Mục Tư Lăng nghe đoàn trưởng Chung nói vậy, cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: “Ý của chú Chung là nếu cháu muốn ở lại thì chỉ có thể nuốt giận vào bụng sao?”
Nghĩ đến gương mặt khiến người ta tức giận của Mộc Ca, cô ta không nhịn được muốn cầm dao rạch một cái.
"Chú chỉ có thể nói là cháu phải quý trọng cơ hội đã tìm được, nhưng phải nhớ kỹ trăm ngàn lần không nên chạm vào điểm mấu chốt của thằng nhóc Kiêu Mặc Hiên kia, nếu không sẽ không có ai giúp được cháu đâu, bao gồm cả bố của cháu."
Đoàn trưởng Chung rất chắc chắn về điều này.
Mục Tư Lăng định nói gì đó lại bị Mục Tư Khải giữ chặt: “Được rồi, mọi người ăn trước đi.”
Mục Tư Khải hiểu rõ, đoàn trưởng Chung nói không sai, chỉ cần em gái không giẫm lên vạch cuối, mọi chuyện đều có đường cứu vãn, nhưng nếu Kiêu Mặc Hiên nổi giận, vậy sẽ lập tức chấm dứt.
Bên kia, Kiêu Mặc Hiên im lặng tập trung lái xe, Mộc Ca cũng im lặng, nhắm mắt tựa vào cửa sổ, tự hỏi sau khi trở về ứng phó với người đàn ông bá đạo này như thế nào?
Trở lại bộ đội, Kiêu Mặc Hiên lái xe đến cửa phòng giam: “Đến rồi, xuống xe.”
Mộc Ca mở mắt ra nhìn vị trí xe đỗ, thấy là phòng giam, cô cũng tỏ vẻ không sao cả nhún vai đẩy cửa xuống xe.
Kiêu Mặc Hiên xuống xe theo, thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Sao vậy, không muốn đi vào à?"
“Tôi thấy thời tiết bên ngoài không tệ, có chuyện gì không bằng nói ở bên ngoài đi, vào đó không gian trong phòng quá nhỏ, áp suất thấp sẽ làm cho tôi khó thở."
Cô nghĩ rằng Kiêu Mặc Hiên sẽ dạy cho cô một bài học chính trị, giảng giải một đống đạo lý lớn linh tinh.
Kiêu Mặc Hiên không để ý tới lời nói của cô, nắm tay cô đi vào phòng giam: “Nhóc con, hai chúng ta sẽ ở đây ba ngày, ba ngày này, em có thể cân nhắc rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện em muốn rời đi, chỉ cần em nghĩ kỹ, tôi sẽ chấp nhận."
Trong lòng Mộc Ca đột nhiên run lên, ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập khϊếp sợ: “Anh đang nói thật sao?"
“Kiêu Mặc Hiên tôi một khi đã nói, sẽ không nuốt lời." Thật ra anh im lặng suốt cả đường đi là do đang suy nghĩ dùng biện pháp gì mới có thể làm cho cô cam tâm tình nguyện ở lại.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cách hay gì, cho nên cảm thấy không bằng giao cho cô tự suy nghĩ, anh chỉ cần chờ kết quả sau ba ngày của cô là được.
"Nếu đã như vậy thì trong vòng ba ngày này anh phải để tôi yên tĩnh một mình, không cho phép chi phối suy nghĩ của tôi."
"Em yên tâm, ba ngày này tôi chỉ chăm sóc em, chuyện tự suy nghĩ giao cho em." Kiêu Mặc Hiên nói xong liền lôi kéo cô đi vào.
Trong khoảnh khắc vào cửa phòng, trong lòng Mộc Ca cảm thấy nặng nề, cô thở ra một hơi thật sâu, đi đến bên giường nằm lên.
Kiêu Mặc Hiên xoay người đi lấy nước: “Rửa mặt trước đi, bọn Phong Tử trở về sẽ đưa thức ăn cho chúng ta."
Mộc Ca xoay người: “Không rửa, hôm nay cứ để vậy, tôi cũng không muốn ăn cơm.”
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày, đối với một người mắc bệnh sạch sẽ như anh, làm sao có thể chịu đựng được, cả người mệt mỏi chảy mồ hôi, không rửa mặt đã nằm xuống ngủ sao?
"Nếu em không muốn tắm, tôi có thể giúp em." Anh nói xong liền mang khăn mặt ướt, cho cô.
Mộc Ca còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy áp khăn mặt lên mặt, sau đó không ngừng lau.
"Mẹ nó, mặt tôi bị anh lau đến nứt ra luôn rồi."
"Là chính em không muốn rửa, tôi đành phải làm thay."
Mộc Ca kéo khăn mặt trên tay anh xuống: “Kiêu Mặc Hiên, trong phòng này có phòng tắm không?"
“Em nghĩ rằng phòng giam có phòng tắm?"
"Xem như tôi không hỏi." Mộc Ca trợn trắng mắt, từ trên giường đứng dậy bưng chậu nước đi vào bên trong toilet.
Kiêu Mặc Hiên vừa mới cởi quân phục ra liền nghe thấy có người gõ cửa: “Vào đi."
Phong Tử đứng ở cửa, cầm quần áo của Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca: “Quần áo đã giặt ủi cho hai người, do Lâm Nhi chuẩn bị."
“Ừm, để ở chỗ đó đi." Kiêu Mặc Hiên giương ngón tay chỉ vào bàn bên cạnh.
Phong Tử buông quần áo xuống nhìn Kiêu Mặc Hiên: “Em đi lấy cơm cho hai người.”
“Có tin tức của Phùng Tam không?”
"Chưa có."
"Ngũ gia kia thì sao?"
"Vẫn im miệng không khai gì."
Kiêu Mặc Hiên khẽ nhíu mày, hiển nhiên không vui lắm: “Cậu đi đi.”
Phong Tử nhìn về phía toilet, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì xoay người rời đi.
Mộc Ca đi ra từ bên trong, không hỏi gì, chỉ cầm bộ quần áo mới đi vào toilet.
Lúc đi ra đã là nửa giờ sau, Mộc Ca mặc áo thun ngụy trang và quần dài, mái tóc ngắn làm cho cô có vẻ tinh thần sáng lạng, chỉ là làn da trắng nõn mềm mại đen đi không ít, nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn xinh đẹp làm cho người ta say mê.
Mộc Ca đi tới trước bàn, nhìn đồ ăn Phong Tử đưa tới: “Kiêu Mặc Hiên, có phải Phùng Tam kia là chính chủ mưu đυ.ng tôi không?”
Kiêu Mặc Hiên đưa một đôi đũa cho cô: “Phải hay không không cần em quan tâm, việc em làm là suy nghĩ kỹ chuyện đi hay ở.”
"Trước khi tôi suy nghĩ về vấn đề này, tôi cần phải hỏi một câu hỏi."
"Em hỏi đi."
"Nếu tôi không học bơi, có phải tôi sẽ không được coi là một người lính đạt đủ yêu cầu không?"
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô một cái, kiên định thốt ra hai chữ: “Không sai."
“Được, tôi biết rồi." Mộc Ca vốn định hỏi một chút vì sao người lính lại phải biết bơi? Nhưng vừa nghĩ lại nên quên đi, có lẽ lính đặc biệt như bọn họ không có gì là không thể.
Kiêu Mặc Hiên ôm thái độ không quấy rầy không nói lời nào, ăn xong anh dọn dẹp sạch sẽ, sau đó hai người nước giếng không phạm nước sông, nằm trên một cái giường ngủ.
Thời gian thoáng cái ba ngày trôi qua, ba ngày này Kiêu Mặc Hiên thực hiện đúng như lời hứa, chỉ là chăm sóc cuộc sống của cô, không nói gì nhiều.
Hôm nay là ngày bọn họ đi ra khỏi phòng giam, sau khi Mộc Ca đứng lên không thay quần áo huấn luyện mà là thay quần áo của mình, cô cảm thấy lý do để cho cô vượt qua chứng sợ nước để học bơi còn lâu mới dễ dàng như việc đào ngũ, cho nên cô lựa chọn rời đi.
Khi Kiêu Mặc Hiên đi ra từ toilet, nhìn thấy cô mặc đồ liền biết sự lựa chọn của cô.
Mộc Ca nhìn anh cười nhạt rồi nói một câu: “Xin lỗi, làm cho anh thất vọng rồi, có lẽ chúng ta chỉ có thể là quan hệ hợp tác, không có duyên trở thành chiến hữu."
Kiêu Mặc Hiên làm ra vẻ mặt liệt, giơ tay cầm lấy quân phục mặc vào: “Đi thôi, tôi đưa em trở về.”
Khi thấy anh sảng khoái đồng ý với mình như thế, trong lòng Mộc Ca mơ hồ hơi nghi ngờ, tên này sẽ không định giở trò gì chứ?
Anh đã cố sức kéo mình vào, thật sự dễ dàng thả mình rời đi như vậy sao?