Danh Tiếng Hoa Khôi

Chương 3. Khẩu giao. Bí mật trong huyệt nhỏ bị phát hiện. Bị làm nhục bằng lời nói

“Liếʍ sạch nó.” Giang Thần ra lệnh cho Lâm Mỹ liếʍ láp em trai nhà mình.

Vừa mới bắn tinh xong, dươиɠ ѵậŧ còn đang cương, không theo khống chế mà đung đưa lên xuống, trên qυყ đầυ còn dính vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng, còn cả những chất lỏng trong suốt không nhìn thấy bằng mắt thường.

Lâm Mỹ ngồi quỳ trên đùi, tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa của Giang Thần, cô vươn đầu lưỡi liếʍ từ gốc tới qυყ đầυ. Gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ nhô lên, khi đầu lưỡi liếʍ láp bị cản trở không ngừng.

“Ngậm nó đi.” Giang Thần không thỏa mãn với chút ấm nóng ít ỏi này, cậu ta muốn được khoang miệng ấm áp bọc lấy.

Lâm Mỹ nhếch miệng để qυყ đầυ trượt vào. Nhưng cô không ngờ nó lớn như vậy, trong phút chốc không bỏ hết vào miệng được, mặt cô nghệt ra ngẩng lên nhìn Giang Thần.

Giang Thần không ra vẻ mất kiên nhẫn, hơn nữa cậu cũng chẳng cảm thấy cô ngốc nghếch. Từ góc độ của cậu ta nhìn xuống, giống như Lâm Mỹ đang thần phục với mình vậy, thành kính mà hôn lên em trai nhà mình, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu ta, khiến cho Giang Thần rất thỏa mãn.

“Ngậm qυყ đầυ là được.” Giang Thần vuốt ve tóc cô, hạ thấp yêu cầu.

Lâm Mỹ cố gắng mở miệng lớn hơn, cuối cùng vừa đủ để ngậm hết qυყ đầυ. Làm tròn lên là ngậm hết dươиɠ ѵậŧ, làm tròn lần nữa là huyệt nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ cắm vào, dươиɠ ѵậŧ mà cô tha thiết mơ ước.

Hương vị của qυყ đầυ có vẻ hơi khác với những vị trí khác trên dươиɠ ѵậŧ, nơi khác lúc liếʍ chỉ thấy có da và gân xanh nhô lên chẳng có hương vị gì, mà qυყ đầυ lại bóng loáng, nhẵn mịn như sáp, không biết có phải do thường xuyên tiếp xúc với tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên mới có sự khác biệt đó không. Qυყ đầυ còn lưu lại một chút mùi tanh của tϊиɧ ɖϊ©h͙, phần dịch lỏng trong suốt không có mùi gì nhưng vị hơi mặn.

Tiếp xúc gần gũi như thế khiến cho mặt Lâm Mỹ như bị bao trùm trong rừng lông rậm rạp của Giang Thần, lông nơi này cứng hơn nơi khác, ma sát với da mặt non mịn của cô.

Giang Thần cũng không rảnh rỗi, cậu ta chuyên chú nhào nặn bầu ngực đẫy đà thành đủ loại hình dáng.

Nhưng mà như vậy vẫn cảm thấy chưa đủ, cậu ta vươn bàn tay ra sau lưng Lâm Mỹ, tháo luôn móc áo ngực ra. Chiếc áo không còn gì kìm lại cứ thế tuột thẳng xuống tới bụng.

Giang Thần quệt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên vυ' cô, bôi loạn khắp nơi, nếu không phải do tư thế, cậu ta còn muốn bôi hẳn vào trong huyệt nhỏ của cô.

“Được rồi, đừng liếʍ nữa.”

Lâm Mỹ còn đang đắm chìm trong mộng đẹp liếʍ láp món ngon, đột nhiên bị cậu ta bảo dừng, cô có chút không nỡ, nhưng mà để bảo vệ hình tượng thanh thuần của bản thân - bị ép buộc nên mới phải khẩu giao, Lâm Mỹ vẫn dừng lại, trước khi dừng cô còn liếʍ một vòng cuối cùng trên qυყ đầυ, đầu lưỡi vươn dài đặt lên trên lỗ sáo mới bằng lòng bỏ qua.

Giang Thần cũng chẳng quan tâm dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng, cứ thế nhét thẳng nó vào bên trong qυầи ɭóŧ.

“Đứng dậy đi.” Giang Thần đưa tay đến trước mặt Lâm Mỹ, chờ cô đặt tay lên, nắm lấy kéo cô đứng dậy.

Lâm Mỹ cuối cùng được đứng lên, nhưng mà quỳ lâu quá, khiến cho chân cô mềm nhũn chẳng có tí sức lực nào, vừa đứng lên đã ngã ngửa ra đằng sau, Giang Thần bước vội tới, dơ tay đỡ lấy gáy cô.

“Rầm.” Cả người cô đập vào cánh cửa, may mà đầu được bảo vệ nên cũng không bị làm sao.

Một tay Giang Thần đỡ lấy đầu cô, tay còn lại chống lên cánh cửa. Đầu óc Lâm Mỹ bị khí thế đàn ông này làm cho mơ hồ.

“Xoay người lại cho tôi xem.”

Lâm Mỹ chẳng suy nghĩ gì, nghe lời xoay người lại, đợi đến khi phía dưới bị người đυ.ng tới, cô mới giật nảy người.

“Cậu cứ thế mà đi học à?” Giang Thần kéo lấy phần qυầи ɭóŧ thừa bên ngoài ma sát quay xung quanh theo hình dạng hoa huyệt.

“Không phải… không phải…” Lâm Mỹ không ngờ được lần đầu mình làm vậy lại bị người khác phát hiện, bởi vì sợ hãi mà huyện nhỏ càng ngậm chặt qυầи ɭóŧ.

Một đầu qυầи ɭóŧ bị cố định trong huyệt nhỏ, Giang Thần càng dễ dàng đùa nghịch hơn.

“Không thích mặc qυầи ɭóŧ à, vậy chắc cậu cũng chẳng thích mặc áo ngực rồi.” Lúc nói chuyện, Giang Thần đã kéo ra chiếc áo ngực còn đang treo lủng lẳng trên eo Lâm Mỹ, nhét vào trong túi quần mình.

“Không… Không…” Lâm Mỹ cảm thấy bên dưới truyền đến kɧoáı ©ảʍ không ngừng, để cô chẳng kịp suy nghĩ đối phương nói gì, không biết câu trả lời của cô phủ nhận việc mình không mặc qυầи ɭóŧ, hay là không muốn để Giang Thần lấy áo ngực đi.

“Thích bị qυầи ɭóŧ chơi như thế sao? Lần sau lấy qυầи ɭóŧ của tôi chơi cậu nhé?”

“Trả lời tôi.”

“Ừm…”

“Nói lớn tiếng lên nào?” Giang Thần lôi qυầи ɭóŧ tới trên âm đế bắt đầu xoa nắn.

“Ừ.”

“Qυầи ɭóŧ cũng không chặn được nước của cậu lại. Xem này, chảy hết ra ngoài rồi, cậu nói thử xem có phải bên trong đang mở van vòi nước không?”

“Mát xa âm đế thoải mái như vậy hả? Cậu run cái gì?”

“Chẳng thú vị, nếu cậu không đáp lại tôi, tôi cũng chẳng có hứng thú mà làm tiếp.” Tuy nói như vậy, nhưng tay Giang Thần vẫn chưa từng dừng lại.

Giang Thần để Lâm Mỹ đối diện với mình, đôi mày cô nhíu lại, miệng nhỏ khẽ nhếch truyền ra tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm…a…a…”

“Chút nữa cậu cứ thế này về lớp học đi, để cho mọi người chiêm ngưỡng bộ dáng gợi cảm của bạn học Lâm.”

“Vừa nãy trong lớp bạn học Lâm nghĩ gì mà nứиɠ lên thế?”

“Không phải nhìn thấy thầy giáo trên bục giảng nên nứиɠ đấy nhé. Đúng là thầy Thư rất đẹp trai, hay là lát nữa cậu tới văn phòng câu dẫn thầy Thư đi, để thầy Thư thấy một mặt khác của học sinh ưu tú Lâm Mỹ.”

“Ồ, nước càng chảy nhiều này, hóa ra nghĩ đến thầy Thư thật à? Nhưng mà thầy Thư chắc có bạn gái rồi, sau này cậu cứ nghĩ về tôi là được rồi."

“Nào, thử hương vị dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu xem.” Giang Thân dùng hai ngón tay quyệt lấy dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy trên huyệt nhỏ Lâm Mỹ, nhét thẳng vào miệng cô, rồi khuấy loạn trong đó đùa nghịch đầu lưỡi.

“Không ngờ tới sau lưng hoa khôi Lâm của chúng ta da^ʍ như vậy, huyệt nhỏ sẽ không bị người cắm đến rách nhỉ?”

“Mà một người chắc chẳng thỏa mãn được cậu ha? Nào muốn mấy người, cậu thích chơi thay phiên không?”

“À mà thay phiên thế vẫn hơi thiếu, chắc phải cùng lúc chơi np một lượt mới thỏa mãn được cậu nhỉ?”

“Để tôi đếm thử coi, trong miệng ngậm một cây, huyệt trước huyệt sau mỗi nơi cắm một cây, tay cũng có thể dùng được, vυ' cũng không thể để lãng phí, vậy tính được 7 người cùng chơi rồi, cậu thấy sao.”

“À, suýt quên, em gái âm đế này, thứ hai anh trai mang cho em món đồ chơi mới, cậu nhớ chăm sóc em gái cho tốt đấy.”

“Ưm…a…” Âm đế của Lâm Mỹ vốn mẫn cảm, giờ bị đùa bỡn không ngừng, đồ trứng thôi Giang Thần còn dùng lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm, từng đợt cao trao trút xuống, qυầи ɭóŧ chẳng thể nằm trong huyệt nhỏ được nữa, trôi tuột ra ngoài, treo trên tay Giang Thần.