Chuyển ngữ: Kim vô gia cư
Bị phát hiện.
Sự thật đã được che giấu sắp được tiết lộ.
Nỗi sợ hãi khiến người đàn ông cao lớn nắm chặt chiếc rìu chữa cháy trong tay, đồng tử run rẩy nhìn rõ mọi thứ sau lưng từ sự phản chiếu của những mảnh gương trên mặt đất.
Đứng ngoài cánh cửa phòng khép hờ, người thanh niên có mái tóc đen hơi xoăn vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như mang theo tia sáng lạnh lùng và chán ghét phản chiếu trong gương.
Một cảnh máu me vừa rồi đều bị người thanh niên nhìn thấy, bộ mặt khiến người ta ghê tởm đã không thể nào che giấu được. Không ai thích một con quái vật như vậy, đặc biệt là một con quái vật xấu xí như hắn cả về ngoại hình và tâm hồn.
"..."
Máu đỏ thẫm trượt xuống cán rìu, lòng bàn tay tái nhợt run rẩy của người đàn ông lúc này lộ ra vẻ hoang mang cùng sợ hãi. Hắn không dám quay đầu, hắn sợ hãi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của người thanh niên kia. Hắn chỉ có thể giữ nguyên tư thế ban đầu như thế này, ngây người đứng đó, như thể sẽ ngã quỵ trong giây tiếp theo.
"… Đi theo tôi."
Tửu Sơ nhìn thấy bộ dạng của đối tượng trừng phạt bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, giọng điệu lãnh đạm vừa rồi không khỏi giảm bớt một chút.
Chỉ là vừa rồi cậu tận mắt chứng kiến cảnh hai nhân cách gϊếŧ hại lẫn nhau nên có chút tức giận, kỳ thật dù có tức giận cũng không có nghiêm trọng đến vậy, chỉ là càng thêm bất lực và buồn chán.
Quay người rời khỏi cửa hàng búp bê mờ mịt, Tửu Sơ xoa xoa đôi lông mày đau nhói. Đánh giá cảnh tượng vừa rồi, sự chán ghét và cự tuyệt bản thân đối với đối tượng trừng phạt đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Trước đây, Tửu Sơ đã cố gắng xoa dịu mối quan hệ của họ, nhưng hiện tại xem ra điều đó đều không hề có tác dụng. Điều này làm cho Tửu Sơ hơi nhức đầu.
Bước ra ngoài cửa hàng, Tửu Sơ nhìn cảnh vật xung quanh. Đây là một góc hẻo lánh bên trong trung tâm mua sắm, cửa hàng búp bê này đã đóng cửa từ lâu, cậu lần theo bản đồ đường đi trên máy tính mà tìm được. Nếu không phải nhờ thiết bị định vị đặt vào đối tượng trừng phạt để đề phòng ngừa hắn xảy ra chuyện, Tửu Sơ đã không thể tìm được một nơi hẻo lánh như vậy.
"Di Tân, chúng ta nói chuyện đi."
Xoay người lại, Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt vừa bước ra khỏi cửa hàng búp bê đang đứng cúi đầu cách đó không xa, giọng điệu càng mềm mại.
"Nếu hai người cứ gϊếŧ nhau thế này thì chúng ta chia tay đi".
Tửu Sơ bình tĩnh nói, giọng điệu rất mềm mại, nhẹ nhàng tựa lên vách tường tư thái lại mang theo vài phần không chút để ý. Cậu nhắm hờ mắt, không còn nhìn Di Tân nữa, mái tóc đen xõa theo chuyển động còn dính vào một bên mang tai, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng như tuyết.
Ngay cả cử chỉ hơi lười biếng của mỹ nam này cũng khiến dân tình không thể rời mắt. Chỉ vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng trên khuôn mặt hoàn mỹ kia thôi cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Di Tân ngẩn ngơ mà nhìn người yêu trước mặt, ánh mắt Tửu Sơ lãnh đạm, biểu cảm đình trệ.
Đây là lần đầu tiên Di Tân ở hiện thực nhìn thấy biểu hiện này của Tửu Sơ, so với hình ảnh cậu trên tạp chí thì càng thêm xa cách, lạnh nhạt. Hoặc có thể đây là diện mạo ban đầu của cậu. Không thể nào một người đàn ông trời sinh được thiên hạ cuồng tín săn đón lại có thái độ dịu dàng với một con quái vật như hắn. Nó chỉ là một sở thích nhỏ trước đây, nhưng hiện tại nó đã không còn nữa.
Di Tân thất thần đứng trước mặt Tửu Sơ, vẻ mặt gần như chết lặng, đôi môi mỏng run lên, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Lần đầu tiên hắn ý thức được nguyên nhân sự tuyệt vọng của hắn đã lên đến đỉnh điểm, hắn cảm thấy một sự trống rỗng gần như tê liệt, như thể trái tim đều bị đâm làm máu chảy đầm đìa.
"Được. Chúng ta chia tay."
Tửu Sơ cầm máy tính ở bên cạnh lên, không đợi Di Tân nói gì, cậu tiếp tục di chuyển theo hướng đã định trước đó. Cứ như thể cậu không quan tâm đến người yêu tên Di Tân sau lưng mình.
Phía sau, người đàn ông cao lớn như quái vật mở to hai mắt vô hồn nhìn bàn tay không được nắm của mình, một lúc sau, hắn mới mang theo chút bất lực và sững sờ mà bước theo bước chân của Tửu Sơ.
"Lúc trước anh nói anh biết lối ra đúng không? Mời đi phía trước dẫn đường."
Giọng điệu của Tửu Sơ vẫn nhẹ nhàng, nhưng lịch sự như thể anh ta đang đối xử với một người xa lạ, không còn giọng điệu khiến người ta cảm thấy sự thân mật và cuốn hút trước đây nữa. Sự ái muội và tình cảm vốn chỉ thuộc về người yêu đã biến mất.
Nghe vậy, Di Tân dường như nhận thức được những thay đổi này, hắn có chút sững sờ mà cúi đầu xuống, ừ một tiếng rồi lặng lẽ mà dẫn Tửu Sơ đi về phía lối ra. Hắn nện từng bước chân ngây ngốc mà lảo đảo.
Hai người cứ thế đi trong hành lang vắng vẻ, không ai nói lời nào.
Tửu Sơ cúi đầu nhìn xuống điện thoại, dường như cậu đang kiểm tra một cái gì đó.
Ngược lại, Di Tân cúi đầu nhìn trộm người yêu bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt vẫn lạnh lùng của Tửu Sơ, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống dưới.
Đôi mắt hắn rũ xuống, trong con ngươi đen nhánh không có chút cảm xúc nào, chỉ có khoảng trống tuyệt vọng. Giấc mơ cuối cùng cũng đến lúc tỉnh giấc.
Lạch cạch, lạch cạch —
Có tiếng bước chân đột ngột vang lên trong hành lang yên tĩnh, nhẹ như bước chân của đứa trẻ.
Tửu Sơ ngẩng đầu, nhìn theo hướng bước chân, nhìn thấy trên mặt đất có một con rối gỗ hình cậu bé. Nhìn qua nó trông rất giống các đồ chơi trong cửa hàng vừa rồi. Những con búp bê đó đều có khuôn mặt cười cứng đờ một cách kỳ lạ.
Tửu Sơ đi đến và dừng lại gần con rối, im lặng quan sát điều gì đó.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn. Cậu dừng một chút rồi quay đầu lại, một khuôn mặt tái nhợt đang ở rất gần hiện ra trước mắt.
Người đàn ông cao lớn nở nụ cười ngốc nghếch, đang giẫm phải mảnh thủy tinh không biết từ đâu đến, hiển nhiên là nhân cách phụ - Di Tâm.
Thì ra đã học được cách sử dụng búp bê để dương đông kích tây.
"..."
Tửu Sơ im lặng trong chốc lát, hít sâu một hơi, tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.
"Di Tâm đúng không? Tới vừa đúng lúc."
Di Tâm vừa chuyển thân, nhìn Tửu Sơ với vẻ thờ ơ khác thường, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi hoảng sợ.
"Nàng" mờ mịt há miệng thở dốc, đang muốn hỏi Tửu Sơ đang tức giận ai, giây tiếp theo liền nghe thấy Tửu Sơ nói:
"Hiện tại chúng ta đã chia tay."
"!!!"
Đột nhiên không kịp chuẩn bị trước, Di Tâm mở to hai mắt, hốc mắt đỏ bừng, không biết làm sao.
"Cái gì… Tửu Sơ, anh đang làm em sợ, phải không?"
Di Tâm giọng nói run rẩy, ngây người nhìn người yêu trước mặt, nước mắt bất giác rơi khỏi mắt "nàng", chứa đầy nỗi tuyệt vọng khó tin. "Nàng" không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng là cuối cùng "nàng" đã có được người mình yêu và đem cái tên Di Tân chết tiệt đó trở lại thế giới trong gương, còn chưa kịp ôm nhau chúc mừng khi tìm lại được người yêu đã mất, ngay lập tức "nàng" đã bị người mình yêu sâu sắc nói chia tay.
Đại não của Di Tâm bị choáng váng một trận, thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang mơ không, đang gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Tuy nhiên, thực tế còn phũ phàng hơn cả giấc mơ.
Tửu Sơ rút lại ánh mắt nhìn Di Tâm, giọng điệu đều đều:
"Vừa rồi anh đã nói với Di Tân rồi, nếu hai người còn gϊếŧ hại lẫn nhau thì chúng ta sẽ chia tay."
"Xem ra đây là hai người cho anh đáp án."
Tửu Sơ nói xong liền xoay người rời đi. Trên thực tế, cậu có thể đi ra ngoài cho dù không có đối tượng trừng phạt dẫn đường, chỉ là sẽ tương đối phiền toái mà thôi. Bây giờ cậu đã thực sự tức giận. Dù ghen tuông đến đâu cũng không nên gϊếŧ nhau. Chỉ có thể nói rằng, quan điểm về tình yêu của đối tượng trừng phạt là quá ấu trĩ.
Tửu Sơ nhìn thông tin trên điện thoại, không để ý đến Di Tâm đang đứng thất thần phía sau, đi một mạch đến vị trí hành lang tầng 5 của tòa nhà. Nhưng ngoài dự đoán, nơi này đã bị phong tỏa.
Người đàn ông một thân mặc tây trang màu đen đeo mặt nạ thỏ lạnh nhạt nhìn những người sống sót bên ngoài hành lang qua một cánh cửa rào chắn, mà những người sống sót hậm hực chịu thua, không dám đánh nhau với người mặc đồ đen có vũ khí trên tay.
Họ bị mắc kẹt trong tòa nhà này, với lối ra duy nhất phía trước, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hy vọng tan biến.
Loại cảm giác này thật không dễ chịu, nhiều người khẽ phát ra tiếng khóc tuyệt vọng và bất lực.
Tửu Sơ sau một hồi quan sát lại nhìn bầu trời bên ngoài bức tường thủy tinh. Dường như bắt đầu từ lúc đối tượng trừng phạt không ngừng gϊếŧ hại lẫn nhau, bầu trời càng lúc càng đỏ, trong không khí càng nồng nặc mùi máu. Nhìn kỹ, có vẻ như có một số đường nhăn trên bầu trời tương tự như vết nứt trên gương.
Có vẻ như không gian tế lễ này thực sự bị ảnh hưởng bởi trạng thái tinh thần của đối tượng trừng phạt.
"... Tửu… Tửu Sơ."
Trong khi Tửu Sơ đang suy nghĩ về điều đó, giọng nói trầm thấp và lạc lõng của một người đàn ông vang lên bên tai cậu, thận trọng và cực kỳ yếu ớt như thể "nàng" sẽ hoàn toàn sụp đổ trong giây phút tiếp theo.
Di Tâm nhìn người yêu của mình với vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy, "nàng" chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nát đến không thở nổi, chỉ có thể rêи ɾỉ một tiếng, cầu xin sự thương xót cuối cùng của người yêu.
"..."
Đôi mi khép hờ của Tửu Sơ hơi run, cậu nâng mắt lên, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Tửu Sơ, Di Tâm lặng đi trong giây lát. "Nàng" chật vật tránh đi ánh mắt của Tửu Sơ như thể chỉ cần không nhìn người yêu của mình thì "nàng" sẽ không nhận ra sự chán ghét và thờ ơ của cậu đối với mình vào lúc này.
Không ai có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và bất lực trong lòng Di Tâm sau khi Tửu Sơ nói lời chia tay, có được rồi lại mất đi so với chưa bao giờ có được thì đau khổ và mất mát lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Cảm giác nhìn hạnh phúc trong tầm tay tuột qua kẽ tay khiến tinh thần mong manh của "nàng" đã đến bờ vực sụp đổ.
Từ khi xác định mối quan hệ yêu đương với Tửu Sơ, mỗi ngày "nàng" đều sợ hãi sẽ mất đi, một ngày nào đó người yêu của "nàng" sẽ nhẹ nhàng kết thúc tình yêu giống như dập tắt tia sáng duy nhất trong bóng tối này đối với "nàng". Sau đó trở lại tầng lớp thượng lưu hào hoa, không bao giờ để ý tới "nàng" - một gã vô dụng xấu xí, rốt cuộc là giữa bọn họ vốn là khoảng cách xa vời.
"Nàng" cho rằng mình đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thời khắc này thực sự đến, Di Tâm chợt nhận ra rằng mình không có cách nào để thừa nhận, mọi dây thần kinh trong đại não đều đang căng thẳng trên bờ vực đứt gãy, tất cả đều đang phát ra tiếng cầu xin mong manh, van xin người yêu có thể hồi tâm chuyển ý.
"Nàng" biết mình đã khiến người yêu của mình tức giận, nhưng "nàng" không biết phải làm gì để bù đắp cho những suy nghĩ hỗn độn của mình, vì vậy "nàng" chỉ có thể theo sau cậu từng bước, như một con chó hoang bị xua đuổi, rụt rè và hy vọng.
Nhưng Tửu Sơ - người đang theo dõi tất cả những điều này, vẫn không hề bị lay chuyển.
Những người sống sót gần đó nhận thấy bầu không khí kỳ lạ giữa Tửu Sơ và Di Tâm, nhầm tưởng rằng Di Tâm đang ép buộc người thanh niên có vẻ đẹp tuyệt vời này ngay cả khi đeo khẩu trang.
"Anh đang làm gì vậy..."
Trước khi nói xong, người sống sót đã bị đóng băng tại chỗ bởi cái nhìn từ Di Tâm.
Người đàn ông cao lớn với vết sẹo sâu trên khuôn mặt vừa rồi trông rất đáng thương, nhưng đôi đồng tử đen của "nàng" khi nhìn thấy người sống sót muốn tới gần người yêu liền tràn ngập ghê tởm vặn vẹo khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng. Như thể "nàng" sẽ chống lại bất cứ ai muốn làm phiền họ.
Những người sống sót trong phút chốc cả người cứng ngắc, dường như linh hồn đều bị đông cứng như nhau, hai chân run rẩy không dám phát ra tiếng động, sắc mặt càng thêm tái nhợt không còn chút máu. Cảm giác bị nhìn chằm chằm bởi đôi đồng tử đen kịt và đáng sợ kia, đủ để họ khắc ghi cả đời.
Nhìn thấy người sống sót sợ hãi đến mức mất hết hồn vía, Tửu Sơ liếc nhìn Di Tâm, cảm thấy có chút bất lực. Nhưng cậu không nói gì mà tìm một chỗ ngồi xuống và nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngoài việc tung tin kêu cứu như trước đây, cậu còn phát tán đủ loại tin tức bí mật về Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão ra ngoài. Phải biết rằng trên thế giới này không chỉ có mỗi giáo phái tín ngưỡng Cosmos mà còn có rất nhiều tổ chức giáo phái kỳ lạ khác.
Đối với Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão mà nói, những tổ chức này đều là dị giáo, từng một lần đuổi cùng gϊếŧ tận.
Điều này cũng khiến cho người của các môn phái khác căm thù Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão đến tận xương tủy, một khi có thứ gì có thể đánh vào Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão, bọn họ sẽ không ngại tham gia. Chỉ là thực lực của bọn họ không mạnh, cũng chỉ có thể coi là ngắn ngủi quấy rối, khiến Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão nhất thời phải đau đầu.
Nhưng đối với Tửu Sơ, ngắn ngủi này là quá đủ rồi. Linh hồn mạnh mẽ của Tửu Sơ mang lại cho cậu một nhận thức nhạy bén. Cậu có thể cảm thấy được không gian hiến tế hiện đang trở nên bất ổn một cách lạ thường, có thể nó sẽ sụp đổ trong giây phút tiếp theo và quay trở lại thế giới thực.
Đương nhiên, Tửu Sơ đoán rằng điều này có thể có liên quan đến việc gϊếŧ hại lẫn nhau của đối tượng trừng phạt.
Hai thần thức giao đấu với nhau có thể ảnh hưởng đến không gian này, giống như hai con ác thú đánh nhau trong bình thủy tinh mỏng manh, bình thủy tinh đương nhiên sẽ không chịu nổi một khắc.
Thời khắc khi cái bình vỡ tan tành, Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão bị một giáo phái dị giáo lôi kéo, bọn họ cũng có thể trốn thoát khỏi đây.
"Tửu… Tửu Sơ, em sẽ không lại gϊếŧ hại lẫn nhau..."
"Thực sự không bao giờ nữa."
Tửu Sơ mở mắt ra, lại nhìn về phía đối tượng trừng phạt đang đứng trước mặt mình, ánh mắt đảo qua đôi mắt đỏ hoe, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
"Vậy hãy đi mang Di Tân trở về và trở lại hình dáng như cũ."
Di Tâm nghe xong lời này, động tác bỗng khựng lại, trầm mặc cúi đầu, thật lâu không có nhúc nhích.
"Tửu Sơ, chúng ta hiện tại không tốt sao? Chúng ta cùng nhau rời đi không tốt sao?"
Không cần quan tâm cái nhân cách chủ thừa thãi kia, chỉ có "nàng" một dạ hai lòng. Họ sẽ sống hạnh phúc mà sống bên nhau thật lâu.
Nói rồi "nàng" ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt tràn đầy hy vọng và khẩn cầu, như thể tràn đầy khát vọng tương lai tươi đẹp, nước mắt trượt dài trên đôi mắt đỏ hoe. Gương mặt tái nhợt nổi lên một lớp mỏng ửng hồng, trong nụ cười thận trọng có một sự thẹn thùng bệnh hoạn.
Ở tương lai tuyệt vời, tươi đẹp kia sẽ không có ai quấy rầy hạnh phúc của họ.
Rõ ràng Di Tâm vẫn còn ôm những mộng tưởng viển vông, đắm chìm trong du͙© vọиɠ độc chiếm người yêu mà không thể kiểm soát, "nàng" khờ khạo mà cho rằng đối với người yêu, xin lỗi như vậy là đủ.
Tửu Sơ nhìn Di Tâm mà đỡ trán không nói nên lời. Bệnh tâm thần của đối tượng trừng phạt rõ ràng đã đến giai đoạn cuối, cho dù cậu có làm gì vô lực thất bại.
Trong khi Tửu Sơ và Di Tâm đang giằng co, cách đó không xa đàn tế được đặt dưới lòng đất của thành phố, những chiếc mặt nạ thỏ vốn được đặt xung quanh đàn tế đã trở nên hơi mất kiên nhẫn, tên linh mục càng phẫn nộ mà đi đi qua đi lại:
"Chết tiệt! Bọn dị giáo chết tiệt kia!"
"Sao bọn mày dám thực hiện nghi lễ dị giáo gần nơi hiến tế!"
Không biết có phải vì hành động điên cuồng của bọn dị giáo hay không mà không gian tế lễ bọn họ vừa xây dựng đã bắt đầu có vấn đề.
Linh mục sứt đầu mẻ trán mà nhìn những vết nứt trên bề mặt gương của Thánh khí trên bàn đàn tế, hận đến tròng mắt muốn lòi ra, các tơ máu chằng chịt.
Ông ta vẫn có thể nghe thấy giọng nói ai oán từ các vị thần, nhưng một lúc sau, giọng nói đó đột nhiên bị ngắt quãng và thay vào đó là không gian hiến tế ngày càng mất kiểm soát.
Như thể nó không thể mang theo một loại sức mạnh hỗn loạn nào đó, không gian hiến tế bắt đầu rạn nứt và sắp bị phá vỡ. Theo ước tính, không gian sẽ hoàn toàn tan tành trong nửa giờ nữa, nhưng việc tế lễ vẫn chưa được hoàn thành.
Đây là một sai lầm chưa từng có kể từ khi câu lạc bộ thành lập, một sai lầm như vậy sẽ khiến họ không nhận được đủ năng lượng từ các vị thần để biến con người trở nên bất tử. Đặc biệt là đối với vị linh mục này, số mệnh của ông ta sắp kết thúc, lần hiến tế này đã được đặc biệt sắp xếp bởi trụ sở chính để kéo dài sự sống của ông ta. Nếu hiến tế không thành, thì có thể ông ta sẽ không đợi được đến lần sau.
Vị linh mục không hiểu sao lần này lễ tế lại hỗn loạn như vậy, bất tài mà tức giận đạp ngã các thành viên câu lạc bộ đứng bên cạnh, với giọng điệu the thé.
"Thần! Nhất định là do Thần trừng phạt chúng ta vì chưa đủ thành kính. Những tế phẩm chết tiệt đó vẫn còn sống!"
"Tất cả là lỗi của mày, lũ khốn vô dụng!"
Sự tức giận của vị linh mục khiến những người khác choáng váng, phải một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói già nua và u ám của vị linh mục:
"Dùng thêm sức mạnh! Đảm bảo trước khi thời gian tế lễ kết thúc! Kết thúc buổi tế lễ này—"
Với tiếng gầm của linh mục, mùi máu tanh nồng nặc trên bệ tế càng bốc lên, càng nhiều Thánh khí được đưa lên, trong chùm ánh sáng kỳ dị dần dần sáng lên, dường như có âm thanh phát ra từ mặt đất.
Đó là hơi thở của Thần.
Rắc, rắc—
Tửu Sơ đang ngồi trên sàn nhà, lại nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, cậu đưa mắt nhìn Di Tâm đang ngồi xổm trước mặt mình, không thấy có gì bất thường.
Ngẩng đầu nhìn đến phía bên ngoài tòa cao ốc, trên bầu trời đỏ như máu xuất hiện một cái khe hở lớn. Nó giống như một con mắt khổng lồ mở ra từ bầu trời đỏ tươi, nơi chứa đầy sự hỗn loạn, không gian phi lý.
Rắc, rắc—
Sau một âm thanh giòn giã khác, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tửu Sơ hơi mở to, nhìn đến những người sống sót gần đó, bao gồm cả nhóm mặt nạ thỏ bên kia hành lang, tất cả đều mặt mũi thất thần mà cúi đầu nhìn những vết nứt trên người.
Những vết nứt ban đầu chỉ xuất hiện trên cơ thể của đối tượng trừng phạt, hiện tại đã xuất hiện trên người thường.
[Nhìn này, như ta đã nói, ngươi không thể làm gì được.]
[Ha ha ha!]
Âm thanh vui sướиɠ khi thấy người gặp họa của hệ thống đột nhiên vang lên, Tửu Sơ bình tĩnh cúi đầu xuống, quả nhiên trên người cậu cũng xuất hiện những vết nứt.
[Phải không? Ngươi vui vẻ là tốt rồi.]
Tửu Sơ không chút nào hoảng sợ.
Hệ thống vốn dĩ muốn xem một trò đùa, cười nhạo cậu nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tửu Sơ, nó liền nổi giận, nói năng lộn xộn.
[Ngươi! Ngươi có cái gì để dựa vào! Đối tượng trừng phạt sao? Ha ha ha!]
[Ngươi thật đừng cho rằng hiện tại đối tượng trừng phạt này có thể so sánh với Thần, dù sao hắn cũng chỉ là một con người mà thôi!]
]Cho dù muốn trở thành thần, cũng chỉ có thể đạt được vào khoảnh khắc hắn chết đi!]
[Lần này ngươi chết chắc rồi! Sau đó linh hồn của ngươi sẽ là của ta!]
Tửu Sơ nhìn khuôn mặt đờ đẫn trước mặt, đối tượng trừng phạt còn chưa phản ứng kịp, lời chế nhạo hệ thống cũng nhạt nhẽo, thà rằng giờ phút này cậu đã đợi quá lâu.
Cuối cùng chờ đến thời điểm hệ thống xé rách mặt không chút lưu tình vi phạm khế ước linh hồn, cậu khẽ nhếch môi, có chút hưng phấn.
[Ngươi đừng nghĩ rằng ta chỉ có con át chủ bài này.]
Cậu không đặc biệt đến thế giới này để thay đổi số phận bi thảm của đối tượng trừng phạt, mục đích thực sự vẫn luôn là hệ thống.
[Ngươi!]
Giọng nói không chắc chắn của hệ thống vang lên, nó dường như nhớ ra điều gì đó ngay lập tức, nhưng đã quá muộn, tất cả các luồng dữ liệu của nó đã bị xâm nhập, các từ lỗi màu đỏ liên tục nhấp nháy trên bảng hệ thống.
Rắc, rắc—
Sau tiếng kính vỡ, người thanh niên ngồi cùng chỗ cũng vỡ tan thành nhiều mảnh giống như những người sống sót khác bị mắc kẹt trong không gian hiến tế này. Chỉ là người thanh niên yên lặng hơn rất nhiều so với những người sống sót gào thét và khóc lóc.
Đôi đồng tử của người đàn ông cao lớn phản chiếu hình dáng cuối cùng của người thanh niên với mái tóc đen và làn da trắng như tuyết.
"... Tửu Sơ?"
Người đàn ông cúi đầu thất thần nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà không còn chút hơi thở, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đang gặp phải một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại.
Đôi bàn tay to và tái nhợt run rẩy chạm vào những mảnh thủy tinh trên sàn, "nàng" như không thể tin được mọi thứ trước mắt, không thể tin rằng người yêu "nàng" đã vỡ thành mảnh ngay trước mặt mình. Mà "nàng" chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả diễn ra.
"... Em, em thật sự sẽ không bao giờ làm cho anh tức giận nữa..."
"Anh trở về đi, có được không..."
"Xin lỗi, em thực sự xin lỗi…"
Giọng nói run rẩy của người đàn ông vang vọng trong tòa nhà chết chóc, hồi lâu vẫn không có phản hồi. Nhưng "nàng" vẫn gọi, như người mất hồn, khuôn mặt của người yêu cứ hiện về trước mặt "nàng", cho đến khi giọng "nàng" khàn đi.
Cho đến khi bầu trời đỏ như máu trở lại bình thường, toàn bộ tòa nhà bị đốt cháy bởi mặt nạ thỏ để ngăn những người sống sót, người đàn ông vẫn như cũ không chịu tỉnh lại từ cơn mê.
"Nàng" quỳ xuống trước những mảnh vỡ, chắp những mảnh vỡ lại trên mặt đất, những ngón tay nhợt nhạt bị những mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt qua để lộ xương trắng dưới làn da mỏng.
Máu tươi chảy ròng ròng trên sàn, nhuộm đỏ cả mặt đất, nhưng động tác của "nàng" vẫn như cũ không chậm chút nào, ngược lại càng điên cuồng cố chấp.
"Tất cả đều là lỗi của mày! Tất cả đều là lỗi của mày!"
"Nàng" đang nói chuyện với chính mình, như thể có hai ý thức với nhân cách khác nhau trong cơ thể mình, tranh cãi và xúc phạm lẫn nhau, cuối cùng trở về cùng một nỗi tuyệt vọng.
Như bừng tỉnh khỏi cơn mộng tưởng hoang tưởng vừa rồi, chợt nhận ra hiện thực người yêu đã biến mất, đôi mắt "nàng" như chết đi sống lại, thậm chí nước mắt không còn rơi khi tuyệt vọng lên đến tột cùng.
Chỉ còn lại âm thanh khàn khàn như sắt vụn rỉ sét vẫn lo lắng thì thầm.
"Trong gương cũng không có… nơi nào cũng không có..."
"Tất cả đều là… là lỗi của tao."
"Tao cũng sai..."
Cho đến khi ngọn lửa cuối cùng bùng cháy đến tầng 5 của tòa nhà, người đàn ông vẫn nắm chặt những mảnh vỡ trong tay, đôi mắt trống rỗng mà để cho ngọn lửa bao quanh mình và cháy thành tro.
Công viên giải trí ít được biết đến ở thủ đô này chìm trong biển lửa. Ngọn lửa đủ lớn để có thể nhìn thấy rõ ràng từ phía bên kia của thành phố, các phóng viên đã tràn qua con đường bị chặn tại công viên giải trí để bắt đầu đưa tin khẩn cấp.
"Xin khán giả hãy xem phía sau tôi là công viên giải trí bị bốc cháy ngày hôm nay. Có thông tin cho rằng toàn bộ tòa nhà thương mại đã bị bao vây bởi ngọn lửa và các cơ sở vui chơi giải trí khác cũng bị bốc cháy".
"Trước mắt vẫn chưa phát hiện người nào sống sót..."
Mặc một bộ đồ chuyên nghiệp, nữ phóng viên với mái tóc nhuộm có vẻ mặt nghiêm nghị, chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy tiếng la hét và náo loạn từ phía sau.
Người quay phim trước mặt đứng ngây người, giơ ống kính máy quay lên trên trời.
"Anh đang làm gì vậy! Quay camera vào tôi!"
Nữ phóng viên tức giận đến nỗi dậm chân giận dữ, nhưng người quay phim trước mặt cô không đáp lại mà thay vào đó là bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó.
Cô tò mò nhìn theo ánh mắt của anh và nghe anh nói:
"Cosmos... đã đến."
Cosmos gì? Nó liên quan gì đến Thần Sáng tạo?
Ngẩng đầu lên, nữ phóng viên lập tức giống như người quay phim lâm vào ngây dại, con ngươi lúc này phản chiếu sắc trời.
Một khe nứt thật sâu kéo dài từ bầu trời đến mặt nước biển, từ từ mở rộng. Nhìn từ mặt đất, nó trông giống như một con mắt đang mở ra. Cùng lúc đó, có tiếng thút thít vang lên từ tai nữ phóng viên, dù cô có bịt tai lại cũng có thể nghe thấy, như thể nó phát ra từ sâu thẳm tâm hồn cô.
Một lúc lâu, cô vẫn đang nhìn lên bầu trời, từ từ đưa tay ra chạm vào những giọt nước mắt trên má. Không hiểu sao cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng, muốn khóc, muốn hét lên. Như thể ai đó đang khóc trong đau đớn vì mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá.
Trên đàn tế.
Linh mục cũng kinh ngạc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh trên đầu, thật lâu sau mới lộ ra thần sắc mừng như điên:
"Thần! Là Thần! Thần thật sự đang theo dõi chúng ta!"
Các tín đồ đều nhìn lên bầu trời trên đầu và cảm động rơi nước mắt.
Tuy nhiên, cái nhìn của Thần dường như không xuất phát từ sự ngưỡng mộ dành cho họ, vị linh mục đột nhiên cảm thấy yếu đuối chưa từng thấy, ông ta mê mang mà cúi đầu nhìn những vết nhăn trải rộng trên cánh tay, tiếng hét chói tai:
"Aaa!!!"
"Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra!"
Tất cả sức mạnh mà Thần ban đã bị rút đi, vị linh mục trở lại hình dáng ban đầu của mình trong một tiếng hét, trở về dáng vẻ một ông già hấp hối.