Anh không nhìn ra sao, em thích anh, làʍ t̠ìиɦ với em đi.”
Lúc này, Giang Mộ Dương mới kinh ngạc phát hiện, quần áo của cô vốn dĩ không rách! Là cô cố ý lừa hắn vào đây! Vậy mà… vậy mà lại có cô gái không biết xấu hổ như thế!
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Ngộ Chúc bắt lấy tay anh đặt lên vυ', anh theo bản năng bóp nhẹ hai cái, xúc cảm mềm mại, một tay cũng không ôm hết.
“A… thật sướиɠ, tay của anh thật lớn, a… vυ' rất thích.” Ngộ Chúc bị anh xoa xoa vυ' sung sướиɠ kêu ra tiếng, cả người đều tê dại.
Giang Mộ Dương chỉ cảm thấy máu khắp người đều chạy ngược xuống thân dưới, dươиɠ ѵậŧ sưng to sắp chọc rách cả quần, nhưng vẫn kiên quyết rụt tay về, lùi lại phía sau hai bước: “Chúng ta mới quen biết, làm như vậy là không đúng.”
Ngộ Chúc nghe vậy âm thầm trợn trắng mắt, dươиɠ ѵậŧ của anh lại không nói như vậy đâu, tiền tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ qυყ đầυ chảy ra dính ướt quần rồi nha. Nếu anh mềm không ăn, thì cô đành phải dùng phương pháp mạnh hơn rồi.