Dường như bẩm sinh Phong Bạch đã có khả năng này, luôn có thể dễ dàng khơi gợϊ ɖụ© niệm của Phong Thiệu.
Cho dù lúc này hắn đang ở trong hình thú mà Phong Thiệu kiêng kị nhất.
Mặc dù đã bị gợi lên dục niệm nhưng cũng chưa đến mức bị ngọn lửa du͙© vọиɠ thiêu đốt lý trí, Phong Thiệu quay đầu sang hướng khác, một tay nắm lấy phần lông xù trên đầu đối phương, tay còn lại chắn trước đầu lưỡi phấn hồng. Tất nhiên Phong Bạch sẽ chẳng để y được toại nguyện, đầu lưỡi vẫn thẳng thừng trượt xuống, mãi cho đến khi đặt trên một vật đã hơi cương cứng.
Đầu lưỡi phấn hồng phủ đầy gai mềm khẽ liếʍ lên thân thể khiến Phong Thiệu không kìm phải run rẩy, dục hỏa càng bị khơi gợi thêm mấy phần khiến y phát bực, trong nháy mắt đã biến ra một vệt kiếm quang nóng bỏng gọt thẳng đến chỗ đầu lưỡi kia.
Trạng thái hiện giờ của Phong Bạch vẫn còn lâu mới hồi phục lại được như ban đầu nhưng chút dạy dỗ này với hắn cũng chẳng thấm vào đâu.
Đã bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ thúc thúc không nhớ ta sao?
Phong Bạch truyền âm cho y, sợ không lay động được đối phương nên hơi nghiêng đầu, một đôi mắt vàng sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Phong Thiệu: Chẳng lẽ thúc thúc vẫn không thể chấp nhận ta?
Lời nói này mang theo mấy phần đáng thương khiến Phong Thiệu chột dạ đến độ quên cả việc xác định thật giả, ánh mắt y hơi lóe lên.
Phong Bạch nhìn thấy rõ ràng, dường như bị tổn thương mà rụt đầu lưỡi và móng vuốt về, ngay cả thú thân cũng xoay lại rồi nằm úp sấp sang hướng khác.
Phong Thiệu lại càng chột dạ hơn, y nhổm dậy quay sang thì lập tức bị bờ mông hổ của Phong Bạch đập vào mặt. Lúc y muốn sờ lên phần đuôi của đối phương để vuốt lông an ủi thì cái đuôi đó đã vèo một tiếng rụt về, dáng vẻ tựa như một liệt nữ đang cố gắng bảo vệ trinh tiết của mình, rằng chỉ cần bị Phong Thiệu động vào một chút thôi là hắn đã bị y nhúng chàm rồi.
Với diễn xuất như thế này thì người mù cũng nhìn ra được súc sinh này đang tức giận, huống chi là một người quen quan sát sắc mặt như Phong Thiệu. Nếu bình thường thì còn lâu y mới thèm để ý đến tên súc sinh này, ba ngày không đánh là hắn muốn lên giường lật ngói*… Nhưng hiện giờ khi con bạch hổ này nằm sấp liền lộ ra phần bụng vẫn chưa lành vết thương, dù đã bắt đầu mọc lông mới nhưng vết sẹo cũ thì vẫn biến mất, điều này nhắc nhở Phong Thiệu rằng tên súc sinh này vẫn còn thân phận người bệnh nặng chưa khỏi. (Câu gốc là: Ba ngày không đánh muốn lên nóc nhà lật ngói: ám chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm thì hay phải cho ăn đòn để dạy dỗ, nếu không sẽ ngứa da ngứa thịt)
Cho nên không thể ra tay, ngay cả việc dạy dỗ cũng không đành lòng.
Phong Thiệu nhoài người ôm lấy hắn, vừa vuốt lông vừa dỗ dành, ấy thế mà đối phương vẫn cứ dầu muối không ăn, chẳng thèm nói một lời, ngay cả nửa con mắt cũng không liếc nhìn y.
Đến mức này thì Phong Thiệu đã biết chỉ dỗ dành bình thường chắc chẳng ăn thua, y đành phải nói: “Không phải thúc thúc không chấp nhận ngươi, nhưng với tình trạng hiện giờ của ngươi mà muốn làm củi khô lửa bốc thì chỉ có bốc thành tro thôi. Tiểu Bạch ngoan, đợi đến khi ngươi hồi phục khỏe mạnh có thể biến hóa, lúc ấy thúc thúc sẽ tùy ý để ngươi ép buộc, trò gì cũng có thể chơi, được không nào?” Y nói xong còn không quên tặng hắn một cái nháy mắt đầy ám muội.
Phong Bạch hơi nâng mí mắt, mắt vàng lấp lánh: Nếu thúc thúc sợ ta đốt thành tro, vậy thì bồi bổ cho ta đi, chẳng phải sẽ nhanh chóng hồi phục hơn à? Muốn đốt bao nhiêu thì đốt bấy nhiêu…
Khóe miệng của Phong Thiệu hơi giật giật, y chỉ định đối phó cho qua chuyện, nhưng nghe hắn nhắc đến chữ bổ thì cũng lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Phong Bạch còn chưa hồi phục huyết khí, thậm chí còn chẳng hóa được thành người nhưng linh thạch của y đã không còn dư lại nhiều nữa, nếu muốn tiếp tục dục Ma luân để chuyển đổi, cho dù có tính thêm chỗ linh thạch được Phong Bạch cất giữa thì y cũng vẫn không nắm chắc việc có thể giúp hắn hồi phục hoàn toàn.
Lúc trước Phong Bạch hôn mê bất tỉnh, khuyết khí lại bị tổn thương nghiêm trọng nên đan điền cũng khô cằn đến mức không thể tự vận chuyển, bởi vậy không tiêu hóa được việc thải bổ. Bây giờ Phong Bạch tỉnh lại rồi, Phong Thiệu hơi nhướn mày, thế thì có thể giúp hắn thải bổ được. Nghĩ như vậy nên Phong Thiệu bèn dứt khoát cởi sạch quần áo trên người mình rồi nằm dựa vào thú thân của hắn, sau đó bắt đầu tuốt gậy.
Phong Bạch nhìn thoáng qua nơi đã bắt đầu dựng thẳng của đối phương thì lập tức không thể nhẫn nại được nữa, đầu hổ bông xù khẽ cọ cọ, lập tức đè người vừa tự cởϊ qυầи áo xuống dưới thân mình.
Nếu thúc thúc đã muốn giúp ta thải bổ thì cần gì phải dùng cách này cho phí phạm của trời, cứ trực tiếp thì tốt hơn, ta sẽ chẳng để lãng phí chút tinh nguyên nào đâu.
Nghe thấy lời truyền âm này cùng với đầu lưỡi phấn hồng kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến Phong Thiệu không khỏi trợn trắng mắt, ấy thế mà Phong Bạch lại nói đến mười phần đạo lý — Thúc thúc, hiện giờ chúng ta không thể lãng phí dù chỉ là một chút xíu.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là sự thật, nếu là lúc bình thường có lẽ họ không cần để ý chuyện thuật thải bổ cấp thấp sẽ gây ra sự hao tổn một cách lãng phí, nhưng tình trạng hiện giờ…. Phong Thiệu hơi ủ dột. Có điều y thì ủ dột đấy nhưng thứ đang dựng thẳng ở bên dưới lại chẳng ủ rũ tẹo nào, được đầu lưỡi hồng phần hầu hạ nên càng lúc càng ngẩng cao đầu, phía trên cũng nhiễu nước.
Dưới tình huống không ngừng bị dụ dỗ nên Phong Thiệu cũng ôm suy nghĩ vò mẻ chẳng sợ nứt, nếu lúc trước đã nhỡ mồm khoác lác trước mặt tiểu súc sinh này rồi, với chấp niệm của hắn thì kiểu gì cũng phải có một màn thú giao mới thấy đủ. Bình thường thì còn đỡ, y cũng không có phần dũng khí này, nhưng hiện giờ là tình huống vẹn cả đôi đường… Y cắn răng, nhắm mắt, thôi cứ coi như vì để chữa thương cho tên súc sinh này đi.
Mặc dù hiện giờ Phong Bạch đang trong hình thú nhưng khi dò xét thấy người dưới thân đã mặt đỏ bừng bừng, dáng vẻ nhắm chặt hai mắt mặc người tùy ý làm bậy thì không khỏi lộ ra biểu cảm thỏa mãn đầy nhân tính.
Vậy kia của Phong Thiệu được hầu hạ đến sắp phun trào, nhưng khi chuẩn bị lêи đỉиɦ thì tên đầu sỏ gây chuyện lại rụt công cụ gây án về, y bị vuốt hổ gẩy một cái liền đổ nghiêng vào lòng tên súc sinh kia.
Dù hiện giờ Phong Bạch đang nằm nghiêng nhưng cũng dài chừng tám, chín thước, vô cùng cường tráng uy mãnh, một cái móng vuốt cũng to gấp đôi mặt của Phong Thiệu. Phong Bạch liếʍ láp dọc từ phần lưng trần trụi của y xuống hai bờ mông tròn trĩnh căng mọng.
Phong Thiệu bị trêu chọc đến mức phần cơ ở đùi và eo khẽ co giật, tay cũng run rẩy chẳng đỡ được sức nặng toàn thân, cảm giác phía sau ướŧ áŧ khiến y kẹp chặt theo bản năng rồi quay đầu nói: “Đừng đừng, tình trạng này của ngươi không tiện, để tự ta làm là được.” Y nói xong liền nâng túi gấm trong tay, lúc đang muốn lấy ra cao bôi trơn thì đã thấy nơi ướŧ áŧ phía sau có một vật đang đi vào.
“Đừng! Để tự ta làm!” Phong Thiệu nghiêng người, y muốn trốn khỏi ôm ấp của tên súc sinh này nhưng lại bị chi trước của hắn chộp lấy rồi bị kéo về dưới thân một lần nữa.
Nếu thúc thúc không thích nó, vậy thì dùng cái này đi.
Đầu hổ của Phong Bạch chợt cúi thấp, Phong Thiệu cũng nhìn theo ánh mắt của hắn một cách không tự chủ vào nơi nào đó — Quả là một sự tồn tại khủng bố! Không những ngoại hình của hắn rất tráng kiện, mà cái thứ bên dưới cũng thô to như vậy, đặc biệt là những cái gai ở trên đó! Lúc này thứ ấy cứ như đang diễu võ dương oai với y mà càng lúc càng to hơn.
Đã chừng vài thập niên rồi y chưa nhìn lại hình thú của tên súc sinh này, bây giờ chợt bắt gặp thứ đồ chơi của hắn khiến sắc mặt Phong Thiệu chợt đen sì. Lúc trước giúp nhau đã cảm thấy kích thước của nó không nhỏ, bây giờ thằng oắt này càng ngày càng lớn xác, không ngờ cái thứ ấy cũng to theo!
Cân nhắc các bước tiếp theo khiến Phong Thiệu không khỏi cảm thấy hơi nhút nhát, đây chính là tiết tấu tự tìm đường chết còn gì~
So với việc bị làm đến chết, Phong Thiệu muốn trợn trắng mắt, y thà cứ giả thành một cái xác qua được lúc này đã rồi nói sau. Y cứ tưởng là do tâm lý của mình không thể chấp nhận nhưng đến khi phải đối diện với kết quả này thì mới biết, chướng ngại tâm lý chỉ là món ăn lót dạ thôi, cái thứ to đùng kia mới là món chính.
Dường như Phong Bạch nhận ra người trong lòng đang có ý định muốn trốn tránh bèn lập tức truyền âm chặn đứng đường lui của đối phương: Nếu thúc thúc cảm thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, tự ta làm được…
“Làm được cái rắm ấy! Nếu ngươi cứ làm một cách thẳng thừng như vậy thì xong việc nhặt xác ta là vừa!” Phong Thiệu hung hăng đạp cho tên súc sinh này một cái nhưng cũng thu lại suy nghĩ muốn trốn tránh. Tên súc sinh này thường tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, cho dù y có giả chết thì không chừng hắn vẫn có thể gian thi… Mà vớ vẩn lại thật sự gian một hồi liền biến thành thi ấy chứ.
Để tránh nguyên nhân tử vong của mình quá khó mở miệng nên Phong Thiệu kiên trì muốn tự mình mở rộng. Cao bôi trơn do Hà Loan tự tay chế tạo đúng là vật tốt, vừa dễ chịu lại trơn ướt, mới chạm vào huyện khẩu đã tan chảy thấm vào nếp nhăn khiến nó nhanh chóng mở ra, thậm chí còn mang theo chút cảm giác tê dại.
Phong Thiệu bận rộn đến mức thở hồng hộc, Phong Bạch cũng chẳng tốt hơn tẹo nào, đôi mắt đói khát của hắn cứ không ngừng tuần tra trên thân thể trần trụi, đặc biệt là động tác tiêu hồn của đối phương. Miệng của hắn khô khốc, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp l*иg ngực của Phong Thiệu như muốn mượn điều đó để dập bớt tà hỏa đang thiêu đốt hừng hực trong người. Hắn sợ mình chưa đợi được đối phương chuẩn bị xong thì đã cưỡng bức y trước.
Có điều lửa càng đốt càng vượng, mãi cho đến khi nghe thấy Phong Thiệu lên tiếng: “Cũng tạm ổn rồi…”, Phong Bạch liền lập tức nhảy chồm qua, chân trước kéo lấy eo lưng của y khiến y biến thành tư thế quỳ gối.
Phong Thiệu cảm thấy phần lưng của mình được một lớp lông mao mềm mại bao phủ, dường như cả người đều đang tựa lưng vào một chỗ dựa vô cùng cứng rắn, kiên cố, thế nhưng y còn chưa kịp cảm nhận quá nhiều thì đã thấy có một vật gì đó khẽ lướt qua rãnh mông của mình. Dù phần gai ở đầu đã được thu lại nhưng cảm giác không trôi chảy vẫn khiến y mẫn cảm đến mức run rẩy.
Thúc thúc cố gắng chịu đựng một chút.
Âm thanh này vừa truyền đến Thức Hải thì nơi đó cũng bị đâm vào một chút, Phong Thiệu thở hổn hển, chỉ cảm thấy huyệt khẩu đã được mở rộng lúc này mới đích thực gặp phải kẻ địch mạnh, miệng huyệt nhỏ như vậy mà muốn nuốt hết toàn bộ vật kia của một con hổ thì quả thật khó như lên trời vậy.
Phong Bạch mặc kệ những thứ khác, vừa liếʍ láp phần cổ của Phong Thiệu đang nằm dưới thân vừa đâm thẳng vào, chọc đến độ Phong Thiệu phải quát lên: “Nhẹ thôi! Đi ra ngoài! Mẹ nó ngươi đúng là súc sinh mà!”
Thúc thúc, ngươi cũng bảo ta là súc sinh rồi, một khi súc sinh đã đâm vào mà chưa xong việc là sẽ không rút ra đâu.
Nghe thấy Phong Bạch truyền âm như vậy khiến Phong Thiệu hơi giật mình một chút, y chợt nhớ lúc hai người giúp nhau thì đã thấy trên hung khí của tên súc sinh này có móc ngược, một khi giao hợp mà chưa lêи đỉиɦ thì chắc chắn sẽ không thể rút ra được!
“Cái đệt, mệt chết ta rồi… ” Phong Thiệu khóc không ra nước mắt, ngay cả tiểu Thiệu cũng nản lòng đến héo úa.
Súc sinh không tiện làm việc, thúc thúc giúp đỡ chút đi.
Lúc Phong Bạch truyền âm sang thì đã nâng một móng vuốt rồi nhẹ nhàng xoa trên lưng trần của đối phương như muốn trấn an y, nhưng hắn vẫn chẳng chịu dừng động tác của mình lại. Hắn có thể khống chế không mạnh mẽ đâm vào đã là cực hạn rồi, du͙© vọиɠ lúc ở hình thú của hắn còn mạnh hơn khi biến thành người gấp trăm lần.
Phong Thiệu cũng là nam nhân nên tự biết rõ tên đã lên dây thì không thể không bắn, huống chi người này còn chẳng phải một nam nhân bình thường mà là một con mãnh thú, cái roi trong cơ thể y sẽ chẳng chịu nghe sai khiến đâu. Nếu đã không thể rút ra được vậy y chỉ đành để nó đi vào… Lại còn phải giúp nó đi vào một cách thuận lợi.
Y đưa một tay về phía sau để nắm lấy vật thô to đang ở bên ngoài hơn phân nửa, tay còn lại thì chạm vào miệng huyệt căng chặt, tự dùng ngón tay của mình để vỗ về chơi đùa sau đó thoa thêm rất nhiều thuốc bôi trơn. Mãi cho đến khi hộp cao bôi trơn đã thấy đáy y mới cắn chặt hàm, vừa thở phì phò vừa cố ấn thứ kia vào sâu bên trong mình.
Cho dù Phong Thiệu đã dựng lên mười thành Ma giáp từ lâu nhưng vẫn bị nhồi đến đau đớn, có điều y cũng chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác như thế này, dù có hơi đau đớn nhưng xúc cảm do sự căng chặt mang đến lại vô cùng khác lạ, mới mẻ. Trong lúc nhất thời khiến y vừa sướиɠ vừa khổ.
Cứ lên xuống vài lần như vậy, Phong Bạch cũng thực sự rất nhẫn nại, mắt hổ khẽ híp lại ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của y, mồ hôi và máu giao thoa trên l*иg ngực trần trụi cùng với vật đang dựng thẳng cứng rắn. Đầu lưỡi màu hồng phấn của hắn khi thì liếʍ láp nơi vòng eo thon gầy khi thì du tẩu trên bờ mông căng mịn, đuôi hổ không ngừng ve vuốt quanh thân y, dáng vẻ không hề nóng vội chút nào.
Phong Bạch không nóng vội nhưng Phong Thiệu thì khác, vật kia đã đi vào được bảy phần rồi nhưng lại chẳng thể vào sâu thêm được nữa. Y đã dùng hết toàn bộ sức lực để chịu đựng mà nó cứ nửa vời như vậy, trên người lại bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến ngứa ngáy, cảm giác thật sự rất khó chịu. Đằng nào cũng sưng thành như vậy rồi, chi bằng tìm niềm vui trong nỗi khổ còn tốt hơn, dù sao y cũng đã dựng Ma giáp lên rồi, chắc không đến mức bị chơi hỏng đâu!
Phong Bạch cảm giác y bắt đầu cọ cọ thì không khỏi thấy rất thú vị, mắt vàng chợt lóe lên, hắn truyền âm: Thúc thúc không đợi được nữa?
Trong lúc truyền âm còn dùng đuôi hổ để câu lấy côn ŧᏂịŧ hồng phấn của đối phương khiến Phong Thiệu không kìm được phải rên thành tiếng, nhưng giọng nói vẫn tỏ vẻ cứng rắn: “Nói nhảm ít thôi, muốn làm thì làm đi!”
Mặc dù những lời này nghe rất khí phách nhưng khi vào đến tai của Phong Bạch lại biến thành một kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cho nên hắn cũng hạ quyết tâm, chân sau căng chặt rồi thu eo lại sau đó nhấn xuống, “Phốc” môt tiếng đã nuốt vào toàn bộ vật cực lớn kia. Động tác dứt khoát như vậy khiến Phong Thiệu không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa đã khóc rống, ánh mắt trong đau đớn ngược lại mang theo sự thả lỏng.
Thúc thúc chặt quá.
Phong Bạch cũng bị y kẹp đau, thấy sắc mặt có chút phức tạp của y thì không khỏi đánh giá nơi hai người đang liên kết chặt chẽ với nhau, cũng may không chảy máu. Đuôi hổ của hắn vuốt ve côn ŧᏂịŧ của Phong Thiệu càng thêm dịu dàng, muốn cho y có thể dễ chịu hơn chút.
Thúc thúc còn đau không? Hay là nghỉ ngơi chút đi?
“Đến đây rồi còn nghỉ cái rắm ấy!” Phong Thiệu bật thốt, lại dường như sợ mình nói quá nhanh mà rơi xuống thế hạ phong nên cuối cùng vẫn vội vàng bổ thêm một câu:“Càng nghỉ càng đau.”
Dù Phong Bạch không nghỉ nhưng động tác cũng dịu dàng hơn mất phần, hắn liếʍ đi mồ hôi lạnh trên tấm lưng trần của đối phương.
Ngay cả như vậy thì Phong Thiệu vẫn cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khác xa những lần trong quá khứ, không chỉ trên sinh lý mà còn ở cả tâm lý. Cảm giác dị vật xâm nhập trên sinh lý hòa cùng với cảm giác cấm kỵ, vốn phải ghê tởm và bài xích nhưng vì đối phương là Phong Bạch nên những cảm giác tiêu cực ấy cũng không hề xuất hiện, chỉ còn lại sự căng thẳng tựa như biến thành một liều thuốc thúc tình mạnh mẽ.
Tuy Phong Thiệu đã động tình nhưng đồng thời cũng phải chịu tra tấn, dù sao kích thước của thứ kia cũng quá lớn, cho dù chỉ nhẹ nhàng ra vào nhưng cũng khiến y co rút một cách không tự chủ. Đáng tiếc cửa thành đã bị thất thủ từ lâu, Phong Bạch lấy thế công không thể ngăn cản để xâm chiếm lấy những phần đất chưa bao giờ được đặt chân đến, để cho toàn bộ vật đó tiến vào trong cơ thể của y.
“Từ bỏ… Ta muốn nghỉ ngơi một chút… Không muốn nữa ……”
Thì ra lại chẳng hề xứng đôi! Phong Thiệu vô cùng hối hận, y cảm thấy nửa dưới của mình như bị cưỡng ép nhét vào một cây cọc gỗ thô to, dù đã có Ma giáp bảo vệ nhưng hai chân y vẫn run rẩy đến độ không thể chống vững được thân thể. Y bị thứ khổng lồ trong thân thể giữ chặt đến không thể động đậy.
Nhưng lời cầu xin của y không được chấp nhận, sau khi Phong Bạch đâm lút cán rồi thử dò xét không thấy y bị thương thì du͙© vọиɠ vốn đang bị đè nén cũng bắt đầu trỗi dậy, thiêu đốt hết sạch lý trí. Bản năng dã thú trong cơ thể hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vật khổng lồ của hắn cứ không ngừng xâm chiếm một cách điên cuồng, phần gồ ghề trên đỉnh cũng liên tục cọ vào vách thịt mềm mại.
Trạng thái kịch liệt như vậy khiến Phong Thiệu từ thở dốc thấp giọng xin tha biến thành thất thanh cầu xin ngừng lại, những thứ gọi là mặt mũi tôn nghiêm của bậc trưởng bối đều đã vứt cho chó gặm cả rồi. Đối mặt với sự chà đạp cuồng bạo như vậy, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ mang đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho y gần như muốn phát điên, thân thể cũng không ngừng run rẩy theo biên độ đưa đẩy của vật kia…
Chẳng biết đã qua bao lâu, súc sinh ở phía sau Phong Thiệu vẫn đang ra vào một cach điên cuồng, nhưng huyệt động phía sau của y đã bị ma sát đến nóng bỏng như muốn tan chảy ra.
Có điều cho dù y cầu xin tha thứ hay thổ lộ, hoặc là vừa dỗ vừa lừa thì vẫn không hề có được sự đáp lại mang tên “Nghỉ một chút”. Tên mãnh thú trên người y cứ không ngừng lặp lại động tác đưa đẩy một cách máy móc, thậm chí có đôi khi còn vì lời thổ lộ đầy âm tai của y mà càng thêm tận tâm tận sức!
Thúc thúc, có thoải mái không?
“Ừ…”
Một tia lý trí tỉnh táo cuối cùng khiến Phong Thiệu cảm thấy nhất định là do y đã bị dục hỏa thiêu đốt đến ngu ngốc. Nhất định là vậy.
Bằng không thì y đâu thể nói năng xằng bậy như vậy được…