Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 35

Gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi mái tóc dài của tôi, tôi đưa tay chỉnh lại tóc tại, cười hỏi:

"Sao anh đứng đây như hồn vọng phu thế? Người ở đây có quan trọng với anh không? "

Trong lời nói của tôi mang theo ý châm chọc, Cố Nam Thành hơi nhíu mày, giọng trầm thấp mang theo cảnh cáo nói:

"Chú ý lời nói. "

Tôi buông tay ra thỏa hiệp:

"Được rồi, vậy tôi hỏi anh, tại sao anh lại ở đây? Không phải anh vừa đi rồi sao? "

Anh ta trầm mặc, chắc là lười để ý tới tôi.

Cố Nam Thành chính là người đàn ông như vậy, đối mặt với người anh ta không biết với người anh ta chán ghét, anh ta lười phản ứng thậm chí coi thường.

Thấy anh ta như vậy tôi tức giận, lại nhớ tới chuyện trước đây anh ta đối xử với mình, sắc mặt tôi liền không tốt đối diện với anh ta.

"Anh mau rời đi, bằng không lát nữa tôi sẽ báo cảnh sát. "

Dừng một chút, tôi bình tĩnh nhắc nhở anh ta:

"Đây là nhà tôi, anh rình mò ở đây là vi phạm pháp luật, còn không mau rời đi? "

Tôi xoay người định trở về biệt thự, một giọng nói lạnh nhạt tựa như xuyên thấu bầu trời:

"Cô tên Thời Thanh Vãn đúng không? "

Tôi quay phắt lại:

"Anh còn nhớ tôi à? "

"Họ nói tôi có một người vợ tên Thời Thanh Vãn, nhưng tôi và cô ấy đã ly dị, tôi thậm chí không thể nhớ dáng vẻ hiện giờ của cô ấy. "

Giọng nói của anh ta có nỗi buồn vô tận.

"Cho nên anh đến đây là... "

Hai tròng mắt Cố Nam Thành nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu chua xót nói:

"Tôi vẫn muốn nhìn xem cô ấy trông như thế nào, cho nên thường xuyên đến đây chờ, đợi chưa được mấy ngày cô đã xuất hiện rồi. "

Dừng lại, anh ta đột nhiên nhếch môi cười:

"Cô ấy rất xinh đẹp. "

Cố Nam Thành hiện tại đã quên mất chúng tôi của trước đây.

Tôi không còn là người phụ nữ mà anh ta ghét nữa.

Anh ta cũng không dùng con mắt đầy thành kiến nhìn tôi nữa.

Cứ như vậy lần đầu tiên hai người gặp mặt, không có bất kỳ nghi kỵ nào, không có bất kỳ tính toán nào, anh ta dùng ánh mắt đơn giản của một người đàn ông đánh giá tôi, khen ngợi: "Cô ấy rất xinh đẹp. "

Nếu như ba năm trước Cố Nam Thành cũng như này, vậy sau đó tôi và anh ta cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện bi thương đến thế.

Tôi cũng sẽ không giống như bây giờ, ít nhất là cơ thể khỏe mạnh, sẽ có một đứa trẻ hai tuổi bên cạnh.

Tôi che mắt đỏ, mỉm cười nói:

"Cảm ơn anh, anh cũng rất đẹp trai, nếu không còn gì... Đừng làm phiền tôi. "

Sắc mặt Cố Nam Thành trong nháy mắt có chút khó coi.

Tôi xoay người định rời đi, Cố Nam Thành đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, tôi lớn tiếng hỏi:

"Anh làm cái gì vậy? "

Đôi môi mỏng của anh ta mím chặt, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn tôi.

Tôi bình tĩnh nói:

"Cố Nam Thành, buông tôi ra! ”

"Thời Thanh Vãn, tại sao chúng ta phải ly hôn? "

Cố Nam Thành hỏi, tại sao chúng ta phải ly hôn, mà không phải tại sao chúng ta lại ly dị.

Đây là hai tầng ý nghĩa, cái trước thể hiện anh ta không nỡ ly hôn, cái thứ hai thể hiện muốn biết lý do ly hôn.

Đó có phải là hiểu lầm của tôi không?!

Tôi lại cảm thấy Cố Nam Thành không mất trí nhớ.

Nếu anh ta thực sự mất trí nhớ, anh ta không nên hỏi tôi như vậy.

Huống hồ câu hỏi này của anh ta tôi không giải thích được, dù sao người vẫn muốn gấp gáp thoát khỏi tôi là anh ta, người muốn ly hôn cũng là anh ta.

Năm đó tôi lấy ly hôn cùng quyền thế của Thời gia dụ dỗ anh ta yêu đương một lần anh ta cũng không xao động, chán ghét tôi đến vậy.

Tôi dùng tay tách ngón tay nắm lấy cổ tay tôi, mỉm cười hỏi:

"Anh muốn biết tại sao không? Vậy chúng ta làm một giao dịch nhé, tôi trả lời anh một câu hỏi, anh cũng trả lời tôi một câu hỏi? "

Nụ cười của tôi chưa từng thật lòng.

Anh ta nhướng mày hỏi:

"Cô muốn biết gì? "

"Anh trai Cố Lan Chi của anh ở đâu? "

"Họ nói nguyên nhân chúng ta ly hôn là vì cô thích Cố Lan Chi, mà tôi chỉ là lốp dự phòng của anh ấy, đúng không? "

Người đàn ông khi nói lời này cơ thể vẫn cứng ngắc, sắc mặt tăm tối, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tôi, tựa như muốn nhìn ra sự bối rối, áy náy hay cảm xúc hối hận gì đó trên mặt tôi.

Bây giờ tôi cực kỳ sợ hãi, cực kỳ sợ nghe được chuyện tôi thích Cố Lan Chi từ miệng người khác, tôi chạy trốn về biệt thự.

Tôi đi tới cửa sổ ngồi xuống, người đàn ông đã không còn ở dưới, còn tôi vẫn không có được tung tích của Cố Lan Chi.

Tôi gối đầu lên đầu gối, không lâu sau tôi nhận được điện thoại của Sở Hành, anh ấy quan tâm hỏi tôi.

"Về Ngô Thành chưa? ”

" Vâng, em đã gặp anh ta. " Tôi nói.

Sở Hành hỏi:

"Cố Nam Thành sao? "

"Vâng, là anh ta. "

Sở Hành đột nhiên do dự gọi tôi:

"Thanh Vãn. "

Tôi đáp lại hỏi: "Sao thế? "

"Thời gia em nhất định phải lấy lại. "

"Anh vì sao anh đột nhiên nói như vậy? "

Sở Hành đang tính toán điều gì?!