Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 88: C88: H+

Hoắc Trạm Dực rời khỏi phòng của mình mà đi qua trước cửa phòng của Bắc Nguyệt lo dự gõ cửa hay không? Định tiến lên gõ thì ngừng lại lỡ đâu nàng ấy vẫn còn giận hắn thì sao đây, nếu nàng còn giận hắn có phải sẽ nắm lấy cổ áo hắn ném ra ngoài cửa sổ sau đó bay đến phang hắn hay không? Không cũng có trường hợp nàng băm hắn thành từng khúc quăng cho cá ăn. Không có lẽ nàng có bắt trói hắn lăng xe với muối và gia vị sau đó dem đi quay thành món cho Hồn Thú ăn. Không có lẽ nàng sẽ bắt nhốt hắn không cho hắn ra ngoài từ từ hành hạ hắn cũng phải.....vâng sau 1 vạn năm cô độc Hoắc Trạm Dực của chúng ta đã có cái tính suy nghĩ thái quá. Hoắc Trạm Dực suy nghĩ ra hàng ngàn phương châm Bắc Nguyệt sẽ hành hạ mình càng suy nghĩ càng ớn lạnh

- Keng!

Tiếng ly vỡ vang lên khiến cho Hoắc Trạm Dực giật mình thoát khỏi mộng cảnh mà mở cửa vội vàng chạy vào phòng của nàng thì thấy Bắc Nguyệt đang ngồi ở dưới sàn nhà. Trạm Dực lòng quăng đi liêm sỉ mà chạy lại hỏi thăm

" Bắc Nguyệt nàng có bị làm sao hay không? "

" Dực...ta nóng..~~~ " Bắc Nguyệt nhãn thần có chút mông lung nhìn Trạm Dực mà nói ra, giọng nói khàn khàn như câu dẫn người ta.

Mà không biết từ khi nào cánh cửa do Trạm Dực mở ra đang từ từ khép lại. Hoắc Thiên Hàn cầm lấy tay nắm cửa mà từ từ kéo lại chốt khóa an toàn lại. Sau đó liền nở một nụ cười một nụ cười xấu xa " Lần này chắc chắn sẽ gạo nấu thành cơm "

Hoắc Thiên Hàn nói là có căn cứ cậu đã phong ấn toàn bộ không gian xunh quanh dù bọn họ có không gian truyền tống đi nữa cũng không thể làm được hơn nữa loại dược mà Thiên Hàn bỏ vào là ra chính tay của cậu chế ra nó dù có lấy Hồn Lực áp chế hay Cực Hạn Chi Băng của papa chỉ vô tác dụng chỉ có Hủy Điệt Chi Băng mới có khả năng mà quên nói luôn người trung xuân dược đó không thể vận hành khả năng xủa chính mình ngoại trừ Vũ Hạo có ở đây thì đừng mong ai mà giải dược cho papa. Nguyệt Ly nhìn nụ cười xấu xa đó mà nở một nụ cười đầy tiếu ý

" Xem ra huynh rất thích làm loại chuyện này a! "

Thiên Hàn cười tà mà ông lấy eo của nàng những ngón tay thon dài khẽ vuốt đường cong nơi eo của nàng " Có lẽ nàng nên cảm thấy may mắn khi nàng vẫn chưa đủ tuổi nếu không ta ngày hôm nay sẽ áp dụng phương thức này lên người nàng "

" Rất hân hạnh " Nguyệt Ly khẽ nở một nụ cười mà vòng hai tay ra sau cổ hắn nở một nụ cười tràn ngập khiêu khích ngươi giỏi thì làm đi.

Mà bỏ qua chuyện của hai bạn nhỏ chúng ta quay lại chuyện của hai bạn lớn cái đã. Hoắc Trạm Dực nghe giọng nói của Bắc Nguyệt mà cảm thấy không hay lại nghe nàng kêu nóng liền cuống cuồng hỏi

" Nóng, nóng ở đâu "

" Dực ngươi hảo mát a~~ " Bắc Nguyệt thân thee nóng như lửa đốt Hồn Lực lẫn Hủy Diệt Chi Băng trong cơ thể dường như dừng hoạt động. Nàng cảm thấy thật khó chịu và nóng cứ như có hàng trăm hàng triệu con kiến đang cắn lấy nàng vậy. Ôm lấy Hoắc Trạm Dực nàng mới cảm thấy da thịt của người kia rất lạnh mà mát, nàng rất thích. Nàng giống như một con vịt mẹ mà theo bản năng đi theo mẹ của mình liền dán cơ thể mềm mại của mình chặt vào cơ thể đầy rắn chắc của Trạm Dực. Hoắc Trạm Dực khẽ nuốt một ngụm nước bọt cảm nhận được hai khỏa căng tròn đang áp ngay trước ngực của mình. Bắc Nguyệt vòng hai tay ra sau cổ của Trạm Dực kéo đầu hắn ta xuống bốn cánh môi khẽ chạm vào nhau.

Hoắc Trạm Dực chỉ cảm nhận được một bờ môi nóng như lửa chạm vào môi của mình, Bắc Nguyệt như có được một cây kem mà ra sức liếʍ mυ'ŧ cánh môi đó. Liếʍ mυ'ŧ chán chê nàng liền cạy răng của Trạm Dực mà đi vào bên trong mà quấn lấy chiếc lưỡi ướŧ áŧ của hắn. Hoắc Trạm Dực chỉ biết làm thôi thậm chí còn cảm thấy chính mình bị chậm nhịp vì nàng làm quá nhanh cà quá táo bạo và mạnh mẽ. Bắc Nguyệt giống như nữ vương trêu đùa nam sủng của mình đến khi chơi chán mới chịu buông đôi môi đó ra, một sợi chỉ bạc đầy ám muội được kéo ra, Hoắc Trạm Dực gương mặt ửng đỏ, lấp bấp nói

" Bắc....Bắc Nguyệt.. nàng bị làm sao vậy....."

" Nằm yên mà thưởng thụ đi " Bắc Nguyệt bá đạo tuyên bố đôi môi căng mọng hướng đến chiếc cổ kia, Bắc Nguyệt ra sức liếʍ nó cũng lưu lại nơi đó những vết hôn ngân đỏ chót. Hoắc Trạm Dực đương nhiên là không dám phán khâng chỉ biết rêи ɾỉ

" Bắc Nguyệt...ưʍ...ha...ưʍ..~~~ "

Đến khi thấy đã thấy cổ được lấp đầy vởi dấu hôn ngân của mình Bắc Nguyệt mới nở một nụ cười đầy thỏa mãn mà chuyển dời xuống xương quai xanh, một loạt động tác thuần thục như vậy thật là đối với người tỉnh dậy sau 1 vạn năm như nàng mất đi toàn bộ ký ức thật quá nghi ngờ nhưng thật ra là trong đầu nàng đã truyền đến những ký ức về chuyện giường chiếu nàng. Tuy có chút xấu hổ một chút nhưng nàng rất thích Trạm Dực cứ như nam sủng mà nằm dưới thân nàng rêи ɾỉ.

Lưỡi thì vân vê xương vai xanh nhưng tay của nàng lại không tiếp tục làm việc bàn tay luồn vào bên trong áo của Hoắc Trạm Dực mà vuốt ve cơ bâp cùng cơ ngực của hắn. Sáu khối đầy căng chắc khiến cho nàng rất thích thú mà cứ mãi vân vê. Hoắc Trạm Dực thật sự rất mẫn cảm vị nàng làm như vậy mà không ngừng rêи ɾỉ khi ngón tay của nàng chạm đến đầu ti của hắn thì cự vật đã cương  cứng lên. Bắc Nguyệt thích thú mà xoa bóp đầu ti của người này đến khi chơi chán mới chịu buông ra. Nàng trực tiếp kéo khoá quần của Hoắc Trạm Dực lôi cự vật thô to tráng kiện lõα ɭồ ngoài không khí. Nhìn nó dữ tợn bộ dáng, nàng hạ thân nhịn không được ướŧ áŧ.

" Dực ngươi xem....của ngươi đã cương cứng như thế này, thật hư a! " Bắc Nguyệt  híp mắt, ý vị thâm trường nói. Hoắc Trạm Dực thật sự rất ngượng việc này nên đee cho hắn làm a! Nhưng nàng nàng lại.....

"A.....Bắc Nguyệt~~~...." Hoắc Trạm Dực thống khổ kêu rên một tiếng. Cái lưỡi kia không ngừng càn quét qυყ đầυ của cô, nàng còn dùng răng cọ loạn thật khiến cô không biết phải diễn tả loại kɧoáı ©ảʍ này là như thế nào.

Bắc Nguyệt nhãn thần liễm diễm tuyệt trần, dồn toàn lực chú ý khuôn mặt  Hoắc Trạm Dực nhăn thành một đoàn vì kɧoáı ©ảʍ. Nàng liếʍ dọc cổ cô, một đường thẳng xuống cơ bụng tinh tế, cái rốn, cuối cùng lại ngậm hút thô dài cán. Đem một căn nuốt, khoé môi có điểm nhức nhối, vật tráng kiện trướng căng thêm một vòng, ép khoang miệng nàng chật chội đến không kẽ hở.

Người kia ấn đầu nàng, buộc nàng lưỡi cùng vật tráng kiện dây dưa. Buồng phổi hết không khí, Hoàng Bắc Nguyệt thở hổn hển nhả ra cự vật sũng nước bọt rồi ngậm vào. Đến khi chịu không nỗi kɧoáı ©ảʍ giày vò, cơ bắp toàn thân cô căng cứng. Ưỡn hông, luồng đậm tinh dày đặc phun xuống cuống họng nàng, ngập tràn khoang miệng nàng.

Đôi con ngươi đã một mảnh mê ly, Bắc Nguyệt mơn trớn cự vật dựng đứng thêm vài lần. Nàng dang chân ngồi trên bụng Hoắc Trạm Dực, dùng hoa viên ẩm ướt ma sát cự vật. Mật dịch tí tách chảy đầy bụng cô, lan tràn giữa hai nơi đang tư tư ma ma, phát ra bẹp bẹp thanh âm khiến người ta cảm thấy mặt đỏ tim đập. Bắc Nguyệt kiều diễm mà nói ra

" Phục vụ ta! "

" Ân! " Hoắc Trạm Dực dem cự long của mình mà từ từ tiến vào hoàn toàn không dám làm mạnh bạo chỉ nhẹ nhàng tiến vào mà thôi sau đó liền di chuyển nhẹ nhàng

"Nhanh chút.....làm em........phát điên đi...." Tiểu huyệt gắt gao siết cự vật, cột sống như có luồng điện chạy ngang qua, tê dại cây thần kinh mẫn cảm của nàng. Hoắc Trạm Dực một mực giữ lấy nàng, điên cuồng xỏ xuyên nàng, khiến nàng thần hồn chao đảo, đại não mờ mịt trống rỗng. Mắt nàng nhắm nghiền, Trạm Dực hung hăng đâm một cái, nhất thời, nước sương phun dữ dội, xối về phía qυყ đầυ, cỏ dại tràn lan.

"Thực thích.....thực thích....." Nữ nhân lắc lư thân thể không xương, yêu kiều ngâm nga. Hơi thở thơm như hoa lan ngày càng dồn dập khiến người ta say mê. Cả thân thể nàng nhiễm một tầng hồng nhạt, vành tai cũng đỏ bừng.

Cự vật hưng phấn bừng bừng, trêu chọc tiểu huyệt khóc thút thít. Bắc Nguyệt mắt nhắm nghiền, thở hổn hển, thanh âm đứt quãng gọi tên hắn. Vũ mị thân thể ở trên người hắn thước tấc cắn nuốt cự vật thô tráng.

"Thoải mái quá....Dực......thực giỏi......"

"A...." Bất ngờ bị lối mòn hôn mυ'ŧ thít chặt. Hoắc Trạm Dực bụng dưới có điểm run rẩy. Khoảnh khắc ấy, hắn sợ mình cầm lòng không đậu lại phóng xuất bạch trọc chất lỏng vào bên trong nữ nhân.

Nàng quả thực là yêu tinh a!!!

Bắc Nguyệt sắc mặt đại biến, toàn thân run bần bật dưới cú thúc nghiêng trời lệch đất của Hoắc Trạm Dực. Nàng vô lực nằm nhoài lên người hắn, cọ cọ cần cổ tràn ngập hương bạc hà, bên dưới tiểu huyệt thuỷ chung kẹp toàn bộ cự vật khiến hắn hít thở không thông, thần kinh căng thẳng.

Đôi con ngươi sáng lấp lánh dính chặt không rời trên thân thể tuyệt mỹ của Bắc Nguyệt, làm cho nàng thẹn thùng quẫn bách. Kích động hôn môi hắn, nghênh đón lần cao trào

Tiểu huyệt co bóp thực khẩn, hắn ngậm viên anh đào trong miệng, xoa nắn kiều đồn trắng nõn mịn màng. Vuốt ve nàng tấm lưng trơn bóng, giúp nàng nhuận khí.

"Thêm nữa.....muốn....rất muốn...." Vui sướиɠ qua đi chưa lâu, nữ nhân yếu ớt hướng hắn trưng cầu khát. Hoắc Trạm Dực đương nhiên không cự tuyệt nàng, lật người nàng nghiêng sang một bên, nhấc một chân thon lên cao. Cự vật sượt hoa đế tìm tòi lỗ nhỏ cơ khát, chậm chạp chen vào.

Bắc Nguyệt nhiệt liệt khiến hắn si mê!

"Thật lớn....thật lớn....."  Một tay nàng choàng cổ hắn làm điểm tựa, bầu ngực lại bị dày vò bởi đầu lưỡi tinh ranh. Bắc Nguyệt ngón chân đều co rúm, ba đào kɧoáı ©ảʍ tập kích bộ vị mẫn cảm, nước mắt giàn dụa chực trào khỏi khóe mắt. Nơi các nàng giao hợp lầy lội không thể tả, ga giường mới tinh đã thấm ướt một mảng nước ái muội.

Bắc Nguyệt rối tinh rối mù cầu xin tha thứ. Hoắc Trạm Dực nào có cho nàng như nguyện, cự vật trơn tru càn quét mị thịt nhấp nhô trùng điệp, đỉnh thẳng hoa tâm. Cảm thụ nơi đó không ngừng hôn mυ'ŧ hắn khổng lồ qυყ đầυ.

Hắn cứ mạnh mẽ cắm vào, lộng hỏng tiểu huyệt cơ khát thoi thóp háu ăn. Tí tách tí tách, Bắc Nguyệt bủn rủn ỷ toàn bộ sức nặng dựa lên l*иg ngực ấm áp. Một lần nữa tiến sâu, nàng thân thể đã đạt cực hạn, phệ cốt kɧoáı ©ảʍ lan tỏa khắp huyết mạch. Nàng nghe người kia trái tim gia tốc đập kịch liệt, nhãn thần mềm mại tựa nước hồ thu. Chỗ sâu tiếp nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ như cuồng phong lấn át, lấp đầy cả lối đi, tắc nghẽn trào ngược ra ngoài, ướŧ áŧ lầy lội vô cùng.

"Rốt cuộc huynh cũng chịu bắn...." Nàng mệt mỏi hôn môi hắn, nhỏ giọng lầm bầm.

Trạm Dực hối lỗi " Xin lỗi, ta sẽ mang bao vào lần sau "

" Không cần " Bắc Nguyệt lắc đầu kéo Trạm Dực xuống nhẹ nhàng hôn vào trán của của hắn khẽ nói

" Có lẽ muội sắp trở thành vợ của huynh rồi trở thành mama của Thiên Hàn "

" Thật sao? " Trạm Dực vui vẻ ra hẳn gương mặt tươi tắn như mùa xuân ban mai vậy.

Bắc Nguyệt dù sức gật đầu sau đó liền mỉm cười nói " Chúng ta tiếp tục "