Đánh Cắp Trái Tim Ác Ma

Chương 13: Mình yêu nhau nhé! ANH DẠY EM

Sáng hôm sau, Hạ Ly theo thói quen thức giấc đúng giờ hôm nay cô không có đi làm cho nên rửa mặt xong định nấu chút gì đó lót dạ trước.

Cửa nhà bỗng có người gõ, cô nhíu mày đi ra mở cửa không biết ai mới sáng đã đến sớm thế.

"Có làm phiền em không?"

Là Trần Cảnh.

Hạ Ly mỉm cười lắc đầu.

"Có việc gì sao ạ?"

Trần Cảnh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng nhàn nhã tựa lưng lên cửa nhìn cô chăm chú.

"Anh có làm bữa sáng em sang ăn cùng nhé, ăn xong chúng ta đi ra ngoài chơi được không?"

Hạ Ly chớp chớp mắt, sang nhà anh sao?

Thấy cô không trả lời anh có chút áy náy cười cười.

"Em bận việc gì sao?"

Nhớ là không bận mà nhỉ!

"À... không phải, sang nhà anh có tiện không? "

Trần Cảnh bật cười anh cảm thấy cô thật đáng yêu.

"Tiện chứ, anh sang nhà em hoài đấy thôi."

Nói đoạn anh đưa tay véo mũi cô một cái.

"Cô gái hay ngượng ngùng."

Hạ Ly liếʍ liếʍ môi, gần đây anh rất hay có những hành động thân mật thế này với cô, nhưng cô cũng không bài xích.

"Vâng, vậy sang nhà anh."

Trần Cảnh mỉm cười nắm lấy tay cô, thế này mới ngoan chứ.

"Đi thôi, có món bánh bao nhân đậu xanh em thích ăn đấy."

Hạ Ly mỉm cười để anh dẫn đi.

"Anh tự làm sao?"

"Không phải, nhưng sau này sẽ học."

Trần Cảnh nói nhỏ vào tai cô.

"Nếu em thích ăn."

Hạ Ly lại bị anh trêu ghẹo, da mặt cô mỏng nên chỉ biết im lặng mà đỏ mặt.

Trần Cảnh nắm tay cô vào nhà để cô ngồi xuống bàn ăn, anh lại tự đi rót một ly sữa mang qua cho cô cũng thuận tiện ngồi xuống cạnh cô luôn.

Hạ Ly có chút thấp thỏm vì lần đầu vào nhà của người đàn ông còn độc thân hơn nữa người này còn là Trần Cảnh.

Hạ Ly ngồi thẳng lưng cố giữ bình tĩnh, trong không khí thoang thoảng mùi cà phê hoà cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

"Trần Cảnh, uống cà phê nhiều không tốt cho sức khỏe."

Bỗng Hạ Ly bật thốt lên khiến cánh tay nâng tách cà phê của Trần Cảnh khẽ khựng lại, anh nhíu mày nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô.

"Làm sao em biết anh uống cà phê?"

Hạ Ly cười, cô đưa tay chỉ chỉ vào mũi mình.

"Tuy không nhìn thấy nhưng mũi vài tai của em rất thính."

Trần Cảnh có chút suy tư sâu xa, anh quên mất những người khiếm thị thường sẽ rất mẩn cảm ở các giác quan khác.

"Đêm qua anh ngủ không ngon, thường ngày cũng rất ít khi uống."

"Vâng."

Trần Cảnh gắp cho cô một chiếc bánh bao, anh sắp xếp các món ăn theo thứ tự từ trái sang phải.

"Em ăn bánh bao đi, từ trái sang phải là cải muối, dưa leo ngâm chua và trứng muối, ăn kèm với cháo trắng."

Hạ Ly cầm lấy bánh bao cắn một cái, liền cảm nhận được vị ngọt của đậu xanh khiến cô vui thích đến híp hai mắt.

"Vâng... ưm, bánh bao rất ngon."

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô Trần Cảnh bỗng cảm thấy không cần ăn cũng no bụng rồi.

"Vậy em ăn nhiều một chút."

Cô rất gầy tựa như anh chỉ cần mạnh tay một chút cô liền tan vỡ.

Trần Cảnh ân cần gắp thức ăn cho cô, chính mình lại không động đũa bao nhiêu.

"Phía Nam thành phố có một công viên ở đó không khí rất trong lành, ăn sáng xong anh đưa em đi hóng gió nhé."

Hạ Ly nghe thế liền vui vẻ đáp ứng, đợi cô ăn no Trần Cảnh liền lái xe đưa cô đi.

Hôm nay không phải cuối tuần lại thêm họ đến khá sớm cho nên cũng không quá đông người, Trần Cảnh đưa Hạ Ly đến ngồi trên ghế đá cạnh bờ sông.

Gió mát vi vu loáng thoáng có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng của các cô bác tập dưỡng sinh, Hạ Ly thích thú nghiêng tai nghe ngóng trên môi là nụ cười như hoa nở.

Bỗng có một cơn gió thổi đến mái tóc của cô bị thổi tung lên có vài sợi nghịch ngợm bay đến trên mặt Trần Cảnh khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.

Hạ Ly không muốn mái tóc thành tổ quạ cô vội đưa tay túm lại tóc, nhưng có một bàn tay to lớn đã nhanh hơn cô.

Trần Cảnh đầu tiên là vén mái tóc cô ra sau tai rồi mới nhẹ nhàng gom tóc cô lại, tóc cô dài lại mềm mượt sờ vào tay rất thích.

Hạ Ly ngồi yên để anh buộc tóc lại giúp cô, một mái tóc dài rất nhanh đã được buộc gọn gàng, cô đưa tay sờ lên mới phát hiện dây buộc tóc rất quen thuộc.

"Sao anh lại có dây buộc tóc của em?"

Trần Cảnh si mê nhìn tác phẩm của mình, anh cười khẽ vén lại lọn tóc trước trán cô.

"Trước khi đi đã thấy nó trên bàn trà nhà em."

Hạ Ly chớp chớp mắt, thì ra dây buộc tóc nằm ở bàn trà mấy hôm nay cô tìm mãi mà không thấy.

"Trần Cảnh anh miêu tả cảnh vật xung quanh cho em đi, được không?"

Trần Cảnh nhướn mày nhìn một vòng xung quanh, anh trầm giọng nhẹ nhàng diễn tả.

"Chúng ta đang ngồi dưới một táng cây bàng lác đác có vài lá vàng rụng xuống, trước mặt là bờ sông rất mát mẻ, bên trái là các bác tập dưỡng sinh, bên phải là hai đứa nhóc chơi cầu trượt, đằng sau là người đi đường qua lại. "

Hạ Ly chăm chú nghe anh miêu tả, giọng anh khá trầm lại ấm áp lúc nhẹ giọng nói chuyện lại khiến người ta sinh ra cảm giác yên bình khó tả.

"Thật đẹp."

Trần Cảnh nhìn thấy nụ cười của cô anh khẽ nhướn mày. Đẹp sao? Anh lại cảm thấy cảnh vật xung quanh không đẹp bằng một nụ cười của cô.

Hai người câu được câu chăng trò chuyện với nhau, bỗng xung quanh dâng lên một trận ồn ào còn có cả tiếng khóc của phụ nữ.

Hạ Ly giật mình vô thức nắm lấy tay Trần Cảnh.

"Chuyện gì vậy ạ?"

Trần Cảnh thấy cô giật mình liền đưa tay ôm lấy vai cô trấn an, anh đưa mắt nhìn về đám đông bên kia.

"Hình như là chồng nɠɵạı ŧìиɧ bị vợ phát hiện được. Đang muốn nhảy sông tự vẫn."

Hạ Ly nghe thế thì thở ra một hơi, cô còn tưởng là có cướp giật trên phố. Nhưng trên đầu lại vang lên một câu nói có phần châm chọc của Trần Cảnh.

"Tình yêu đối với một số người mà nói thật đúng là bi kịch."

Hạ Ly có chút không lý giải được biểu cảm trong câu nói của anh, cô chỉ khẽ lắc đầu.

"Mỗi người mỗi khác, huống hồ tình yêu là một biến số khó mà đoán được."

Trần Cảnh nhếch môi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh lại biến đổi bất ngờ nó ẩn chứa một nỗi căm phẫn khó giải bày.

"Yêu rồi phản bội, thế ban đầu còn đến với nhau làm gì? Em nghĩ xem đúng không?"

Hạ Ly nghe anh hỏi thế cô khẽ nhíu mày lắc lắc đầu.

"Em chưa từng yêu, nên... không thể lí giải được."

Nhìn vẻ mặt thành thật của cô Trần Cảnh thật yêu thích không thôi, ánh mắt cũng dần nóng như lửa đốt.

Thật là một bé con ngây thơ.

"Vậy anh có thể trở thành mối tình đầu của em được không?"

"Hả!!!"

Bất ngờ được anh tỏ tình Hạ Ly ngơ ngác mở to hai mắt, đôi môi nhỏ nhắn cứ đóng rồi mở không biết nên nói gì.

Trần Cảnh thích thú thưởng thức vẻ mặt của cô, anh nghiêng người ghé vào tai cô thì thầm.

"Ý anh là, mình yêu nhau nhé. Anh dạy em."

Hạ Ly cắn cắn môi hơi thở nóng rực của anh cứ phả vào tai khiến cô nhịn không được khẽ run lên.

"Em..."

Cô hơi ấp úng, vừa mới nói cô chưa yêu bao giờ nên không thể lí giải được tình yêu thế nhưng giây sau anh lại nói anh sẽ dạy cô, sự cám dỗ này nó quá lớn.

Trần Cảnh khẽ cười nhìn hai má đỏ bừng của cô, anh đưa tay áp lên mặt cô giọng nói ôn nhu như đang câu dẫn cô vậy.

"Hạ Ly, em không thích anh sao?"

Hạ Ly thành thật lắc đầu.

"Không... phải."

"Không phải! Vậy có nghĩa là em đồng ý đúng không?"

Hạ Ly chớp mắt ngượng ngùng cảm nhận bàn tay có chút thô ráp của anh đang xoa má cô, khẽ gật đầu cô đáp:

"Vâng."

Trần Cảnh đã đạt được ý muốn anh mỉm cười, không báo trước đặt lên môi cô một nụ hôn.

"Ly Ly thật ngoan."