Thật ra Dương Trúc cũng từng tò mò thắc mắc, vì sao Nghiêm Duệ chưa từng dùng đạo cụ khi làm với cậu.
Chẳng phải rất kỳ lạ sao? Trước đây Nghiêm Duệ ngả bài khiến cậu phát hiện ra, lý do anh dùng cũng chính là SM, bọn họ dằn vặt nhau lâu như vậy, không dễ dàng gì mới khiến cậu có thể đón nhận SM, kết quả đến tận bây giờ cái gì cũng làm rồi, nhưng SM được nhắc đến ban đầu lại chưa từng trải nghiệm.
Làm cậu còn nghiêm túc đọc nhiều tài liệu cơ! Chuẩn bị tâm lý mất bao nhiêu công sức! Đến cả nằm mơ cũng mơ thấy một lần rồi! Sau khi tỉnh lại còn... chào cờ buổi sáng! Kết quả đến hiện tại lại chưa hề chơi súng thật đạn thật với Nghiêm Duệ!
Lần đầu tiên cậu hỏi, Nghiêm Duệ ngon ơ tổ lái được, anh nâng mặt cậu nói, bình thường em đã khóc dữ như thế rồi, giờ mà còn quá đáng hơn thì chỉ sợ em khóc đến mất nước thôi. Ngay lập tức cậu chống chế, đỏ mặt giậm chân biện giải em nào có thích khóc như thế, anh chỉ toàn nói vớ va vớ vẩn. Nghiêm Duệ không sửa lại, cậu đã nhảy lên người anh, ngang ngược không biết lý lẽ mà hôn loạn lên, vừa hôn vừa làu bàu anh trả lại sự trong sạch cho em. Cuối cùng hai người ầm ĩ chán chê, cậu cũng quên béng luôn thắc mắc ban đầu của mình.
Đúng là sách lược sai lầm! Lại bị Nghiêm Duệ dắt mũi!
Sau khi khóc xong, Dương Trúc mới nhớ ra chuyện này. Nghiêm Duệ định đi xả nước cho cậu tắm, cậu bèn ôm chặt lấy eo anh, kêu lên: "Chờ chút!"
Nửa thân trên cậu chơi vơi giữa không trung, nửa thân dưới thì dựa lên giường. Nghiêm Duệ quay đầu lại nhìn, lùi một bước ngồi lên mép giường, để tư thế của cậu xoay lại bình thường. Dương Trúc cũng không để ý hình tượng, xoay đi xoay lại giống như con sâu nhỏ, gác đầu mình lên đùi Nghiêm Duệ, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Sao mỗi lần làm anh đều không dùng đạo cụ vậy?"
Nghiêm Duệ nói: "Sao tự dưng em hỏi cái này?"
TruyenHD
"Ban đầu anh nói với em đừng có khóc um lên, em còn tưởng anh quyết tâm rồi!" Dương Trúc nói liến thoắng, vừa trách móc vừa ngại ngùng, "Làm em còn chờ mong, kết quả chẳng khác gì trước đây!"
Nghiêm Duệ nhìn cậu, "Em rất chờ mong à?"
Tay anh vỗ lên gương mặt Dương Trúc, chọc chọc lên má cậu, lực cũng không mạnh, ngón tay thon dài cảm nhận được sự mềm mại. Dương Trúc thoải mái híp mắt, thành khẩn nói: "Bị sở thích của anh nhử lâu như thế, chờ mong một chút cũng không được à?" Cậu quở trách, "Anh xem lại mình đi, trước đó còn dùng SM hù dọa em bao lâu, hiện tại cũng bên nhau được một thời gian rồi, chưa thử được cái mẹ gì sất!"
"Bé ngốc." Nghiêm Duệ đột nhiên nói.
Dương Trúc trợn tròn mắt, muốn kháng nghị ngay, má nó sao anh lại vô duyên vô cớ mắng người ta. Nghiêm Duệ luồn tay xuống nách cậu để ôm cậu, anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên môi cậu. Dương Trúc rầm rì, lưỡi cũng liếʍ lại anh, cảnh cáo nói: "Anh đừng tưởng như thế là lươn lẹo qua ải được!"
"Trước mắt anh không còn muốn làm chuyện đó với em nữa." Nghiêm Duệ rất khỏe, anh dùng thêm chút lực đã nhấc bổng được người yêu lên luôn. Dương Trúc đạp chân trên giường, cuối cùng an vị trên đùi anh. Hai người mặt đối mặt, cánh tay Nghiêm Duệ ôm chặt cậu vào ngực, anh dùng chất giọng dịu dàng ghé vào tai cậu nói: "Anh rất thích em."
"Chuyện này..." Đột nhiên được tỏ tình một cách bất ngờ, lòng Dương Trúc bắt đầu nổi bong bóng, cậu dằn sự đắc ý xuống, "Anh không nói em cũng biết! Nhưng chuyện này liên quan gì đến câu hỏi của em?"
Nghiêm Duệ nói: "Bởi vì sở thích trời sinh này, anh sẽ muốn làm tổn thương người khác, chuyện này không phân biệt đối tượng, dù là em hay những người khác thì đều không có sự khác biệt."
Dương Trúc là người khi thì ngốc nghếch, khi lại rất nhạy cảm, khi đang ghen là lúc radar nhạy bén nhất, ngay lập tức cậu cảnh giác với các từ "người khác", "không phân biệt đối tượng", " không có sự khác biệt" mà Nghiêm Duệ nói. Cậu vừa an ủi mình rằng chứng tỏ Nghiêm Duệ không biết chọn đối tượng SM, vừa khó chịu nghĩ thầm, sao em và người khác có thể giống nhau được chứ!
Nhưng cậu không cắt ngang, ra sức ổn định lại tâm tình, cánh tay ôm chặt lấy Nghiêm Duệ, còn hơi dùng sức quá mức, chỉ ôm mấy giây mà cánh tay đã ê ẩm. Nghiêm Duệ xoa tóc cậu, nói tiếp: "Thế nhưng anh thích em mà."
Em biết rồi, sao phải nhấn mạnh thêm lần nữa dzạ? Gian xảo quá!
"Khi em thích anh thì sẽ muốn làm gì?" Bỗng nhiên Nghiêm Duệ đẩy lại câu hỏi cho cậu trả lời.
Do vừa mới được tỏ tình hai lần, Dương Trúc sẽ không tính toán với câu nói kia của anh khiến cậu nghe xong thấy không vui, khóe miệng cong lên không thu lại được, cậu cao giọng đáp: "Muốn nắm tay anh, muốn hôn anh, nói chuyện cùng anh, như lúc anh giảng bài cho em vậy, muốn anh chơi game cùng em... Còn có..." Toàn thân cậu trần như nhộng, Dương Trúc ngồi trên đùi Nghiêm Duệ, dạng rộng hai chân ra, không biết xấu hổ mà cạ gót chân mình lên mông anh, "Lên giường với anh nữa." Cậu hạ giọng xuống thật thấp, thế nhưng vẫn không che giấu được sự vui sướиɠ vang dội, "Dù sao bất cứ điều gì vui vẻ em cũng muốn làm với anh!"
Nếu như bây giờ có thể nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Duệ, chắc hẳn sẽ rất là đẹp trai.
Lòng Dương Trúc hơi ngứa ngáy, cứ như có con côn trùng giẫm loạn bên trong. Cậu đang nghĩ như thế, Nghiêm Duệ đã ngẩng đầu lên khỏi vai cậu, tay cũng thả ra, chậm rãi giơ lên, nâng mặt cậu lên.
"Anh cũng muốn khiến em vui vẻ." Nghiêm Duệ nhìn thẳng cậu, nói: "Người anh làm tổn thương có thể có rất nhiều, nhưng người anh thích thì chỉ có một mình em. Em là sự đặc biệt, ít nhất nó phải cao hơn một bậc so với ham muốn bình thường."
Không thể phủ nhận được đây là một câu nói rất êm tai, cũng vì nghe quá hay nên Dương Trúc vẫn chưa tiếp nhận được, cứ lom lom nhìn anh. Trong đầu cậu bắt đầu rền vang tiếng pháo nổ hư ảo, dù đã được trải qua vô số niềm vui khi ở bên Nghiêm Duệ thì hạnh phúc lúc này đây vẫn không gì có thể sánh được, nó tuyệt vời đến tột đỉnh. Cậu lại gần Nghiêm Duệ hôn cái chóc lên môi anh, không hỏi gì nữa, dù cậu vẫn chưa hiểu hẳn câu trả lời này của anh, thế nhưng cậu chấp nhận rồi, dù sao Nghiêm Duệ làm gì thì anh cũng có cái lý của mình, cậu chỉ cần biết mình là sự đặc biệt với anh, như vậy là đủ rồi.
Nghiêm Duệ bế cậu đi tắm rửa sạch sẽ, hiếm khi cậu không quậy loạn, kéo anh cùng vào tắm luôn. Dù sao đợi lát nữa ăn cơm, hai người đều tự dưng tắm rửa thay quần áo thì có vẻ kỳ lạ, khẳng định là có gì đó vụиɠ ŧяộʍ. Cậu co người lại trong bồn nước nóng ấm áp, nói lung ta lung tung rồi hỏi Nghiêm Duệ, "Lát nữa cô mà hỏi vì sao em đã tắm rồi thì phải giải thích thế nào?"
Không đợi Nghiêm Duệ trả lời, cậu đã tự cho mình thông minh mà đáp: "Chỉ cần nói bị sữa làm bẩn là được thôi."
Dương Trúc gác tay lên thành bồn tắm, nhích nửa bên mặt bị bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên lại gần, híp mắt lại, giọng nhẹ tênh, "Phía trên và phía dưới đều bị làm bẩn."
Nghiêm Duệ nói: "Được."
Dương Trúc ngây ngô bật cười, còn nói: "Lần nào cũng chỉ có mình em bị làm bẩn, quá bất công!"
Nghiêm Duệ nói: "Vậy em muốn thế nào?"
"Đương nhiên lần sau cũng làm anh bẩn theo rồi." Dương Trúc nâng chân đá lên mặt nước, tưởng tượng nói: "Sớm muộn gì cũng phải lột anh sạch sẽ, sau đó dội sữa bò lên người anh."
Cậu nói rất vô tư, cách miêu tả cũng khá thô lỗ, giống như một cậu học sinh tiểu học đang miêu tả mình chòng ghẹo người khác như thế nào. Nhưng không biết tại sao, nghĩ đi nghĩ lại, cậu khựng động tác lại, giống như bản thân thật sự bị cảnh tượng hình dung ra đó khơi gợi lên hứng thú thật, Dương Trúc hơi vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi.
Nghiêm Duệ vươn ngang cánh tay tới, nắm cằm cậu xoay lại, hơi nhìn xuống cậu, chậm rãi liếʍ môi cậu một cái, cứ như anh đang nếm thử hương vị nước bọt loãng toẹt.
"Sau đó liếʍ sạch sẽ vậy à?" Nghiêm Duệ hỏi.
Tâm tư bị đoán trúng, mặt mũi Dương Trúc đỏ bừng như sắp nổ, cậu ấp úng nghẹn ra một câu: "Không được sao?"
Nghiêm Duệ buông lỏng tay, trái tim mềm nhũn ra, gần đây cảm giác này cứ xuất hiện liên tiếp, sự ngọt ngào yêu thích cứ không ngừng dâng trào trong lòng anh. Anh giấu kỹ những cảm xúc tốt đẹp này, chỉ lịch thiệp nở nụ cười, nói: "Anh rất chờ mong."
Anh nhìn gương mặt đỏ hồng và cơ thể chi chít dấu vết kỳ cọ sau khi tắm xong của Dương Trúc, ánh mắt tự do chu du qua những vết thương cũ trên người cậu, những dấu vết để lại khi ân ái, cổ họng hơi ngứa ngáy. Nhưng anh không thể hiện ra một chút nào, chỉ đưa khăn tắm cho Dương Trúc, kiên nhẫn lau khô người cho cậu khi cậu giở trò, bế cả người thương ra khỏi phòng tắm, vừa thân mật ôm hôn vừa mặc quần áo tử tế cho cậu. Sau khi che khuất tất cả dấu vết đi rồi, hai người mới cùng nhau ra khỏi phòng đi ăn tối.
Khuynh hướng bạo da^ʍ của anh chưa bao giờ biến mất, trái lại vì chưa từng đạt được sự giải phóng dồi dào mà còn đang lặng lẽ bành trướng. Nhưng khi đối mặt với Dương Trúc, anh cũng cảm nhận được một loại du͙© vọиɠ khác.
Đó là sự yên tĩnh, dịu dàng, khiến từ đáy lòng người ta sinh ra ham muốn bình yên hạnh phúc. Nó không giống với bản năng nguyên thủy hay sự tổn thương, nó bắt nguồn từ tình yêu thương, thôi thúc và hỗ trợ rất nhiều trong việc phân loại những cảm xúc trong nhận thức của Nghiêm Duệ thành tình cảm tốt đẹp.
Nó ấm áp và êm ả, nó là khát vọng tích cực đầu tiên trong đời Nghiêm Duệ. Anh thích nó, tán đồng nó, chấp nhận nó. Giống như việc buông thả tình cảm của mình dành cho Dương Trúc, Nghiêm Duệ sẵn lòng trao đặc quyền cho du͙© vọиɠ này, dành cho nó quyền lợi được bành trướng trong trái tim mình.