Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 18: Hoàng minh

Nước mắt Hạ Ly vẫn cứ rơi mãi hệt như người cô làm từ nước vậy, Trần Cảnh nhìn mà lòng đau như kim châm.

"Không sao cả rồi, không sao..."

"Hức... hức."

Hạ Ly bổ nhào lên hai tay ôm chặt lấy anh, cả gương mặt cô đều chôn vùi ở cổ anh từng giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống ngấm vào da thịt đi thẳng đến tim anh, lạnh lẽo mà tê dại.

"Ly Ly, anh xin lỗi."

Bên cổ khẽ nhói một cái, Trần Cảnh cũng không ngờ cô gái nhỏ mềm mại thường ngày lại dám cắn anh.

"Trần Cảnh... sau này đừng làm như thế!"

Đừng đẩy cô đi trước, thà để cô chết cùng anh.

Nhưng khi Trần Cảnh nghe được thì cả cơ thể đều căng cứng. Hạ Ly đưa mặt cọ cọ vào gò má anh.

"Đừng đẩy em đi trước, nếu anh có chuyện gì em phải làm sao?"

Giọng nói cô nghèn nghẹn lại mềm mại cọ cọ vào má anh, nước mắt lành lạnh quệt hết lên mặt anh.

Trần Cảnh thở hắt ra một hơi, anh đưa tay ôm lấy gương mặt cô nhẹ nhàng hôn lên một chỗ cũng không bỏ sót.

"Nhưng anh cũng không thể để em gặp nguy hiểm."

Cho dù mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh, nhưng anh vẫn vì cô mà lo được lo mất.

Hạ Ly không nói vì nếu cô mở miệng sẽ nhịn không được nấc nghẹn, cô sợ sệt cứ thế rúc vào lòng anh. Cho đến khi có cảnh sát đến lấy lời khai hai người mới bị tách ra.

Trần Cảnh đứng một bên cho lời khai nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Ly đang được Trần Nguyệt Cầm lấy lời khai cách anh không xa.

"Bà chủ..."

Một tiếng thét thê lương vang lên quản gia Chương của nhà họ Cao quỳ rạp bên thi thể bị cháy đen của Lâm Thục Phân.

Hôm nay là ngày nghỉ, trong nhà chỉ có một quản gia hai giúp việc lúc xảy ra vụ nổ ba người họ đang ở nhà kho sắp xếp lại đồ đạc vì nhà bọn họ mới tổ chức lễ cưới cho con trai nên khá bừa bộn.

Trên tầng là bốn người Cao Thắng, con trai thì đi hưởng tuần trăng mật chỉ còn duy nhất Lâm Thục Phân ở tầng một.

Hoàng Minh đứng một bên quan sát, nhìn quản gia một lúc lâu ánh mắt anh như trầm ngâm liếc sang Cao Thắng đang suy sụp tinh thần cho lời khai bên cạnh.

Anh ta đi đến phía Trần Cảnh, nói ra quả thật là người quen. Lần trước xảy ra hoả hoạn ở Tây Ảnh anh cũng đã gặp người đàn ông này.

"Anh là bác sĩ tâm lý của Cao Thắng."

Trần Cảnh nhìn Hoàng Minh, rất bình tĩnh mà gật đầu.

"Phải."

"Vậy Cao Thắng tìm anh là vì vấn đề gì?"

Trần Cảnh có chút ngập ngừng, áy náy cười cười.

"Đây là tính bảo mật nghề nghiệp... tôi."

Hoàng Minh cũng không khó chịu, anh lắc đầu cười nói.

"Đây là hỗ trợ điều tra không hề phạm phải quy tắc của anh."

Trần Cảnh thoáng ngập ngừng cũng không giấu diếm nói ra hết.

"Đàn ông lớn tuổi thường thì sinh lý không được tốt như lúc trẻ."

Trần Cảnh chỉ nói đến đây liền ngừng nhưng Hoàng Minh đã hiểu rõ, anh gật đầu nói với Gia Trạch đang lấy lơig khai của Trần Cảnh.

"Đi điều tra lý lịch của quản gia."

"Vâng."

Gia Trạch đáp vâng rồi rời đi, Trần Cảnh cũng không muốn ở lại đây lâu anh gật đầu với Hoàng Minh.

"Nếu không còn vấn đề gì, tôi đi trước."

Không đợi Hoàng Minh gật đầu anh đã xoay người chạy đến bên cạnh Hạ Ly.

"Hạ Ly."

Hạ Ly đang cho lời khai, biết anh đến cô liền nhào vào lòng anh ngay cả đầu cũng không ngẩn lên nữa.

Trần Cảnh ôm lấy cô áy náy cười với Trần Nguyệt Cầm.

"Xin lỗi, cô ấy có chút hoảng sợ."

"Không sao, tôi đã lấy lời khai xong."

Cô có chút ngoài ý muốn đảo mắt nhìn hai người, lần trước gặp nhau anh chàng này cứu cô gái kia một mạng, vậy mà bây giờ xem ra là người yêu rồi cũng nên.

Cứ nhìn cách dựa dẫm của cô gái kia và sự quan tâm tràn ngập nơi đáy mắt của Trần Cảnh là biết thôi.

Trần Nguyệt Cầm cười cười không nói thêm gì rồi rời đi, đến bên cạnh Hoàng Minh cô hâm mộ mà nhìn hai người đang ôm nhau ở xa xa.

"Chậc chậc nhìn cô gái kia khóc thành như thế, em nhìn còn mềm lòng huống chi là đàn ông các anh."

Hoàng Minh không nhìn Trần Cảnh nữa, anh thu lại tầm mắt.

"Yếu đuối thì có gì tốt?"

Nói rồi anh như có như không liếc Trần Nguyệt Cầm một cái, rồi xoay người rời đi.

Trần Nguyệt Cầm bĩu môi, đồ cứng miệng.

"Người bên pháp y đã tới chưa?"

Đi được vài bước Hoàng Minh lên tiếng hỏi Trần Nguyệt Cầm đang cố sải bước đi theo sau anh.

"Sắp rồi."

Trần Nguyệt Cầm nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ bướng bỉnh.

Thật là, chân dài thì tùy ý sải bước dài như thế sao, cô chân ngắn không sải theo nổi mà.

Bỗng Hoàng Minh dừng chân xoay người lại khiến cô không kịp phòng bị mà đâm sầm vào ngực anh.

"Úi."

Hoàng Minh hết nói nổi với cô gái hậu đậu này, anh đưa ngón tay đẩy cái trán cô.

" Đi đứng nhìn đường."

"Là anh đang đi thì quay đầu lại cơ mà."

Trần Nguyệt Cầm gân cổ lên cãi lại, chỉ thấy Hoàng Minh đanh mặt lại hô "nghiêm" một tiếng

"Nghiêm."

Cô theo bản năng đứng thẳng người tư thái sẵn sàng đợi lệnh.

"Đồng chí Trần nghe lệnh."

"Đồng chí cùng với đồng chí Gia Trạch, bắt tay điều tra các mối quan hệ và lý lịch tất cả người sống tại Cao gia. Lập tức thi hành."

Giọng nói Hoàng Minh vừa to rõ lại nghiêm nghị, Trần Nguyệt Cầm theo bản năng giơ tay phải lên, đáp:

"Rõ."

Cho đến khi cô xoay lưng rời đi mới đau khổ mà vò tóc. Tên Hoàng Minh chết tiệt, mỗi lần ầm ĩ đều dùng chiêu này với cô quả thật là trăm trận trăm thắng mà.

Hoàng Minh thấy cô đi rồi mới an tâm xoay người đi vào căn biệt thự bị thiêu hủy gần như toàn bộ.

Anh vừa vào Uông Hàm và Đổng Nam liền đến bên cạnh anh, gọi một tiếng đội trưởng.

"Tình hình thế nào?"

Hoàng Minh vừa hỏi vừa sải chân đảo mắt quan sát mọi ngóc ngách.

Uông Hàm là người tính tình cẩn thận lại tỉ mỉ lúc vào hiện trường anh đã nghiêm túc điều tra một lượt, nghe Hoàng Minh hỏi anh liền đáp ngay.

"Nạn nhân được phát hiện ở phòng bếp cũng là nơi xuất phát vụ nổ, mọi thứ xung quanh cơ hồ bị thiêu rụi toàn bộ không thể nhìn ra manh mối."

Hoàng Minh gật đầu, cũng thu tầm mắt lại từ đống tro tàn trước mặt.

"Vậy chỉ còn trông chờ vào bộ phận pháp y."

Đổng Nam nghe thế, trong ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn anh.

"Đội trưởng, anh nghi ngờ..."

Không đợi Đổng Nam nói hết Hoàng Minh đã gật đầu ngay.

"Cách thức rất giống, đều là nữ, bị thiêu sống, hơn hết dường như những nạn nhân đều có chung một đặc điểm thì phải!"

Đổng Nam có chút nóng vội, hỏi:

"Là gì vậy, đội trưởng anh mau nói đi!"

Hoàng Minh hơi nhíu mày nhìn Đổng Nam khiến anh ta có chút chột dạ sờ sờ mũi.

"Tôi cũng không chắc, hai cậu điều tra lại những vụ án trước lưu ý xem nạn nhân đã lập gia đình hay chưa? Và... có nɠɵạı ŧìиɧ hay không?"

Nói đến đây cả ba người đều rơi vào trầm mặc, bởi lẽ nếu là thật thì bọn họ đã sơ xuất một vấn đề rất nghiêm trọng rồi.

Hơn nữa Hoàng Minh cũng chỉ dám suy đoán mà thôi, bởi vì biểu hiện của quản gia khi nảy nên anh mới nghi ngờ.

"Chúng tôi sẽ điều tra kĩ càng."

Vẫn là Uông Hàm lấy lại suy nghĩ trước, báo cáo một lượt tình hình với Hoàng Minh anh liền cùng Đổng Nam rời đi làm nhiệm vụ khác.

Hoàng Minh đứng giữa căn phòng cháy đen trầm tư rất lâu, nếu mọi chuyện giống như anh suy đoán thì xem ra những vụ án trước đây đã tìm được một tia sáng hy vọng.

"A Minh, anh đã ngây người ở đây hơn hai tiếng rồi đấy."

Trần Nguyệt Cầm đợi rất lâu lại không thấy anh đi ra liền đi vào tìm anh.

Hoàng Minh xoay người thấy là cô bước vào thì chân mày hơi nhíu lại.

"Không có gì, chúng ta ra ngoài thôi."

"Ơ."

Trần Nguyệt Cầm vừa mới vào đã bị anh lôi ra ngoài.

"Anh sao vậy? Em còn muốn nhìn hiện trường một lát."

"Không cần nhìn, anh nhìn đủ rồi."

Cô mới vào nghề không lâu thường ngày anh cũng chỉ giao việc lặt vặt cho cô, quả thật anh không đồng ý cô làm nghề cảnh sát chút nào.

Cường độ công việc cao lại không ổn định về thời gian, lại phải tiếp xúc với vô số vụ án và các tội phạm hung ác khác nhau, một cô gái chân yếu tay mềm như cô bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng cô gái cứng đầu này một khi đã quyết thì chín trâu mười bò cũng không kéo lại được, nên anh chỉ còn cách đem cô về đội không để cô nhúng tay quá sâu vào các vụ án mạng.

Trần Nguyệt Cầm bị anh lôi đi khẽ bĩu môi chuyển sang ôm lấy cánh tay anh.

"Anh có phát hiện gì sao?"

Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay chân mày Hoàng Minh hơi giãn ra, nhưng vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc đẩy cô ra.

"Không có, em đứng đắn một chút đang trong giờ thi hành nhiệm vụ."

Trần Nguyệt Cầm cơ hồ đã quá quen cũng không thèm so đo với anh.

"Nếu không còn việc gì, bây giờ chúng ta về đồn luôn chứ?"

"Ừm."