Nam Thê Của Tể Tướng

Chương 72: Dịch Khiêm Trở Về

Chương 72: Dịch Khiêm Trở Về

Tiên đào dù thế nào cũng chỉ có từng đó, trừ đưa vào cung, Dịch Vân Khanh còn cho người chọn lựa thật kĩ đưa tới những quý gia quen biết. Những quý gia đã từng tới cửa cầu, hay như những nhà cố đi cửa sau đưa lễ vật hiển nhiên là không có, tuy rằng làm như này chính là đắc tội bọn họ, nhưng trong kinh thành, nhiều quý gia như vậy, sao có thể giao hảo với tất cả được?

Thời gian trôi qua thật mau, đảo mắt đã lại hai năm nữa qua đi. Ngày hôm đó, trời vừa mới sáng, ba chiếc xe ngựa thật lớn tiến đến cửa phủ, thủ vệ vừa thấy, là ba thanh niên xa lạ, liền hồ nghi tiến tới hỏi: “Xin hỏi, ba vị công tử là người phương nào?”

Thiếu niên công tử đi đầu một thân thanh sam, tóc phía sau được tùy ý buộc lên, mặt mày tuấn lãng, thần thái trầm ổn, nghe xong lời của người gác cổng liền nhíu nhíu mày.

Thanh niên cao lớn trông có vẻ nhiều tuổi hơn đứng bên trêu tức nói: “Ngươi là người gác cổng mới đi?” Nhìn một chút liền cười nói: “Ngươi là đồ ngốc! Đây là tiểu thiếu gia, còn không mở cổng nghênh đón?”

Tiểu thiếu gia?Người gác cổng vừa làm được ba tháng liền choáng váng.

Một người gác cổng khác vừa đi tiểu trở về trông thấy liền nhận ra, vội vui mừng tiến lên chào hỏi: “Cung nghênh tiểu thiếu gia hồi phủ.”

Dịch Khiêm trở về sau hai năm sang xứ người học tập, dầm mưa dãi nắng bên ngoái liền làm tan đi vài phần non nớt ngày xưa lại càng tăng thêm vẻ thành thục. Thẳng thân mình đi vào từ cửa chính, tới trước sân viện của mình liền rửa mặt chải đầu rồi tới thỉnh an tứ lão.

Lão phu nhân đương nhiên là vui mừng, Dư thị cũng cười cười toe tóet, lão thái gia cùng đại lão gia tuy rằng không thể hiện ra mặt, nhưng thần tình vui mừng vẫn không giấu được.

“Tiểu phụ thân.”

Đông Dương hai năm nay vẫn luôn lo lắng, hiện giờ rốt cuộc người cũng đã an toàn trở về, nỗi lo canh cánh trong lòng cũng đã có thể buông xuống: “Ân, trở về là tốt rồi.”

Tiểu thiếu gia đi xa học tập nay đã hồi phủ, Dịch trạch liền náo nhiệt tới vài ngày. Dịch Khiêm cũng vội vã mấy ngày, luôn phải xuất môn bái phỏng những bằng hữu trước đây, còn phải tới thỉnh an các trưởng bối trong nhà, đương nhiên cũng có nhiều nhà có tin tức cũng muốn xã giao một phen, ngay cả Tam gia cùng Tứ gia cũng tới cửa hỏi han vài lần, ngoài mặt thì quan tâm hỏi han cái gì gầy rồi phải chịu khổ, trong lòng không phải là muốn tạo ra chút giao tình sao? Buồn cười nhất chính là nhi tử của Lý Dịch thị, còn lôi kéo hắn tới hoa lâu nói chuyện phiếm. Dịch Khiêm liền không chút suy nghĩ nghiêm khắc cự tuyệt.Lý Dịch thị cùng đại lão gia cũng là cùng thế hệ, Dịch Khiêm gặp con trai nàng cũng phải gọi một tiếng biểu cữu, nào có chuyện biểu cữu cùng cháu mình đi hoa lâu nói chuyện?Truyền ra ngoài thật không còn thể thống nào.

Việc này không biết thế nào mà lão phu nhân biết được, liền gọi Lý Dịch thị tới khiển trách một chút.

Lý Dịch thị tươi cười lấy lòng, không còn dám gây chuyện từ lão phu nhân. Phải biết rằng mặc dù trong triều Dịch Vân Khanh không có ra mặt trợ giúp Lý gia, nhưng chỉ cần phần thân thích này cũng khiến Lý gia được tôn trọng không ít, ngay cả địa vị của nàng tại phu gia cũng được nâng lên, mặc kệ mấy nhà còn lại làm ầm ĩ, quyền quản lý của nàng thủy chung vẫn không bị ảnh hưởng.

Lão phu nhân cũng biết mối quan hệ bên trong các thế gia, chỉ cần Lý gia cùng Lý Dịch thị không làm lớn chuyện, lão phu nhân và lão thái gia cũng coi như nhắm một mắt mở một mắt cho qua, dù sao cũng là thân thích, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ chỉ sợ sẽ tạo ra chuyện. “Biểu cữu mang ngoại chất tử đi hoa lâu, truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào?”

Lý Dịch thị cười: “Nương, đứa nhỏ cũng là nhất thời cao hứng, nhi nữ đã giáo huấn hắn.”

“Về sau không có sự chấp thuận của ta, không cho phép hắn mang Khiêm nhi ra ngoài.”

Lý Dịch thị nghẹn lời, cười bồi nuốt xuống cục tức này, sửa lại miệng nói: “Nhưng mà nương, Khiêm nhi cũng đã không còn nhỏ, chuyện hôn sự cũng nên nghĩ tới. Nhi nữ thường qua lại với các phu nhân trong kinh thành, thiên kim tiểu thư cũng thấy không ít, nếu muốn chọn người, nhi nữ có thể giới thiệu vài người.”

Lão phu nhân đang xoay chuỗi hạt trên tay liền khựng lại một chút, Lý Dịch thị vẫn đang diễn, lão phu nhân dù không muốn nhưng vẫn phải trực tiếp đánh vỡ mộng đẹp của nàng. “Hôn sự của Khiêm nhi có cha hắn tác chủ, nếu không nhớ thì còn có gia gia nãi nãi của hắn, có gì nãi nãi hắn cũng có thể tìm giúp, ta nha, chỉ có chờ được tằng tồn tức phụ phụng trà thôi.”

Lý Dịch thị nóng nảy, phải biết rằng nàng đã ở trước mặt vị phu nhân quyền quý mà cam đoan, hôn sự của Dịch Vân Khanh thì thôi, nhưng hôn sự của Dịch Khiêm cũng có rất nhiều người đang ngắm tới. “Nương,”

Lão phu nhân đưa tay, nhấc lên mí mắt nhìn nàng: “Thôi đi. Ngươi là từ trong bụng ta mà đi ra, trong lòng có chủ ý gì chẳng lẽ ta lại không biết?Khuyên ngươi nên chết tâm.”

“Nương, người nói vậy thì nhi nữ khác gì người có bụng dạ khó lường, nữ nhân chỉ nói là cùng một ít tiểu thư trong kinh thành có quen biết, có thể hỏi thăm tuyển người từ những người này. Còn cuối cùng là ai, không phải là do đại ca, tẩu tử bọn họ quyết định sao?”

“Không cần.Tẩu tử ngươi hiện giờ là tam phẩm thục nhân cáo mệnh, chắc chắn sẽ có phu nhân nguyện ý tới cùng nàng nói chuyện, ngươi cũng không cần phí phạm phần tâm tư này.” Do năm trước Dịch Vân Khanh được thăng lên làm quan nhị phẩm nên Dư thị liền bị hoàng thượng cho tam phẩm thục nhân cáo mệnh, nguyên bản phải là tứ phẩm, nhưng Đông Dương lại là nam thê, trước kia chưa từng có thông lệ nên Hoàng thượng liền đặt mệnh này lên người Dư thị. Phần vinh quang này lúc đó đã gϊếŧ không ít người, trong đó cũng có cả Lý Dịch thị.

“Nương ~” Lý Dịch thị chưa từ bỏ ý định còn muốn dây dưa.

Lão phu nhân liền lấy lý do không được khỏe mà trực tiếp đuổi người.

Lý Dịch thị khẽ cắn môi đi tìm Dư thị hiện giờ thân phận đã khác với ngày xưa, nhưng quanh co lòng vòng nửa ngày cũng bị đối phương lòng vòng quanh co cản lại. Tóm lại, nàng nghĩ muốn nhúng tay vào chuyện hôn sự của Dịch Khiêm là điều không thể! Lý Dịch thị tính khí vốn đã không tốt liền phất tay áo mà đi.

Dư thị cũng không để tâm chuyện này, trầm tư suy nghĩ một lát vẫn là đi tìm lão phu nhân thương lượng một chút.Hai người thương lượng tốt liền đi tìm lão thái gia thông báo một chút, sau Dư thị liền gọi Đông Dương tới, đem ý định đã thương lượng tốt nói cho y.

“Thành thân?” Dịch Khiêm giật mình, thật ra mà nói, hai năm nay hắn ra ngoài đi học, chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, trở về cũng chưa từng đem chuyện này để trong lòng. “Tiểu phụ thân, nhi tử còn nhỏ, tạm thời không có ý định muốn thành thân.”

Đông Dương cười nói: “Chưa nói tới chuyện thành thân, chỉ nói tới nếu có vừa lòng ai đó thì nói ra trước, chuyện thành thân chờ sang năm nói cũng không muộn.” Khuôn mặt Đông Dương vẫn mang nét ôn hòa, không, mà phải nói rằng phần ôn hòa này theo tuổi tác mà càng thêm sâu sắc. Bởi vì điều dưỡng thích hợp mà làn da căng bóng không thấy nếp nhăn, mặt mày thư lãng càng giống một nam nhân trưởng thành vững vàng, trong phần vững vàng này càng làm cho người ta nhận thấy chất phong tình, phần phong tình cũng không phải dễ dàng nhận ra, nhưng một khi đã phát hiện thì sẽ bất tri bất giác bị hấp dẫn.

Dịch Vân Khanh chính là bị phần phong tình này hấp dẫn, mấy năm qua tình cảm không có dấu hiệu thuyên giảm mà ngược lại càng sâu dậm hơn, trình độ dính người so với mấy năm trước còn muốn dính hơn.

Còn không phải sao, vừa hồi phủ, ngay cả thỉnh an cũng chưa làm, việc đầu tiên đã vội chạy về chỗ Đông Dương: “Đông Dương.”

Dịch Khiêm một bên âm thầm xem thường, một bên hành lễ.

Đông Dương vài năm này bị Dịch Vân Khanh da mặt dày tôi luyện không ít, bằng không, có vãn bối ở đây nhìn sẽ bị một tiếng ‘Đông Dương’ này làm cho đỏ mặt’ “Đã về rồi sao? Ta đi lấy y phục cho ngươi.”

“Không vội.” Dịch Vân Khanh để Đông Dương ngồi xuống bên cạnh, hỏi Dịch Khiêm: “Hôm nay chuyện học hành như thế nào?”

Dịch Khiêm cung kính đáp lời: “Hoàn hảo. Không hiểu ta hỏi phu tử, phu tử sẽ giảng lại.”

“Ân. Không hiểu chính là không hiểu, không quan trọng là nhờ ai mà hiểu được, nếu không cuối cùng vẫn là hại mình.”

“Vâng, nhi tử đã biết.”

Dịch Vân Khanh đối với biểu hiện của Dịch Khiêm tỏ vẻ vừa lòng, chỉ ghế dựa: “Ngồi đi.” Chờ Dịch Khiêm ngồi xuống, mới hỏi Đông Dương bên cạnh: “Vừa rồi các ngươi đang nói nhỏ chuyện gì? Ngay cả nha hoàn cũng phải ra ngoài?”

Đông Dương nhìn Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm đáp: “Đang nói chuyện hôn sự của nhi tử.”

“Hôn sự?”

Đông Dương tiếp lời, đem điều mà lão phu nhân các nàng thương lượng nói lại.

“Vậy ý tứ của ngươi thì sao?”Nghĩ nghĩ, Dịch Vân Khanh hỏi chính Dịch Khiêm.

“Chuyện thành thân lúc này vẫn còn sớm. Năm nay nhi tử mới mười sáu tuổi, sang năm cũng chỉ mười bảy, nhi tử muốn mùa xuân sang năm sẽ đi thi khảo công danh, sau lại bàn chuyện hôn sự cũng chưa muộn.” Có chút công danh, chuyện hôn sự cũng sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

“Ân, suy nghĩ vậy là tốt.” Dịch Vân Khanh cũng thấy như vậy rất hợp lý, gật đầu nói: “Nếu muốn thi lấy danh tú tài rồi lại nói tới chuyện hôn sự, vậy từ giờ tới mùa thi sang năm cũng chỉ còn nửa năm, không thể phân tâm mà chểnh mảng chuyện ôn tập. Bằng không, sang xuân tới thi lại không được danh tú tài, ngươi lại lấy lý do này chối từ.”

“Nhi tử sẽ không phụ sở vọng của phụ thân.” Ra ngoài học hai năm, hắn cũng không chỉ đi xem phong cảnh.Ngaycả việc thi danh tú tài cũng không làm được, vậy thân là nhi tử của quan nhị phẩm trẻ tuổi nhất thật không biết giấu mặt vào đâu.

“Chỉ hy vọng như thế.”

Không nói Dịch Khiêm trở về ôn tập như nào, hai người vào trong thay y phục, Đông Dương oán giận nói: “Ngươi sao lại tạo thêm áp lực cho Khiêm nhi? Ra ngoài đi học hai năm, bao nhiêu công khóa đều bỏ qua, giờ chỉ có nửa năm ôn tập thì sao đủ?”

“Không có áp lực, con người sao có thể vùng lên được?Năm đó, áp lực của ta so với hắn cũng không thua kém, hiện giờ không phải là đang làm quan trong triều sao?”Thay quan phục phức tạp ra, mặc bộ y phục thanh thoát ở nhà, Dịch Vân Khanh lập tức cảm giác thoải mái không ít.

Lời tuy nói như vậy, nhưng Đông Dương vẫn có điểm lo lắng.

Dịch Vân Khanh cười nhẹ, đem người kéo vào trong lòng, rồi ngồi xuống: “Khiêm nhi đã lớn rồi, đã đến tuổi cưới vợ, ngươi nha, về sau cũng bớt chăm hắn đi, không thể đem hắn thành tiểu hài tử mà chăm bẵm được.”

“… Dù có lớn, nhưng vẫn gọi ta một tiếng ‘tiểu phụ thân’.” Trong lòng phụ mẫu, đứa nhỏ dù có lớn tới đâu thủy chung vẫn là đứa nhỏ của họ, không thể vì đã lớn mà không quan tâm tới. Ngược lại, lại càng phải để tâm nhiều hơn, bởi vì theo đứa nhỏ lớn lên, thế giới nhận thức của chúng cũng trở nên phức tạp hơn nhiều.

“… Đứa nhỏ lớn rồi chúng cũng tự có suy nghĩ của riêng mình.” Dịch Vân Khanh trong lòng không yên, hắn phát hiện, từ khi Dịch Khiêm trở về, tầm mắt của Đông Dương đã bị phân ra một nửa. “Có tâm để ý những chuyện không đâu đó, không bằng dành để quan tâm ta đi.”

Đông Dương trừng hắn: “Ta đang nói chính sự.”

“Ta cũng đang nói chuyện chính sự.” Dịch Vân Khanh khoanh tay, đúng tình hợp lý nói: “Ngươi nghĩ xem, ta về đã được một lúc, mà ngươi cũng chưa hỏi ta được một câu, không có hỏi ta xem hôm nay có chuyện gì vất vả không, cũng không quan tâm xem ta có đói bụng hay không.”

Đông Dương cứng lưỡi, chẳng lẽ y ngày thường có hỏi qua mấy cái này sao? Hẳn là không có đi?

Dịch Vân Khanh hôm nay phát tính, vô cùng quấn lấy Đông Dương khiến y không thể không để ý tới hắn.

Đông Dương bị phiền tới không có biện pháp, dùng thanh âm mà thị vệ cũng như nha hoàn đang ở ngoài cửa không nghe thấy được mà gọi một tiếng ‘ Vân Khanh’, sau có bớt đi một số chuyện, cuối cùng hỏi ‘Đói sao?’

Dịch Vân Khanh nháy mắt hăng hái lên: “Bụng không đói, chính là nó đói.” Đỉnh đỉnh thắt lưng, khiến Đông Dương đang ngồi trên đùi hắn dần dần cảm nhận sâu sắc độ ấm đó.

Mặt Đông Dương lập tức đỏ bừng.

Dịch Vân Khanh tay chân lưu loát đem người đẩy ngã lột hết ra ăn.

Ngoài cửa, nha hoàn nghe động tĩnh trong phòng, đỏ mặt làm hết trọng trách gác cửa, làm hết phận sự canh giữ ở ngoài cửa chờ chủ tử trong phòng gây sức ép xong.

Trong phòng, Dịch Vân Khanh một hơi đem Đông Dương lăn qua lăn lại, qua hai hồi mới cảm thấy mĩ mãn mà đem người ôm vào trong ngực, hưởng thụ dư âm ngọt ngào này. “Đông Dương.”

Đông Dương biếng nhác nằm ở đó, động động nắm lấy ngón tay hắn, xem như đáp lại.

Du͙© vọиɠ đã được thỏa mãn liền tới cái bụng, Dịch Vân Khanh nói: “Buổi tối ta muốn ăn món thịt nồi ngươi làm.”

“… Thượng hoả…”

“Không quan hệ, hai chúng ta cùng ăn.Tứ lão nhân thì để trù phòng làm món khác.” Tứ lão hiện tại ăn món này chỉ sợ sẽ bị nóng trong người, đó là do họ đã có tuổi, bọn họ còn trẻ thì không cần phải lo điểm nhỏ nhặt này.

“… Được…” Cũng may thân thể Đông Dương sau vài năm đã được điều dưỡng tốt lắm, bằng không đừng nói là sau khi vận động kịch liệt như vậy vẫn còn sức đứng lên làm thịt nồi, như trước kia thì thật đứng dậy cũng không nổi.

Buổi tối Đông Dương theo lời làm thịt nồi, tứ lão tuy rằng không thể ăn nhưng y cũng làm chút đồ thanh đạm đem qua. Dịch Khiêm muốn tới đây ăn ké, kết quả bị miệng lưỡi sắc bén cùng ánh mắt như con dao nhỏ của Dịch Vân Khanh đuổi trở về.

Dịch Khiêm thần tình run rẩy ra sân, đối với du͙© vọиɠ độc chiếm cực độ của phụ thân hắn thật không còn gì để nói.