Mình đã quay trở lại với cái phòng bệnh cũ – căn phòng duy nhất ở khu A của khoa Thần kinh và Ngoại thần kinh – và bộ đồ bệnh viện cũ của mình. Bác sỹ Holcombe và êkíp muốn làm thêm một số xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm sẽ quyết định xem bao giờ mình có thể về nhà – mà mình đoán là nhà của Nikki Howard, chứ không phải nhà mình. Bởi từ nay trở đi mình có trách nhiệm hoàn thành mọi nghĩa vụ hợp đồng của Nikki Howard.
Tất nhiên, bố mẹ nói với mình không phải làm thế nếu không muốn. “Bố mẹ sẽ tìm cách trả 2 triệu đôla đó – và các khoản phí tòa án và bội thường khác. Con đừng lo. Cùng lắm thì tuyên bố phá sản thôi” – mẹ vô tư nói, sau khi người đại diện của Stark không còn kè kè bên cạnh.
Có đứa con gái nào nỡ để bố mẹ chịu khổ như thế?
“Con sẽ không sao đâu. Con cứ hoàn thành tốt mấy cái hợp đồng đó là được chứ gì. Chỉ là làm người mẫu thôi mà” – giọng mình đầy tự tin. Mình cũng không lo lắng về vụ đó thật. Lúc đứng trước máy quay cứ thóp bụng lại là được ý mà. Cứ nhìn mấy cô người mẫu trong các cuốn tạp chí của Frida thì thấy, họ cũng có gì ghê gớm lắm đâu. Làm sao so sánh được với các nhà khoa học chân chính.
Điều khiến mình lo lắng không phải là vấn đề công việc mà là cuộc sống cá nhân của Nikki Howard, nhất là các mối quan hệ tình cảm. Quá phức tạp, rối rắm và hư hỏng.
Ý nghĩ đó khiến dạ dày của mình quặn đau (hay cũng có thể là do căn bệnh trào ngược dạ dày mà Lulu từng cảnh báo).
Về cơ bản sẽ phải nói năng và hành xử giống như Nikki mọi nơi mọi lúc. Chỉ có mỗi gia đình mình biết mình thực sự là ai. Theo lời chú Phillips, họ sẽ ra tuyên bố với giới truyền thông rằng Nikki đã chấn thương ở đầu sau khi ngất xỉu do kiệt sức và hạ đường huyết. Chấn thương đó đã làm cô bị mất trí nhớ. Do đó, mình sẽ không phải lo lắng về việc không nhớ tên các nhân viên trang điểm và stylist mà Nikki vẫn cộng tác cùng bao năm qua.
Có thể người của Stark Enterprises cho rằng chứng mất trí nhớ là một lời giải thích hợp lý nhưng trên thực tế mình đã nói với không ít người rằng mình không phải là Nikki Howard, điển hình là Lulu và Brandon.
“Chứng mất trí nhớ sẽ là câu trả lời cho mọi người” – chú Phillips phẩy tay khi nghe lời phân trần của mình.
Ờ, chú ý nói cũng đúng. Gì chứ người suy nghĩ đơn giản như Lulu và Brandon chắc sẽ tin vụ mình bị mất trí nhớ thật. Đến chuyện bị Al Qaeda tẩy não và hoán đổi linh hồn họ còn nghĩ ra được thì chuyện gì họ chẳng tin.
Nhưng đó không phải là điều khiến cho mình lo lắng, ý mình là thực sự lo lắng ý! Cái mình lo là tập đoàn Stark Enterprises. Gia đình mình đã bị họ nắm gọn trong lòng bàn tay và không có cơ quẫy ra nổi – thử hỏi hai giáo sư đại học thì kiếm đâu ra 2 triệu đôla hả giời (đấy là còn chưa kể các khoảng phí và bồi thường)?
Ngoài ra, ai đó đang theo dõi bàn phím máy tính của Nikki Howard và đinh ninh rằng Nikki – hay là mình – không hề phát hiện ra. Mình hoàn toàn có thể đoán ra ai là người đứng đằng sau vụ này.
Nếu không phải là người của Stark Enterprises can thiệp vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của gia đình mình.
Đột nhiên mình nhớ ra một chuyện: chuyện gì đã xảy ra với cơ thể cũ của mình? Cái cơ thể mà Christopher từng khen là trông cũng được ý.
“À… thế cơ thể của con đâu?” – mình hỏi bố mẹ trong lúc ngồi chờ bác sỹ Higgins tới đưa đi xét nghiệm – “Ý con là… cơ thể mà bố mẹ sinh ra cho con ý”.
Bố mẹ quay sang nhìn nhau rồi ngập ngừng thông báo: “Con yêu… bố mẹ đã chôn cất nó đàng hoàng”.
Mình mở tròn mắt hoảng hốt nhìn bố mẹ.
“Bố mẹ không còn cách nào khác” – mẹ vội thanh minh – “Bố mẹ buộc phải cử hành lễ truy điệu cho con. Không thể giữ bí mật mãi được về chuyện đã xảy ra với con bởi đám paparazzi có mặt ở trung tâm Stark ngày hôm đó không ngừng đi điều tra về tình trạng của Nikki Howard. Chỉ vài phút sau khi tai nạn xảy ra, tin tức đã được đăng tải trên khắp các phương tiện truyền thông, kể cả CNN. Ai cũng nhìn thấy cảnh con bị cả cái màn hình plasma rơi xuống. Trong nhiều ngày trời TV không chiếu tin gì khác ngoài cái tin đó. Do đó bố mẹ đành phải làm lễ truy điệu cho con. Không còn cách nào khác
“Hy vọng con sẽ thấy vui khi biết rằng rất nhiều người đã tới dự lễ truy điệu của con” – bố an ủi – “Tập đoàn Stark Enterprises thậm chí còn trả tiền cho bà nội tiền bay từ Florida tới viếng con…”.
Nước mắt mình bắt đầu rơi đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.
“Bà nội nghĩ rằng con đã chết rồi sao?” – mình nức nở kêu lên. Từ nay sẽ không còn những chiếc áo phông in hình CHÁU GÁI YÊU QUÝ NHẤT TRÊN ĐỜI do bà đích thân làm vào dịp lễ Giáng sinh nữa. Cũng như những tấm thiệp sinh nhật kèm theo 12 đôla quà tặng của bà.
“Con yêu” – mẹ cắn môi phân trần – “Mẹ rất tiếc. Nhưng con cũng biết bà hay đi buôn chuyện với các bà hàng xóm thế nào rồi đấy. Bố mẹ không thể nói sự thật cho bà biết được.”
Không thể tin được. Xem ra tin đồn và cái chết cả mình là thật rồi!
Mình đã không còn trên đời này. Về mặt pháp lý. Về mặt y học. Về mặt lý thuyết. Nói chung là về mọi mặt.
Mình đã chết và mình thậm chí còn không có cơ hội tham dự đám tang của chính mình.
“Có ai trong trường con đến không ạ?” – mình hỏi – “Ý con là đám tang của con ý”.
“Tất nhiên rồi” – giọng bố tự dưng có chút ngập ngừng – “Có Christopher và bố cậu ta…”
“Christopher ý ạ?” – mình choáng váng – “Ôi Chúa ơi. Bố mẹ không nói với cậu ấy à? Christopher nghĩ con chết rồi sao?”.
Mình gào lên khóc như chưa bao giờ được khóc, đến mức mẹ lo lắng bảo bố đi tìm bác sỹ Holcombe để tiêm cho mình một liều thuốc an thần hay gì đó.
“Con yêu, con cũng hiểu là bố mẹ không thể nói cho cậu ấy biết sự thật mà” – mẹ vòng tay ôm lấy mình vỗ về. Cosabella thấy vậy cũng lon ton chạy lại liếʍ liếʍ vào chân mình – “Bố mẹ cũng rất buồn nhưng… con nghe chú Phillips nói rồi đấy”.
Mình không cần thiết bất cứ cái gì hết. Giờ thì mình đã hiểu tại sao người ta sẵn sàng bỏ hàng triệu đôla để ghép não một đứa vô danh tiểu tốt như Emerson Watts.
Họ chẳng hề quan tâm tới mạng sống của mình. Người mà muốn cứu sống là Nikki Howard!
Chứ không phải là mình. Tuyệt đối không phải!
“Mẹ biết nói ra câu này thật kinh khủng” – mẹ vẫn ôm chặt lấy mình – “nhưng… Christopher sẽ vượt qua được chuyện này. Cùng với thời gian. Cậu ấy sẽ vượt qua thôi”.
“V-vượt qua?” – mình sụt sùi trên vai mẹ – “Người bạn thân nhất của con nghĩ rằng con đã chết, trong khi con vẫn còn sống sờ sờ đây và con lại không thể nói cho cậu ấy biết sự thật. Bây giờ mẹ lại nói cậu ấy sẽ dễ dàng vượt qua?”.
Đúng lúc đó Frida đẩy cửa bước vào, mặt hằm hằm đầy giận dữ. Đây là khuôn mặt mà mỗi lần sắp sửa cãi nhau, hay tranh luận với mình, nó đều trưng ra.
Nhưng chứng kiến cảnh khóc lóc thảm thiết của mình trong vòng tay mẹ, Frida lập tức đứng khựng lại ở chỗ cửa.
“Chị ý bị sao thế ạ?”.
“Chị con vừa biết chuyện Christopher nghĩ rằng chị ấy đã chết” – mẹ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc mình.
“À” – Frida nhìn chằm chằm vào mặt mình – “Thế thì sao? Đừng lo cho anh ta. Em vừa gặp anh ý ở trường hôm trước. Anh ý vẫn siêu lớn, chẳng làm sao cả”.
Câu nói đó ấy chỉ càng khiến mình càng khóc to hơn, còn mẹ thì trừng mắt mắng Frida. “Kìa, Frida!”.
“Con nói gì sai chứ?” – Frida ngồi phịch xuống ghế, với tay lấy điều khiển bật TV lên chọn kênh – “Đấy là sự thật mà. Mấy ngày đầu đúng là anh ấy có hơi buồn thật nhưng giờ anh ấy vượt qua được rồi. Em không hiểu tại sao chị lại phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế. Chính chị nói anh ấy không phải bạn trai chị mà, nhớ không?”.
Mẹ bật dậy, đi ra chỗ Frida và giật lấy cái điều khiển trên tay nó một cách giận dữ. “Ra ngoài, mẹ có chuyện cần nói với con”.
Cả hai người lần lượt đi ra khỏi phòng. Còn lại một mình trong phòng, mình cố gắng trấn tĩnh lại. Mình chợt nhận ra mình thật ích kỷ khi không buồn nghĩ tới Christopher lấy một lần kể từ khi tỉnh dậy tới giờ, trừ một lúc ước rằng cậu ấy cũng hôn mình say đắm như cách Brandon Stark và Justin Bay làm với mình.
Suốt thời gian qua cậu ấy đã phải khổ sở thế nào, khi nghĩđã chết? Cậu ấy có sao không? Cậu ấy đã đối mặt với chuyện tận mắt chứng kiến cảnh cái TV đổ ập xuống người mình như vậy? Có lẽ cậu ấy đã rất sợ. Không có mình bên cạnh, cậu ấy biết ngồi ăn trưa cùng ai ở trường bây giờ? Cậu ấy cũng không còn ai để cùng chế giễu đám người thây ma biết đi hay xem các chương trình khoa học trên kênh Discovery và chơi game Journeyquest cùng. Tội nghiệp Christopher!
Trừ phi… trừ phi cậu ấy đã tìm được một cô gái nào khác. Nhưng là ai mới được chứ? Ở cái trường trung học Tribeca Alternative này thì có đứa con gái nào (ngoài mình) đủ tinh tường và nhạy cảm để bỏ qua mái tóc dài xõa xượi kia và tìm thấy một chàng hot boy đằng sau lớp vỏ bọc đó? Một đứa con gái trông cũng được trong mắt Chritopher.
Cứ tìm thì thế nào mà chẳng ra. Có khi giờ cô ta đang ngồi ăn trưa cùng cậu ấy ở dưới căng tin ngay lúc này ý chứ.
Đúng lúc đó Frida hậm hực đẩy cửa bước vào một mình, mặt sưng lên như cái thớt.
“Mẹ bắt em phải vào xin lỗi” – mồm nói nhưng mắt ngó lơ sang Cosabella và cái màn hình TV đen ngòm ở cuối phòng chứ không hề nhìn vào mình – “Vì thế… xin lỗi nếu em nói gì khiến chị buồn. Hơn nữa việc nói anh Christopher chẳng làm sao cả là nói dối. Có điều trước giờ anh ấy lúc nào chẳng lập dị, nên em chẳng biết lúc nào anh ấy “làm sao” cả.”
Mình đã ngừng khóc – hay nói đúng hơn là Nikki đã ngừng khóc. Mặc dù bác sỹ Holcombe khuyên mình không nên có những ý nghĩ như vậy về cơ thể mới của mình. Đây là cơ thể CỦA CHÁU, Emerson ạ. Không phải của Nikki. Không phải nữa.
Đúng vậy, giờ mình chỉ mang cái tên của cô ta, khuôn mặt của cô ta. Ngôi nhà của cô ta. (Những) gã bạn trai của cô ta… vân vân và vân vân.
“Chị thật không hiểu” – mình nói với Frida, mắt vẫn rưng rưng mỗi khi nghĩ tới Christopher và cô bạn mới của cậu ta có thể đang cùng nhau chơi game Journeyquest – hay ngồi xem kênh Discovery – ngay lúc này đây – “Em đang tức cái gì vậy?”
“Không có gì” – Frida ngúng nguẩy – “Anh Gabriel về rồi”.
Hử? Chuyện đó có liên quan gì? Mình chợt nhớ ra vụ nó dắt anh Gabriel xuống dưới nhà ăn khi nãy.
“À” – mình thốt lên. Có phải thế mà Frida giận dỗi nãy giờ không? Nó đang ghen tỵ với mình và anh Gabriel Luna sao? – “Ừ
“Anh ý buộc phải về” – Frida ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường mình – “Vì người ta không cho anh ý quay lên đây”.
“Đành chịu thôi, đâu phải lúc nào mọi chuyện cũng theo ý mình” – mình nhún vai thản nhiên nói.
“Ối giời ơi” – Frida nguýt mình một cái rõ dài – “Chị thậm chí không hề quan tâm tới anh ý đúng không?”.
“Tự dưng sao chị lại phải quan tâm đến anh ta?” – mình cau mày – “Chị gần như không biết gì về con người ấy. Hơn nữa…” – mình sém chút nữa thì buột ra câu Chị thích anh Christopher cơ nhưng may mà phanh lại kịp. Mình không thể thừa nhận chuyện này với bất kỳ ai, kể cả em gái của mình. Giờ Christopher nghĩ mình chết, mình lại phải sống trong thân xác của Nikki Howard, làm sao có cơ hội tiếp cận Christopher nữa chứ? – “anh ấy nghĩ chị là Nikki Howard”.
“Thì sao?” – Frida nhún vai – “Chị không nên khó khăn với anh ý như thế. Gabriel Luna là một chàng trai tốt. Anh ấy nghĩ chị thật tuyệt vời”.
“Sao em biết?” – chẳng phải chính miệng anh ta nói mình là một đứa nghiện ngập còn gì?
“Thì anh ý nói với em chứ sao” – Frida cắm cảu nói – “Lúc ngồi uống nước dưới căng tin. Bọn em đã ăn chung một cái bánh quế, to như cái đĩa ý. Cực kỳ béo. Nhưng dù sao từ sau khi vụ tai nạn của chị em cũng đã ngừng ăn kiêng rồi. Chẳng dễ dàng gì khi cứ phải ăn những món không đường trong khi chị gái ruột của mình đang phải trải qua một ca ghép não. À mà anh ý đã giải cứu chị từ đâu thế?”.
“Hử?”
“Lúc nãy ở hành lang chị chẳng nói anh Gabriel đã cứu chị còn gì. Từ đâu thế?”
“À… đêm qua Lulu Collins và Brandon Stark bắt cóc chị tới nhà của Nikki Howard. Nhưng em nhớ là không được kể với ai đâu đấy nhé, Free? Bởi vị chị không muốn họ gặp rắc…”
“LULU COLLINS á?” – Frida nhảy dựng lên khỏi ghế – “Chị đã gặp Lulu Collins á? Lại còn cả Brandon Stark nữa? Chị đùa đấy hả? Chị đã đi chơi với họ sao? Mấy người đã đi đâu? Có tới vũ trường Cave không? Ôi Chúa ơi, chị có được gặp anh Justin Bay không?”.
“Từ từ nào” – mình giờ tay trấn tĩnh cô em gái – “Thứ nhất, đừng có hét ầm lên như thế. Thứ hai, không, mọi chuyện không phải như …”.
“Ôi Chúa ơi” – Frida đã thôi nhảy tưng tưng lên trước mặt mình nhưng mắt bắt đầu long lanh như muốn khóc – “Brandon Stark và Nikki Howard nghe đồn là đang hẹn hò với nhau. Nếu anh ta nghĩ chị là Nikki Howard thì chắc hẳn anh ta… anh ta có hôn chị không thế?”
Mình lắc đầu. Dĩ nhiên mình không thể nói chuyện đó với Frida rồi.
“Tất nhiên là không. Anh ta và Lulu chỉ là lo lắng cho bạn của họ thôi. Chẳng hay ho gì cứ bị hiểu nhầm là Nikki Howard như thế này đâu, Free ạ”
Phản ứng của Frida khi ấy làm mình hơi bị bất ngờ. Cứ nghĩ đó là ước mơ của con bé cơ đấy!
“Công nhận” – Frida thở dài – “Tự dưng bị mọi người nghĩ là một siêu mẫu cũng mệt thật”.
“Ừ” –mình chua chát gật đầu – “Đau đầu lắm. Mà chị không ngờ em lại đối xử với chị như thế đấy”.
“Đối xử thế nào chứ?” – Frida vội ngẩng đầu lên hỏi.
“Không thèm nói cho chị biết vụ ghép não vào cơ thể Nikki Howard chứ sao” – mình nó giọng đày mỉa mai – “Cám ơn nhiều”.
Cái chất giọng của Nikki Howard thật chẳng hợp với cách nói mỉa mai tẹo nào. Nó chỉ khiến người nghe tưởng mình đang nhõng nhẽo, hờn dỗi.
“À, chuyện đó ý hả” – Frida ngượng ngùng giải thích – “Em cũng muốn nói với chị lắm chứ. Nhưng họ cấm không cho em nói. Họ bảo… làm như vậy sẽ khiến cho chị bị sốc. Chị cần có thời gian để thích ứng dần”.
“Em gái biết thương chị gái ghê cơ” – mình vẫn tiếp tục giả vờ giận lẫy.
Nhưng xem ra mình đã hơi quá đà bởi vì ngay khi ấy thấy nước mắt Frida đang trực trào ra. “Chị Em… em quả thực là đã rất sợ. Em cứ nghĩ… mấy tuần vừa rồi em đã luôn lo rằng sau khi chị tỉnh dậy, chị sẽ không nhận ra em là ai. Họ nói chị sẽ vẫn là chị nhưng khi nhìn thấy chị trên giường bệnh em chỉ nhìn thấy… Nikki Howard. Và em nghĩ đã vĩnh viễn mất chị. Sẽ không có chuyện chị tỉnh dậy và nổi đóa với em về việc gia nhập đội cổ vũ…”.
“Em đã xin gia nhập vào đội cổ vũ á?” – mình hét lên – “Em có bị điên không thế hả? Có biết mẹ sẽ làm gì em nếu phát hiện ra chuyện này khôngõ ràng là chưa hề biết, nếu không em đã không lành lặn mà đứng ở đây thế này”.
Thay vì nổi cáu với mình như mọi khi, Frida chỉ bật cười khanh khách đầy hạnh phúc.
“Thấy chưa? Em biết chị sẽ phản ứng như thế mà” – Frida nói – “Thật vui khi được nghe những lời cằn nhằn khó chịu đó. Chỉ có điều em vẫn chưa quen lắm khi nó được nó ra từ miệng của Nikki Howard. Nhưng thà thế còn hơn là không bao giờ được nghe lại chúng”.
“Nghe lại cái gì?” – mẹ đột nhiên đẩy cửa bước vào.
“À” – Frida vội xua xua tay – “Không có gì ạ. Bọn con chỉ đang nói chuyện về… thời trang”.
Bố, đi ngay sau mẹ, liền nhoẻn miệng cười rất tươi: “Thế là tốt rồi. Lại giống như ngày xưa, khi hai đứa cứ chí chóe với nhau suốt ngày. Nhưng Em mà cũng nói chuyện thời trang sao?”
“Cũng không hẳn ạ… thực ra là…” – Frida mặt tái lại.
“Bọn con đang nói về mấy chuyện ở trường” – mình vội lên tiếng – “Và những chuyện xảy ra trong thờ gian qua. Nhất là khi con sẽ phải chuyển tới sống ở nhà của Nikki Howard và bắt đầu đi làm… Có lẽ con sẽ quá bận rộn để chu toàn chuyện bài vở ở trường…”
“Ồ, sẽ không có chuyện đó đâu, cô gái trẻ ạ” – mẹ giơ tay chặn họng mình – “Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào con cũng không được phép làm ảnh hưởng tới chuyện học của mình”.
“Đúng vậy” – mặt bố có vẻ sốc khi nghe thấy những lời mình nói – “Con không thể bỏ qua việc học đại học, chứ đừng nói là học trung học. Công việc làm người mẫu không hề ổn định chút nào, không như nghề giáo hay luật sư hoặc bác sỹ”.
“Tất nhiên” – mẹ nói tiếp – “Với lịch làm việc kín mít như vậy con sẽ khó mà theo học đều đặn ở trường được. Có lẽ bố mẹ sẽ xin chuyển con sang một trường nghệ thuật nào đó. Hoặc không thì mời gia sư dạy kèm. Phía Stark Enterprises chắc sẽ giúp được chuyện này…”
Mặc dù mình không hề hứng thú gì chuyện để Stark Enterprises nhúng tay thêm vào cuộc sống của mình nhưng chỉ cần được tiếp tục đi học là tốt lắm rồi.
“Ôi không. Con thích trường Tribeca Alternative của con cơ. Con muốn tiếp tục theo học ở đây, nếu được”.
Mẹ và bố ngạc nhiên đến độ dừng hình trong vài giây sau khi nghe thấy lời tuyên bố xanh rờn đó của mình. Còn Frida thì tối sầm mặt lại. Xem ra cô nàng đang hí hửng nghĩ rằng với việc mình không thể quay lại trường học nó sẽ được tùy ý làm mọi thứ nó thích – ví dụ như trở thành thành viên của hội những thây ma biết đi, gia nhập đội cổ vũ và thậm chí là cặp kè với một anh lớp trên.
Nhầm to rồi em gái ơi!
“Thật sao, con yêu?” – mẹ hỏi – “Nếu vậy để mẹ nói chuyện với chú Phillips. Mẹ tin rằng Stark Enterprises có thể thu xếp được một chỗ ở trường cho con. Không có lý do gì lại bắt con nghỉ học khi mà con không có lịch làm việc. Có thể năm tới con không kịp tốt nghiệp trung học cùng các bạn đồng lứa nhưng cuối cùng cũng sẽ tốt nghiệp được thôi’.
“Người như Nikki Howard sẽ không bao giờ có thể vào nổi một trường điểm như trung học Tribeca Alternative cả” – Frida, người được coi là một chuyên gia về Nikki Howard, giãy nảy lên phản đối – “Mặc dù bằng tuổi chị Em thật nhưng cô ta đã bỏ học từ năm lớp 9, ngay khi ký được hợp đồng người mẫu béo bở với…”
“Bố đảm bảo nếu Stark Enterprises bỏ ra một số tiền lớn tài trợ cho trường con thì chắc chắn họ sẽ nhận chị con thôi” – bố nói – “Nếu con thực sự mong muốn điều đó, Em ạ. Nhưng như mẹ nói đấy, con vẫn có thể lựa chọn các trường khác hoặc mời gia sư”.
Frida hớn hở quay sang nình mình: “Đúng, đúng. Chị nghe bố nói rồi đấy. Chị không nhất thiết phải quay trở lại trung học Tribeca Alternative đâu”.
“Ồ không” – mình lườm Frida – “Trung học Tribeca Alternative là nơi chị muốn theo học. Hơn nữa họ không thể lấy lý do là không còn chỗ trống để từ chối nhận chị được. Bởi vì rõ ràng vẫn còn chỗ trống một chỗ trong lớp của chị còn gì, không phải vậy sao?”.
Việc quay trở lại này giống như một mũi tên trúng hai đích: mình vừa có thể canh chừng Frida lại vừa có thể ở gần Christopher. Mình biết, làm như vậy là không công bằng với cậu ấy. Nếu thực lòng yêu Christopher, mình cần phải để cậu ấy đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Nhất là khi mình không thể nói sự thật cho cậu ấy biết.
Nhưng mình vẫn nuôi một chút hi vọng. Rằng bọn mình có thể trở thành bạn bè như trước khi tai nạn xảy ra. Và thậm chí là… phát triển trên mức bạn bè. Như Brandon và Nikki ý.
Trừ vụ lnhăng, lừa dối sau lưng lẫn nhau.
Thật tiếc mình không thể nói cho cậu ấy những chuyện mà mình biết… rằng rất nhiều người nổi tiếng mà mọi người cứ ngỡ là đã chết thực ra vẫn còn sống trong cơ thể người khác. Rõ ràng những người siêu giàu (hoặc những người như mình có cả một tập đoàn khổng lồ như Stark Enterprises chống lưng) mới có đủ tiền cho một ca ghép não tốn kém như thế này.
Mình sẽ không chỉ mặt đặt tên từng người (bởi chẳng ai ở viện chịu tiết lộ cho mình nghe) nhưng mình có thể đoán được họ là những ai. Nếu không phải tội phạm kinh tế thì cũng là những nhạc sỹ, ca sỹ nổi tiếng thế giới, hay những nhân vật hoàng gia lẫy lừng của nước Anh và châu Âu… Tất cả đều được cho là “đã chết” nhưng thực chất vẫn đang sống trong cơ thể của một người khác, với danh tính hoàn toàn mới, trong khi các thành viên trong gia đình vẫn tiếp tục giả vờ buồn bã trước mặt thiên hạ.
Hay nói cách khác, Christopher và mình đã đúng một điều những thây ma biết đi thực sự có tồn tại.
Và vấn đề là…
Giờ mình chính là một trong số đó.