Ôn Nhu Nhất Đao

Chương 9 – Tiếng gió ánh trăng, bóng người ca múa

Cục diện trên thuyền đã được bình ổn. Trong số năm tỳ nữ đã chết mất một người, bốn người còn sống đều bị dọa đến thất thần. Tám gã gia nô bảo vệ bị trúng thuốc mê, chết mất sáu người, chỉ còn lại hai người, phải dùng nước giội vào mặt, vuốt da xát mũi một lúc mới từ từ thức tỉnh.

Ngược lại người đẹp kia vẫn rất bình tĩnh, gọi vài tỳ nữ chia ra cứu người và đốt đèn lên. Nàng trước tiên vái tạ Bạch Sầu Phi, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng trong, thay đổi một bộ áo váy màu da cam. Sau khi mời ba người ngồi ghế, nàng ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo người hầu chuẩn bị tiệc để tạ ơn ba người Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu.

Bạch Sầu Phi thấy nàng phân phó người hầu thu dọn cục diện, xử lý thi thể, chuẩn bị tiệc rượu, thu xếp tất cả một cách trấn tĩnh ung dung, giống như sự tình hung hiểm vừa rồi chẳng hề xảy ra, trong lòng biết nàng có định lực và năng lực hơn người, nhưng lại không biết võ công. Nhìn tư thái dịu dàng của nàng, yếu đuối mỏng manh, đôi mắt đen láy xinh như mộng, giữa đôi lông mày thoáng hiện lên vẻ lo lắng, nói năng đúng mực hàm chứa phong tình, lúc cười lại lộ ra vẻ ngây thơ, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch càng nhận định nàng không phải là con gái nhà bình thường.

Cô gái kia xin hỏi họ tên, sau đó cảm ơn ba người:

- Đêm nay nếu không có ba vị, tiểu nữ cũng không biết sẽ ra sao, chỉ cầu được chết cho nhanh. Đại ân đại đức này tiểu nữ sẽ ghi nhớ suốt đời.

Nàng nói với cả ba người, nhưng lúc nói chuyện lại dịu dàng liếc nhìn Bạch Sầu Phi một cái. Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng như mơ màng, vừa sâu lắng, vừa đen láy, lại vừa ôn nhu.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Lần này cũng không phải do chúng ta cứu. Ta với Ôn nữ hiệp hiểu lầm nên đánh nhau một trận. Nếu không nhờ Bạch huynh phát hiện sớm, e rằng…

Hắn không ở ngoài khoang thuyền nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong như Bạch Sầu Phi, cho nên cũng không hiểu rõ lắm tình huống thế nào, chỉ biết là một cô gái đối mặt với bảy tên cường đạo tàn ác da^ʍ ô, đương nhiên là vô cùng hung hiểm.

Bạch Sầu Phi đột nhiên nói:

- Bảy tên này đều là kẻ hung tàn, gian da^ʍ cướp bóc khắp nơi, sau đó tụ tập với nhau quy thuận dưới trướng của Mê Thiên Thất Thánh, danh xưng là “Thất Sát”. Bảy tên này cùng nhau ra tay với chiếc thuyền của cô, hiển nhiên đã sớm có mưu tính, không biết là vì nguyên nhân gì?

Cô gái kia thản nhiên cười nói, nói:

- Cái gì mà “Thất Sát” chứ, dưới tay của ân công cũng giống như bọn chuột nhắt không chịu nổi một chiêu.

Bạch Sầu Phi tự đắc cười cười, nói:

- Vừa rồi ta ở ngoài cửa sổ, nghe bọn chúng nói hình như là có quan hệ với cả Mê Thiên Thất Thánh và Lục Phân Bán đường. Mê Thiên Thất Thánh là một bang phái thần bí, lập nghiệp từ kinh thành, nanh vuốt vươn khắp các tỉnh, thế lực không thể xem thường. Lục Phân Bán đường lại là thiên hạ đệ nhất đường, ngay cả thiên tử cũng phải nhường nhịn vài phần, không biết làm sao lại có quan hệ với Thất Sát này?

Cô gái kia cười nhẹ nói:

- Tôi không biết nhiều về chuyện trên giang hồ lắm.

Nàng tiếp tục nói:

- Công tử sao không tìm Giả Thiên Cừu hỏi một chút.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

Ôn Nhu cười cười, nụ cười còn hơn cả chân thành:

- Tỷ nói xem ta là hoa gì?

Cặp mắt Điền Thuần ẩn chứa ý cười, nói:

- Như một đóa hoa khiên ngưu.

Lần này Ôn Nhu cười lên khanh khách, vừa cười vừa nói:

- Tỷ đang cười ta miệng lớn sao?

- Không có.

Điền Thuần nói:

- Thật ra, tất cả loài hoa đẹp khi nở rộ đều giống như muội vậy.

Ôn Nhu thích thú nói:

- Đúng rồi! Trước kia trong sân nhà ta trồng rất nhiều hoa, có…

Bạch Sầu Phi chợt ngắt lời:

- Hoa khiên ngưu, cô đã “ba hoa” xong chưa thế?

Ôn Nhu nghe có người gọi nàng là “hoa khiên ngưu”, hưng phấn đến mức quên luôn cả giận, nhưng thấy Bạch Sầu Phi cắt ngang hứng thú của nàng, nhịn không được lườm hắn một cái.

Bạch Sầu Phi không để ý tới nàng, chỉ nói với Điền Thuần:

- Điền cô nương! Ta muốn mượn nơi này của cô để thẩm vấn một người. Nếu như cô thấy không đành lòng, ta mang về thuyền mình thẩm vấn cũng được.

Điền Thuần liếc mắt qua, trên má trái nhuộm ánh đèn. Trong lòng Bạch Sầu Phi lập tức hiện lên bốn chữ “xinh đẹp dịu dàng”.

Điền Thuần đáp:

- Không sao cả.

Bạch Sầu Phi liền tóm Giả Thiên Cừu đến, vừa thả tay xuống, Giả Thiên Cừu liền nhũn ra nằm sấp trên đất. Ôn Nhu trừng mắt hỏi:

- Đây chính là Thất Sát lão đại Giả Thiên Cừu hung ác sao?

Bạch Sầu Phi sầm mặt, lạnh lùng trầm giọng nói:

- Hắn đúng là Giả Thiên Cừu không việc xấu nào không làm, chỉ là đã chết mà thôi.

Y dường như nghĩ gì đó, lại nói:

- Người có hung ác đến đâu, sau khi chết thì cũng chẳng làm tổn thương người nào được nữa.

Vương Tiểu Thạch liếc nhìn xác chết trên đất, liền hỏi:

- Ngươi không gϊếŧ hắn chứ?

Bạch Sầu Phi đáp:

- Không có.

Vương Tiểu Thạch lại hỏi:

- Ngươi đã khống chế huyệt đạo của hắn chứ?

Bạch Sầu Phi nói:

- Cho nên hắn cũng không tự gϊếŧ mình được.

Vương Tiểu Thạch đẩy mí mắt của xác chết trên đất lên, lại căng miệng hắn ra quan sát, sau đó nói:

- Hắn là chết vì trúng độc.

Bạch Sầu Phi nói:

- Có lẽ hắn đã ngậm độc dược trong kẽ răng của từ trước.

Ôn Nhu hiển nhiên không thích nhìn cái xác chết này:

- Khó coi chết đi được.

Điền Thuần nói:

- Có lẽ Giả Thiên Cừu không muốn bị ép lộ ra bí mật gì đó, bị Bạch đại hiệp bắt nên đành phải ngậm độc tự sát.

Bạch Sầu Phi nhìn nhìn xác chết trên đất, nhíu mày rồi lại giãn ra, nhún vai nói:

- Cũng chỉ đành giải thích như vậy thôi.

Giả Thiên Cừu vừa chết, manh mối liền bị cắt đứt. Bạch Sầu Phi đã từng nghe Triệu Thiết Lãnh nói còn có một chuyện lớn phải làm, không biết có phải chuyện này hay không? Chuyện này có quan hệ gì với Điền Thuần? Triệu Thiết Lãnh bị thương rời đi, Mê Thiên Thất Thánh vì sao lại phái thủ hạ đến cướp Điền Thuần?

Thế là bốn người bắt đầu nói chuyện với nhau. Lúc này bọn họ mới biết Điền Thuần là thiên kim của một cái hoạn quan trong kinh, lần này về thăm người thân, trên đường lại gặp phải chuyện này. Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu biết Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường vì để củng cố thế lực nên đã tìm mọi cách cấu kết với mệnh quan triều đình, xem ra Điền Thuần có thể là vô tình bị cuốn vào. Hơn nữa ngay cả “thế lực thứ ba” Mê Thiên Thất Thánh trong kinh thành hình như cũng có ý nhúng tay vào chuyện này.

Trong kinh thành hẳn là rất náo nhiệt.

Bốn người nói chuyện hai canh giờ, vô cùng hợp ý, chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn. Điền Thuần cũng đang muốn trở về kinh, bên cạnh nàng đã tổn thất mấy người, để tránh phiền toái tất cả đều phản đối báo quan. Ôn Nhu đề nghị chi bằng kết bạn đồng hành, trên đường đi nàng có thể dễ dàng bảo vệ Điền Thuần.

Điền Thuần quý trọng nhìn Ôn Nhu đang rất cao hứng, cười nói:

- Được, trên đường đi có muội muội bảo vệ, tỷ tỷ đây có thể hoành hành không sợ ai rồi.

Ôn Nhu bước qua để cho mái tóc đen của Điền Thuần kề sát người mình, nàng vốc một nhúm tóc mềm lên, kiêu ngạo nói:

- Có muội đây, đoạn đường này tỷ không cần sợ gì cả.

Vương Tiểu Thạch trông thấy nụ cười dịu dàng xinh đẹp của Điền Thuần, chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú, khi cười lại mang theo vẻ ngây thơ, cùng với Ôn Nhu trong nét đẹp lại có khí khái, gống như một đôi tri âm tri kỷ trăng tròn hoa thắm, làm nổi bật lẫn nhau. Hắn nhìn cảnh này, trong lòng cũng bắt đầu mềm đi.

Điền Thuần liếc Bạch Sầu Phi một chút, lại quay sang Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Không biết trên đường có thể phiền hai vị hay không?

Vương Tiểu Thạch khẽ mỉm cười:

- Kết bạn cùng đi, cầu còn không được.

Nàng quay đầu nhìn Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi lại thong thả đi đến đầu thuyền nhìn ánh trăng.

Lòng sông trăng sáng.

Nước sông cuồn cuộn.

Khi sắp đến hừng đông, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trở về thuyền của mình nghỉ ngơi. Ôn Nhu thì ở lại trên thuyền lớn ngủ một cách say sưa. Điền Thuần lại lặng lẽ đứng lên, ngồi trước bàn trang điểm, sờ lên chiếc gương đồng in bóng một khuôn mặt như u hồn hồ tiên.

Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng này không có nụ cười. Nàng đoan chính, nghiêm trang, thậm chí hơi lo lắng, tháo xuống một chiếc kẹp đen hoàn toàn cùng màu với tóc.

Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh và móng tay nhỏ dài nhẹ nhàng cạo một miếng kẹp tóc ra.

Kẹp tóc một đầu bằng, còn một đầu lại nhọn. Mũi kim có màu lam nhạt, thỉnh thoảng dưới ánh đèn chiếu rọi lại lóe lên một phiến ánh sáng bảy màu như mộng ảo.

Nàng lại tháo xuống một chiếc trâm cài trên búi tóc, vặn mở đầu trâm, đem mũi kim màu lam đã từng thần không biết, quỷ không hay đâm một chút vào sau đầu Giả Thiên Cừu cẩn thận nhét vào trong trâm, sau đó lại soi gương, nở một nụ cười mê nhân.

Nàng khẳng định một chuyện: trừ khi là cao sạch hết tóc của Giả Thiên Cừu, kiểm tra kỹ càng, nếu không thì không ai có thể tìm được một lỗ kim thật nhỏ kia. Nàng hoàn toàn yên tâm.

Sau đó nàng thong thả bước ra bên ngoài khoang thuyền.

Cỏ lau chưa trắng hết, nơi vịt trời dừng chân có tiếng nước vỗ lặng lẽ. Ánh trăng sáng trong như chiếu rõ mọi sự thế gian.

Tất cả mọi sự, kể cả y phục của nàng, khuôn mặt của nàng, tâm tình của nàng.

Bọn họ cùng ở trên một thuyền, kết bạn cùng đi, cùng nhau ăn, cùng nhau uống, cùng nhau cười, cùng nhau tranh cãi, cùng nhau đàm luận về những truyền thuyết trên giang hồ, cùng nhau bàn về những câu chuyện không rõ thực hư trong chốn võ lâm.

Bạch Sầu Phi dường như không còn cao ngạo như lúc trước, như chính y đã nói: “Một người cười nhiều, vậy thì ngạo mạn không nổi nữa”. Có thể là bởi vì mấy ngày nay y cười nhiều hơn một chút.

Điền Thuần lại càng dịu dàng xinh đẹp. Có đôi khi nàng lại cùng những người bạn mới quen này hành xử như một nữ hiệp. Nàng có thể uống, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đều uống không lại nàng. Nàng cũng có thể đổ xúc xắc, hào hứng giống như lão bản nương của một đổ phường vậy.

Có điều phần lớn thời gian nàng chỉ ở một bên, chớp đôi mắt lung linh như nước, cười một cách dịu dàng.

Có đôi khi nàng lại mỉm cười nhìn Ôn Nhu. Ôn Nhu thường mang theo vẻ hồn nhiên của thiếu nữ, ồn ào như một con cá đáng yêu nhưng cũng dễ tổn thương.

Vương Tiểu Thạch thì sao?

Vương Tiểu Thạch lại yên lặng nhìn tất cả.

Hắn chân thành tham gia, chân thành kết giao, nhưng đột nhiên cảm giác được chuyến đi giang hồ dường như đã nắm được một chân lý. Có những vị tông sư khi còn trẻ, dưới trăng thanh gió mát, trong thuyền trên sông, hội ngộ với nhau. Cho dù năm đó có phải giúp nhau trong hoạn nạn, sống dựa vào nhau, hay là cá quay về nước, không còn thấy chu du trong thiên hạ, nhưng họ cũng đã trải qua một quãng thời gian ở cùng với nhau, vui vẻ náo nhiệt, không gì ngăn cách.

Có một buổi tối, ánh trăng vẫn chiếu vào lòng sông, chiếu lên khuôn mặt người. Ôn Nhu cười nói:

- Đến kinh thành rồi, các người muốn làm gì?

Mọi người đều không nói gì.

Ôn Nhu lại chỉ định đối tượng.

- Ngươi nói trước đi!

Nàng chỉ vào Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch khẽ cười:

- Đi tìm vận may.

Bạch Sầu Phi ngẩng đầu nhìn trăng:

- Đi gây dựng sự nghiệp một phen.

Điền Thuần bỗng nhiên nói khe khẽ:

- Không có công danh sự nghiệp thì không được sao?

Bạch Sầu Phi kiên quyết nói:

- Nam nhi không thể tạo nên sự nghiệp, danh lừng thiên hạ, vậy thì sống có ý nghĩa gì?

Điền Thuần hơi buồn bã ngẩng đầu lên, trong lòng như mất mát:

- Sống vui vẻ bình an không phải rất tốt sao?

- Đó là cách nghĩ không có chí khí.

Bạch Sầu Phi chắp tay hiên ngang nói:

- Ta thì không. Đối với ta, bình lặng là thống khổ. Đánh cá, đốn củi, làm ruộng, dạy học, không bằng cứ nhắm mắt xuôi tay, cần gì phải hồ đồ sống qua ngày.

Vương Tiểu Thạch lại nói:

- Ta chỉ muốn thử một lần. Có danh tiếng ngàn thu, công lao vạn thế hay không, ta đều không quan tâm. Nhưng nếu không thử một lần đã bỏ, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Cô thì sao? Cô đến kinh thành làm gì?

- Tôi à?

Điền Thuần cười thuần khiết:

- Tôi không phải đến kinh thành, tôi chỉ trở về nhà.

Nàng chớp mắt, như những vì sao từ bầu trời đen rơi xuống trong mắt nàng:

- Về nhà là tâm nguyện của tôi. Muội muội thì sao?

Ôn Nhu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hơi ngượng nghịu, lại đỏ mặt lên.

- Lấy chồng à?

Điền Thuần trêu chọc.

Ôn Nhu sẳng giọng:

- Tỷ đó, tỷ mới đúng là muốn lấy chồng đến phát điên rồi.

Điền Thuần lại nói:

- Ồ, muội đời này không lấy chồng sao?

Ôn Nhu thẹn đỏ mặt nói:

- Ta phải tìm được sư huynh rồi mới tính.

Nhớ tới Ôn Nhu có một vị sư ca danh lừng thiên hạ là Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch cảm thấy sau cổ hơi ngứa. Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy có chút ngượng ngập, vì vậy nói:

- Điền cô nương, đứng trước cảnh đẹp ngày lành như vậy, cô có thể đàn một bản không?

Điền Thuần nghiêng đầu, cười hỏi:

- Làm sao công tử biết tôi biết đánh đàn?

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngón tay xinh đẹp như vậy, không biết đánh đàn mới là chuyện lạ.

Điền Thuần nói:

- Ai nói vậy, mười ngón tay này của tôi còn có thể gϊếŧ người đó.

Dứt lời nàng nhẹ nhàng đứng dậy. Bạch Sầu Phi vẫn cười trêu chọc:

- Ta tin, ta tin.

Điền Thuần lấy ra một chiếc đàn cổ như bị cháy sém, búng lên dây đàn vài cái. Vương Tiểu Thạch bật thốt lên:

- Đàn tốt.

Điền Thuần khẽ cười. Tiếng đàn như nước chảy phát ra từ mười ngón tay lả lướt, như giang sơn tuế nguyệt, nhân sinh đằng đẵng, đường dài xa xăm, bờ cõi mênh mông. Bạch Sầu Phi nhịn không được khẽ khen một tiếng:

- Đàn thật hay.

Vương Tiểu Thạch nhất thời hứng thú, liền móc ra một ống tiêu làm bằng trúc tương phi, hòa tấu cùng với tiếng đàn.

Bạch Sầu Phi cũng nhịn không được bắt đầu nhảy múa. Dưới ánh trăng, tay áo của y tung bay như muốn theo gió trở về, hát một ca khúc quen thuộc dễ dàng nhận ra khi vừa nghe tiếng đàn tiếng tiêu.

Biết năm trăm năm quan niệm mới

Khi đến ngàn năm lại thấy xưa *

* Trích từ “luận thơ” của Triệu Dực thời nhà Thanh.

Bạch Sầu Phi như theo lời nhạc tan vào trong gió.

Trên sông, dưới trăng, trong gió, tại thuyền, một tiêu một đàn, say sưa ca múa, hứng hết ý vẫn còn. Ca khúc đã dừng, ba người đều nhìn nhau cười. Ôn Nhu như tiếc nuối nói:

- Tiếc là ta không biết nhảy múa hay tấu nhạc, không biết gì cả. Tỷ tỷ thật là giỏi.

Điền Thuần an ủi nàng:

- Muội có thể ca hát mà.

Ôn Nhu trề cặp môi đỏ mọng nói:

- Không được. Lúc nhỏ trong nhà, ta mới mở miệng hát hai câu thì chim sơn ca trong l*иg đã bị bệnh hai ngày. Ta mà mở miệng vàng ra hát, các người sẽ đánh đàn không nổi, tiêu thổi không lên, khiêu vũ thì nhất định sẽ nhảy xuống sông.

Nàng vừa nói xong, mọi người đều cười lớn.

Đêm nay, sắc gió, ánh trăng, tiếng ca, điệu múa và nụ cười vui vẻ đều lưu lại phong tình không dứt.

Ngày hôm sau, khi Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch từ thuyền của bọn họ đi lên thuyền lớn đậu bên bờ, phát hiện những người hầu và rương hòm trên thuyền đều đã biến mất, chỉ còn lại Ôn Nhu vẫn đang ngủ say sưa.

Điền Thuần cũng không thấy nữa.

Chỉ lưu lại một mảnh giấy trắng như có vệt nước mắt nhỏ lên, trên giấy không viết chữ nào.