Chương 1
Trong đêm đông mưa gió, tiếng còi xe cấp cứu vang lên vang động dãy phố. Một sản phụ hơi thở yếu ớt, máu không ngừng chảy, y tá trên xe không ngừng kiểm tra mạch, giọng nói hốt hoảng:
- Nhanh hơn chút nữa đi, sản phụ yếu quá rồi.
Chiếc xe vυ't đi trong mưa gió, xé không gian vượt qua những chiếc xe phía trước để đến viện nhanh nhất có thể. Bác sĩ phụ trách khoa sản vội vàng chạy ra đón sản phụ đã hôn mê đưa vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, một bé gái 13 tuổi ngồi co ro, mưa khiến con bé ướt sũng người, mặt mũi tái mét vì lạnh. Nó không khóc, bình tĩnh chờ đợi, miệng lẩm nhẩm cầu xin "Bố, bố hãy phù hộ cho mẹ và em... đừng ai bỏ con lại."
Sau nhiều giờ, bác sĩ đẩy cửa phòng bước ra, con bé lao đến bên ông, đôi mắt chứa chan hi vọng:
- Bác sĩ, mẹ và em cháu sao rồi?
Ông nhìn con bé mặt mày lấm lem, đôi mắt tròn vo đen láy sáng như pha lê. Nó không khóc từ lúc vào viện, nó rất mạnh mẽ như người trụ cột của gia đình. Vậy nên ông sợ đối diện với nó, một đứa trẻ còn quá nhỏ nhưng chắc chắn là đứa trẻ hiểu biết. Ông xoa đầu nó, đôi mắt cũng hoe đỏ, dù đã cố hết sức nhưng cả sản phụ và đứa trẻ chưa chào đời đều không qua khỏi.
- Bác sĩ, mẹ cháu đâu ạ?
Một nữ y tá lại gần, đưa vào tay con bé bộ quần áo mới.
- Cháu đi thay quần áo đi đã nhé!
- Cháu không cần ạ, bác sĩ... nói cho cháu biết mẹ và em cháu đâu ạ?
Ông nắm hai vai nó, ánh nhìn cảm thương an ủi:
- Gia đình cháu còn ai không? Người lớn đâu hết rồi.
- Nhà cháu không có ai cả, bố cháu đã mất vì tai nạn công trường 3 tháng trước nên chỉ còn mẹ, cháu và em bé chưa ra đời thôi. Sao cháu không nghe thấy tiếng em khóc vậy bác?
Ông Tuấn Anh nhìn nó thương cảm, dù vội vàng nhưng con bé vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của ông. Vậy nhưng ông lại không thể mở lời nói với con bé kết quả được.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, cháu 13 tuổi ạ.
- Ừ, vậy cũng lớn rồi đấy. Cháu phải mạnh mẽ lên được không?
- Vâng ạ, cháu là niềm hi vọng của mẹ... chắc chắn sau này cháu sẽ khiến mẹ tự hào..
- Giỏi lắm... bác xin lỗi, bác đã cố hết sức nhưng mẹ và em cháu đã... mất rồi.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay ông buông thõng. Bao nhiêu hi vọng trong đôi mắt con bé vỡ vụn như thủy tinh. Nó không nói gì mà đẩy cửa phòng cấp cứu đi vào. Nó không khóc, không nói chỉ lẳng lặng lại gần thai phụ đang được phủ một lớp vải trắng. Nó cất giọng nhè nhẹ:
- Mẹ, vậy là mẹ cũng như bố, lại bỏ con đi rồi hả? Sao mọi người cứ bỏ con đi vậy?
Bàn tay nhỏ nhắn của nó run rẩy mở chiếc khăn hở ra khuôn mặt người phụ nữ. Dường như lúc này, sự mạnh mẽ kiên cường của nó bị quật ngã. Nó ôm thân thể người mẹ đã lạnh ngắt òa khóc, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ đang tuổi lớn. Người thân duy nhất của nó đã lại bỏ nó mà đi... nó ôm thi thể gào khóc thảm thiết:
- Mẹ nói mẹ sẽ chăm sóc con thay bố, mẹ nói khi em ra đời nhà mình sẽ vui hơn. Mẹ dặn con ngoan thì mẹ sẽ yêu... mẹ dậy đi, con ngoan lắm mà, con không đòi ăn ngon không cần mặc đẹp đâu. Mẹ dậy đi, con sẽ ăn ít để mẹ không phải đi làm đêm nữa... con sẽ nghỉ học để đi làm nuôi mẹ và em... con xin mẹ, mẹ tỉnh dậy đi.
Nó dùng toàn bộ sức lực mà mình có để gào khóc, để lay mẹ nó dậy nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng. Không gian trong phòng cấp cứu như vang lên dội lại tiếng nó khóc, mỗi lúc tiếng khóc một thảm thương. Y bác sĩ vào phòng muốn mang mẹ nó đi nhà xác nhưng nó nhất định không buông:
- Các bác hãy cứu mẹ cháu, cháu xin các bác... cháu chỉ còn mỗi mẹ thôi, cháu không thể sống nếu mẹ cháu chết... các bác cần bao nhiêu tiền để cứu mẹ cháu thì cháu sẽ đi làm để kiếm tiền... cháu xin các bác, mẹ cháu chưa chết... mẹ cháu đang mang thai mà... em cháu đâu...
Tất cả y tá bác sĩ đều đưa tay lên lau nước mắt. Con bé mất kiểm soát cứ ôm chặt lấy thi thể mẹ đã lạnh ngắt mà gào khóc. Mọi người gỡ được nó ra thì nó lại quỳ gối xuống đất, cúi rạp người lạy y bác sĩ:
- Hãy cứu mẹ cháu... mẹ cháu chưa chết. Cháu sẽ đi vay tiền... hãy cứu mẹ cháu với.
Một y tá chạy đi gọi bác sĩ Tuấn Anh, ông đi vào phòng nhìn con bé đang gào khóc cúi người rạp xuống đất thì ngồi xuống nâng nó ngồi dậy:
- Cháu bé, mẹ và em cháu mất rồi... họ bị tai nạn, ta đã cố gắng hết sức rồi.
- Ông nói dối cháu, mẹ cháu chưa chết, em cháu chưa ra đời làm sao mà mẹ cháu chết được.
- Ông xin lỗi...
Phải hai người mới giữ được con bé để y tá đưa thi thể sản phụ ra ngoài. Nó khóc chán thì đi đến cửa nhà xác ngồi. Lúc này nó không khóc nữa khi đôi mắt đã sưng húp. Ai nói gì nó cũng không chịu thay quần áo, không chịu ăn uống. Bệnh viện liên hệ với họ hàng nhà nó đến nhận xác.
Về nhà, nó ngồi bất động bên linh cữu mẹ, chẳng ăn chẳng uống. Ai nói gì nó cũng mặc kệ chỉ ngồi lặng thinh, không ai hiểu nó đang nghĩ gì, từ lúc đưa mẹ nó từ viện về, nó không khóc cũng chẳng nói một lời.
Đến khi người ta bế quan, nó như sực tỉnh bám chặt lấy quan tài, tiếng búa đóng đinh chói tai ấy hòa cùng tiếng hét của nó:
- Không... đừng mang mẹ cháu đi... mẹ cháu chưa chết... cháu xin các chú hãy để mẹ cháu lại với cháu.
Bao nhiêu người lớn xúm vào lôi nó ra, nó vừa khóc vừa vùng vẫy. Nó muốn lao đi chết theo mẹ, cả nhà nó chết thì nó sống với ai... thà nó đi theo mẹ và em còn hơn sống đơn độc trên đời. Nghĩ vậy, nó lại vùng dậy mặc mọi người lôi kéo mà lao đến bên mẹ đang được người ta chôn vùi dưới lớp đất. Nước mắt nó nhòe đi, cả người nó cũng chẳng còn sức, bầu trời tối sầm trước mắt nó....
Sau khi mẹ mất, nó nghe nói người ta bồi thường tiền tai nạn dù người sai là mẹ. Mẹ qua đường không cẩn thận lại vội vàng nên người ta đâm phải.
Số tiền ấy cô Xuân lo ma chay cho mẹ nên nó cũng chẳng để ý. Nó cứ vật vờ trong nhà, ngồi nhìn di ảnh mẹ hết khóc lại cười, nó ôm quần áo mẹ cho khỏi nhớ nhưng rồi nó lại càng nhớ. Nhiều khi nửa đêm, hàng xóm nghe thấy tiếng nó gào khóc gọi mẹ. Ai cũng thương cảm nên để nó khóc... khóc sẽ giúp nó dội đi niềm đau...
Nó về ở với cô Xuân là em gái bố. Những tưởng cô chú bán nhà của bố mẹ lấy tiền và tiền mẹ nó được bồi thường tai nạn thì sẽ nuôi nó đi học nhưng không... họ nuôi nó như một đứa con ở.
Hàng ngày, nó dậy sớm làm đủ mọi việc trong nhà. Đến giờ đi học mà bụng vẫn đói nhưng muộn rồi nên lại chạy đến trường. Vậy mà...
- Con Du đâu, ai cho mày đi học hả?
Chưa về đến nhà, nó đã nghe thấy tiếng cô Xuân quát tháo. Nó liền chạy thật nhanh về vì sợ cô giận. Cả người nó gầy còm run như cầy sấy:
- Dạ cháu đây ạ, cháu vừa mới tan học.
Bà cô nó ngứa mắt, chắc lại mới cãi nhau với chồng nên vớ cái chổi đánh nó.
- Ai cho mày đi học hả? Tao không có tiền nuôi báo cô mày.
Nó tủi, nó không khóc dù bị đánh đau vì nó biết nếu không ở đây thì nó chẳng có nhà mà ở, chẳng có cơm mà ăn nên nó phải nhịn. Mỗi đêm nằm nhớ bố mẹ nó lại khóc, mẹ đã dặn nó dù có khổ thế nào cũng phải đi học vì chỉ có học nó mới bớt khổ. Nó nghe lời mẹ nên học rất giỏi nhưng mẹ mất, cô không muốn nuôi nó học nữa... nó biết điều nên chăm chỉ làm việc nhà, đứng im chịu đòn chỉ hi vọng cô không bắt nó nghỉ học.
Vậy mà cả chú Hạ chồng cô cũng vậy, bao nhiêu tiền của nhà nó đã nướng hết vào cờ bạc. Mỗi lần say đều về chửi bới, lúc nào ngứa tay chân cũng mang nó ra đánh. Cả người nó chỉ toàn những vết tím, lằn roi vọt của chú thím. Thằng cu Hưng con cô chú thua nó ba tuổi hay bênh nó nhưng bé quá nên chẳng làm được gì.
Nó cứ trơ ra vì bị đòn, cô nó tức gì cũng đánh nó, chú nó thua bài cũng đánh nó. Cả nhà lúc nào cũng nghe thấy tiếng roi vọt. Hàng xóm sang can ngăn cũng chỉ được vài ngày. Có lúc cô chú nó bị xã gọi lên làm việc vì bạo hành trẻ em nên về nhà họ đóng cửa đánh nó để không ai biết.
Hằng ngày, nó phải dậy từ bốn giờ sáng, lau dọn nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn sáng nếu muốn đi học. Vậy mà đến sát giờ đi học, nó vẫn chưa có gì bỏ bụng. Nhiều hôm thằng Hưng vờ đòi ăn bánh mì, cô Xuân mua là nó mang theo dúi cho Thanh Du ăn.
Đang say giấc, Thanh Du giật mình khi chú Hạ đang ngồi đầu giường với khuôn mặt đỏ như gấc, lão ta nhìn nó nhỏ cả nước miếng. Lão thí thỏn:
- Du ngoan, biết điều thì từ nay chú sẽ cho đi học, không bị đánh nữa.
Nó nghe vậy thì vui lắm nên gật đầu lia lịa nhưng nó không biết mình đang bị rơi vào miệng cáo già. Đến khi lão Hạ túm lấy chân nó kéo đến thì bản năng phòng vệ trỗi dậy, nó khua tay chân đạp loạn xạ.
- Chú muốn gì? Chú tránh xa cháu ra.
Lão ta bị đạp thì cáu tiết đứng bật dậy, dùng bàn tay hộ pháp của mình giữ nó lại đè xuống. Sức con bé không thể đọ lại với người đàn ông dù lão đang say rượu. Lão vật lộn với sự ngang ngạnh của nó. Nó nhất định không đầu hàng mà giữ chặt quần áo không cho lão chạm vào người.
- Buông cháu ra... Hưng ơi cứu chị...
Thằng Hưng trên nhà nghe thấy tiếng hét của Thanh Du liền chạy xuống ôm chân bố cắn một cái thật mạnh. Lão ta đau quá mà buông nó ra, cái chân đá bay thằng Hưng ra góc nhà. Bị phá đám, lão ta điên lên lấy gậy vụt nó túi bụi. Nó chỉ biết ôm đầu tránh roi vọt. Thằng Hưng lồm cồm bò dậy cầm chổi đánh vào tay bố nó gào lên:
- Chị Du chạy đi...
Thanh Du bị đánh đến trầy da rớm máu nhưng lo cả cho thằng Hưng nên không dám chạy. Lúc này hàng xóm nghe thấy tiếng hai chị em hét liền xô cửa chạy sang tùm lấy lão Hạ vật xuống. Lão vẫn dỏng miệng lên chửi rủa.
Từ hôm ấy, nó trở nên gai góc phòng vệ. Trời thì nắng mà vẫn mặc ba bốn lớp áo. Nó sợ lắm nhưng không biết phải đi đâu. Thằng Hưng còn nhỏ nhưng đã biết chuyện nên lúc nào cũng kè kè bên Thanh Du. Lão Hạ cũng chẳng có cơ hội mà làm càn khi cô Xuân hết đợt làm ca đêm.
Cuộc sống của nó cứ tăm tối như thế nhưng bù lại thì nó vẫn được đi học. Đòn roi với nó vẫn như cơm bữa nhưng nó vẫn chịu được. Rồi cô Xuân lại phải tăng ca đêm, nó không dám ngủ vì sợ chú Hạ. Nó biết lão chưa nguôi giận vụ lần trước, lão chỉ chờ thời cơ mà thôi. Mấy lần Thanh Du muốn theo cô Xuân đến xí nghiệp nhưng lão đe dọa nếu nó kể ra sẽ không cho đi học nữa, sẽ đuổi ra khỏi nhà đi ăn mày, ngủ đầu đường xó chợ.
Nó sợ, cả đêm cứ ngồi thu lu góc giường. Nhớ bố mẹ, nó lại khóc, khóc đến sưng cả mắt mà ngủ thϊếp đi. Rồi nó gặp ác mộng, nó lại thấy chú Hạ sờ soạng người nó. Nó cật lực phản đối, chống trả gào thét trong tuyệt vọng. Cơn mơ bừng tỉnh, nhưng nó liền thấy lão ta đang cởϊ qυầи áo. Quần áo nó cũng đã bị xé mất mấy lớp. Nó mặc nhiều nên lão chưa kịp cởi được hết. Nó vơ lấy cái chổi bên cạnh do thằng Hưng chuẩn bị cho vung lên túi bụi. Lão đau liền giật chổi trên tay nó rồi vụt lại. Nó đau, cả người mềm nhũn không còn sức mà chạy, mà hét nên bò xuống giường trốn liền bị lão lôi lại, cười hềnh hệch như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Nó sợ dúm người khi lão túm được, nó nhớ lời thằng Hưng dặn liền giơ chân đạp thật mạnh vào hạ bộ lão. Lão đau mà ôm chặt, miệng chửi rủa, nó lợi dụng khi ấy mà bò ra khỏi giường, chưa kịp chạy liền bị lão túm lấy chân khiến nó ngã bò ra đất, đập mặt vào thành cửa máu túa ra. So với bị thương thì nó sợ lão hơn, nửa đêm thằng Hưng có lẽ đang ngủ say nên không nghe thấy tiếng nó gọi. Nó đâu biết rằng thằng Hưng bị lão cho uống thuốc ngủ nên ngủ không biết gì nữa.
Nó tuyệt vọng khi bị lôi lại, toàn thân nó đau nhức, máu chảy vào mắt nó cay xè. Nó khóc nấc gọi ba mẹ, nó không muốn bị lão làm nhục nên ra sức đánh đấm. Bàn tay bẩn thỉu của lão nhấc nó về giường. Nó há miệng cắn thật mạnh vào tay lão. Đau quá mà lão buông nó ra, nó vớ được con dao trên bàn quơ lên:
- Chú không được đến đây... không được đến.
Nó sợ hãi đến run rẩy, mắt mũi không nhìn thấy. Quần áo rách nát đến thảm thương. Nó không muốn cố gắng nữa, nó rất đau... sao ba mẹ bỏ nó lại để nó phải sống khổ sở như vậy... nó biết mình cần phải chạy, dù ra ngoài kia, không biết sẽ sống chết như thế nào nhưng nó không thể ở đây nữa... nó chết còn hơn phải sống bị hành hạ như thế này... nó hướng mắt ra cửa rồi lấy hết sức vọt ra ngoài. Con dao vẫn cầm trên tay nên lão Hạ không dám lại gần mà thí nó:
- Bỏ con dao xuống, chú sẽ không động đến cháu nữa... bỏ xuống...
Nó không nghe lời, mở cửa rồi ném lại con dao mà chạy ra ngoài trong đêm tối. Chân trần dẫm trên đường làng đau nhức nhưng nó vẫn cắm cổ chạy khi lão Hạ đuổi phía sau. Đuổi theo một hồi dường như lão hết sức mà chửi đổng:
- Con chó... mày mà quay về đây ông gϊếŧ mày.
Nó đã nghĩ mình sẽ trốn đi đợi cô Xuân về mới về nhưng nghe thấy lão chửi như vậy thì cố lết người mà chạy... nó không dám quay về nữa...
Sương đêm xuống, nó lạnh thấu da thịt, co ro đi trên đường vắng. Gió quất vào người, vết thương do bị đánh càng xót. Nó không biết phải đi đâu về đâu nên ngồi xuống vỉa hè khóc... nó sợ... mẹ đã dặn nó phải kiên cường, phải mạnh mẽ nhưng bây giờ nó sợ lắm. Nó không có nhà để về, không có nơi nào để ở, chẳng ai biết nó là ai? Nó khóc nấc, gào gọi ba mẹ sao lại để nó ở lại mà sống khổ sở như vậy?
Có vài gã đi đường thấy nó thì xúm vào trêu ghẹo, nó sợ nên lại ba chân bốn cẳng chạy. Nó đuối sức rồi, mệt nữa... nó không còn chống chọi được vậy nên nó nhìn dòng xe qua lại. Có lẽ, nó nên đi theo ba mẹ, ít ra nó sẽ không còn phải chịu đau đớn... không còn thấy cô đơn nữa. Dù cố sống thì nó cũng sẽ chết vì đói... chết vì lạnh. Nó ngửa mặt lên trời, bầu trời đêm đen kịt mà nước mắt thi nhau rơi khẽ nói:
- Bố mẹ hãy mang con đi được không? Con sợ và cô đơn lắm. Bố mẹ đừng trách con... nếu có kiếp sau con sẽ tiếp tục cố gắng, còn bây giờ... con mệt lắm rồi... cho con theo với.
Nó nhắm mắt, nhìn những chiếc xe lao vun vυ't trên đường. Nó đợi một chiếc xe sắp đến và bất ngờ chạy ra... chiếc đèn pha ô tô sáng chói lọi chiếu vào mắt nó... nó khẽ mỉm cười chờ đợi...
"Rầm"
Đúng như nó mong đợi, chiếc xe lao vào nó... tiếng phanh xe chói tai. Nó nằm lăn ra đường, khóe miệng mặn chát. He hé mắt nhìn nó thấy hai người đàn ông xuống xe rồi đầu óc nó tối sầm lại. Nó nghe thấy người ta gọi nó:
- Bé con... mở mắt ra xem nào?
Nó không còn biết gì nữa... nó nhìn thấy bố mẹ đưa tay ra đón, nhìn nó mỉm cười. Có lẽ... nó đã được giải thoát khỏi kiếp người đau khổ này... nó tình nguyện chết... để không còn đau đớn và cô đơn nữa. Lúc này, nó không thấy đau... không còn thấy lạnh... nó không biết người ta nói gì. Mẹ từng nói phải biết trân trọng mạng sống, tự tử chết là hèn nhưng nó chẳng có cách nào nữa cả. Nó chỉ đang chọn cái chết nhanh nhất mà thôi... hi vọng khi gặp bố mẹ, nó sẽ được chăm bẵm mà không còn sợ cô đơn... không phải đói, rét nữa...