Danh Tiếng Hoa Khôi

Chương 13: Mặc đồ tình thú cosplay thỏ ngọc, phục vụ khách hàng bắn tinh mới được nhận tiền lương

Mỗi ngày Lâm Mỹ đúng giờ đến làm, hết giờ đi về, làm việc rất nghiệm túc, hàng hóa thiếu kịp thời bổ sung, danh sách thống kê tồn kho ghi lại rõ ràng.

Thời gian chớp mắt trôi qua hai tháng, mai là ngày cuối cùng, Lâm Mỹ định hỏi cửa hàng trưởng xem bao giờ sẽ phát lương.

Chín giờ tối, hết giờ làm việc, Lâm Mỹ bước tới văn phòng phía sau tìm cửa hàng trưởng.

Cửa không khóa, cửa hàng trưởng ngồi trước máy tính, tay cầm chuột tay gõ bàn phím giống như bình thường.

“Cửa hàng trưởng, tôi muốn hỏi một chút, bao giờ phát tiền lương vậy?”

“Ồ, Tiểu Mỹ à.” Cửu hàng trưởng ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Cô yên tâm, tối ngày mai sẽ phát.”

“Nhưng mà, ngày mai cô phải phục vụ khách hàng cho tốt, mới được nhận tiền lương.”

“Tất nhiên rồi, khách hàng là thượng đế, công việc của tôi là phục vụ họ thật tốt mà.”

“Ha ha, biết thân biết phận đấy, nhưng mà Tiểu Mỹ, cô hiểu được ý nghĩa từ “phục vụ” mà tôi nói không?”

“Không phải là trả lời những câu hỏi của khách hàng, giúp họ tìm được thứ muốn tìm sao?”

“Đúng thế, nhưng chưa đủ, ngày mai là ngày tri ân khách hàng cố định của cửa hàng, cô phụ trách tiếp đón khách hàng nam, Tiểu Lưu phụ trách tiếp đón khách hàng nữ. Nếu khách hàng có yêu cầu gì khác, hai người có thể thỏa thuận với nhau đổi vị trí phục vụ khách hàng.”

“Cửu hàng trưởng, sao tôi không hiểu anh muốn nói gì.” Kỳ thật, Lâm Mỹ đã mơ hồ hiểu được câu nói kia, nhưng mà ý nghĩ trong đó vượt quá tưởng tưởng rồi, cô không tin nó tồn tại thật.

“Tiểu Mỹ, cô trẻ tuổi quá, làm sao đễ giữ chân khách hàng cũ, tăng thêm khách hàng mới là một nghệ thuật trong kinh doanh. Hoạt động tri ân của cửa hàng chúng ta là thỏa mãn du͙© vọиɠ của khách hàng, cô hiểu chưa?”

“Ngày mai, giờ làm việc, giờ tan tầm vẫn như bình thưởng, nếu có khách hàng nam bước vào, cô phải tới ngay hỏi người ta muốn làm ở chỗ nào trong tiệm. Tôi không quan tâm cô dùng miệng hay dùng âm huyệt, tóm lại cô phải khiến cho khách hàng phóng thích tϊиɧ ɖϊ©h͙, như vậy mới tính cô phục vụ vị khách hàng này được một nửa.”

“Chờ làm xong chuyện, cô thêm chút gió thôi bên tai, tranh thủ giới thiệu vài món hàng giá cao, hoặc bảo người ta mua nhiều đồ lên một chút. Nếu ngày mai doanh thu vượt mức, phần thừa ra tôi sẽ chia phần trăm cho cô, coi như tiền thưởng thêm cho cô.

“Tôi… sao tôi phục vụ được nhiều khách hàng như vậy chứ.” Lâm Mỹ bị lời nói của cửa hàng trưởng làm cho sợ ngây người.

“Hầy, trong tiệm chúng ta tổ chức hoạt động này rất nhiều lần rồi, khách hàng biết rõ, sẽ không bắt nạt cô quá mức.”

“Nếu cô không thích thì ngày mai nghỉ đi, không cần đi làm."

“Vậy tiền lương…”

“Tiền lương hử? Cô không làm việc còn muốn có lương?”

“Nhưng tôi đã làm được hai tháng.”

Cửa hàng trưởng lấy ra một chồng giấy từ trong ngăn kéo: “Cô tự xem đi.”

Lâm Mỹ cầm lên xem, đây không phải hợp đồng lao động của cô sao? Sao, sao trên hợp đồng lại ghi rõ ràng, “Làm việc đủ hai tháng và tham gia chương trình tri ân khách hàng thì mới được phát tiền lương.” Mà bên dưới còn có chữ ký của chính cô.

Lúc trước ký tên, đầu óc cô không tỉnh táo, chờ tỉnh táo rồi, đọc lại hợp đồng thấy cũng không có vấn đề gì, sao cô có thể hiểu được hoạt động tri ân khách hàng của cửa hàng lại là chuyện kia cơ chứ.

Hai tháng làm việc vất vả không thể bỏ đi như thế, cô phải lấy được tiền lương của mình, không phải có mỗi một ngày mai thôi à, cô làm được.

Ngày hôm sau, Lâm Mỹ nghĩ nếu làʍ t̠ìиɦ cùng khách hàng, vậy quần áo sẽ bị bẩn, cho nên cô dự phòng mang theo sẵn một bộ quần áo để thay.

“Lâm Mỹ, đến đây nhanh, cô mặc quần áo này vào đi, giặt sạch rồi cứ yên tâm.” Cửa hàng trưởng nhét một cái túi vào trong ngực Lâm Mỹ: “Cứ mặc đồ trong túi là được, đừng có vẽ vời thêm chuyện mặc đống quần áo xấu hoắc của cô.”

Lâm Mỹ không cảm thấy quần áo của bản thân xấu, nhưng đúng là tầm thường hơn nhiều so quần áo cửa hàng trưởng đưa cho, chẳng sεメy một tí nào, mặc như vậy mà đứng giới thiệu hàng hóa cho khách hàng chắc chắn chẳng ai muốn nghe.

Thứ của hàng trưởng đưa cho cô không thể gọi là quần áo được, cũng chẳng phải vải rách mà là từ dây thừng bện thành.

Dây thừng có hai vòng một trước ngực, một dưới eo nối liền với nhau bởi một đoạn dây dọc phía sau eo.

Bên dưới một qυầи ɭóŧ chữ T màu đen, không, quá mảnh, phải gọi là qυầи ɭóŧ dây.

Mỗi một bước đi, phần dây quần sẽ cọ qua âm huyệt một chút, dây quần vốn căng ở chính giữa, thít qua âm đế khiến cho âm đế mỗi lần ma sát như thể to thêm một chút, diện tích tiếp xúc càng lớn, càng dễ dàng cọ sát, Lâm Mỹ sảng khoái tới mức bước đi cũng run chân.

Phía sau quần dây chữ T có một quả bông xù màu trắng, phối hợp cùng đôi tai trỏ trùng màu đội ở trên đầu.

Vòng lục lạc đeo trên cổ Lâm Mỹ theo từng bước chân cô mà kêu lên “loong coong” vang dội. Trên vòng cổ còn có một đoạn xích dài. Lâm Mỹ có thể bò sát trên mặt đất giống như chó, để cho khách hàng cầm đoạn dây xích kia dắt đi, khách hàng dắt đi đâu cô phải đi đấy.

Trang phục như vậy tất nhiên không thể thiếu tất lưới gợi cảm khơi lên du͙© vọиɠ con người được, tất lưới cao tới đùi Lâm Mỹ phối hợp với giày cao gót khiến cho chân của Lâm Mỹ càng thêm thon dài.

Tay Lâm Mỹ cầm dây xích đi ra khỏi phòng thay đồ, Tiểu Lưu là chàng trai thu ngân, hôm nay cũng có trang phục khác, nửa người trên bọc trong chiếc áo ngực như lưới đánh cá, qυầи ɭóŧ thì nhiều vải hơn của cô một chút bọc lấy cự long đang ngủ say của anh ta, nhưng phía sau lại có đến ba sợi dây, một sợi dây ở giữa ngay cúc huyệt, hai sợi dây khác vòng qua hai bên mông khiến cho mông của chàng trai vểnh lên thật cao.

“Được, tới giờ rồi, mau ra mở cửa đi.” Của hàng trưởng nói xong câu này thì bước vào văn phòng, tựa hồ ông ta đã hiểu rõ những chuyện xảy ra hôm nay, chẳng có chút tò mò nào.

“Xin chào quý khách, ngài muốn chơi tôi ở đâu?” Lâm Mỹ nghe theo lời cửa hàng trưởng phải phục vụ khiến khách hàng hài lòng, sau đó giới thiệu cho khách hàng mua đồ.

“Đi lấy một miếng sandwich đi, chơi cô ở bàn bên kia.” Người này chắc hẳn là khách hàng cũ không hề chần chờ trước câu hỏi của Lâm Mỹ.

Khách hàng đẩy dợi dây che trước núʍ ѵú Lâm Mỹ ra, bóc vỏ miếng bánh sandwich, xé miếng bánh thành từng mảnh nhỏ rải lên trên đầṳ ѵú Lâm Mỹ, ông ta cúi người xuống ngậm cả núʍ ѵú lẫn bánh mì vào trong miệng.

Lúc nhai bánh, hàm răng không tránh khỏi cọ sát vào vυ' Lâm Mỹ, cô đau tới rêи ɾỉ.

Khách nhân cũng không nhàn rỗi, ông ta cởϊ qυầи mình, móc dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng ra.

“Ít nước quá.” Khách nhân kéo dây qυầи ɭóŧ chữ T sang một bên, dùng dươиɠ ѵậŧ đập vào huyệt nhỏ Lâm Mỹ, ông ta nắm lấy gốc dương vậy quệt sang phải một cái, sang trái một cái liên tục không ngừng, huyệt nhỏ nhanh chóng tiết dịch nhầy chảy tràn da ngoài dính đầy lên dươиɠ ѵậŧ.

Ông ta thấy huyệt nhỏ đã đủ ướt, nhanh chóng nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong, may mà dươиɠ ѵậŧ này không quá lớn, huyệt nhỏ ướt đẫm ngậm vào rất dễ không quá khó chịu, trừ bỏ lúc mới vào có chút trướng sau dần nhanh chóng được lấp đầy trong kɧoáı ©ảʍ.

Huyệt nhỏ bó chặt lấy dươиɠ ѵậŧ làm khách hàng thoải mái vô cùng, không biết do âm huyệt cô quá ướt hay là người đàn ông quá kém, chỉ mới đâm vài cái ông ta đã bắn ra.

Có lẽ cảm thấy quá mất mặt với tốc độ xuất tinh của mình, ông ta nhanh chóng cấm lấy miếng bánh còn dở trả tiền rồi đi vội.