Thủy Dung vô cùng cao hứng ném xuống một câu, "Sơn Trúc mày phải có vợ!" Liền đóng cửa chạy lấy người, chỉ còn lại vẻ mặt mộng bức của Sơn Trúc.
Thời điểm trở lại tiệm, Thủy Dung phát hiện bốn thanh niên đó vẫn còn đang ăn, đã qua một tiếng rồi, còn chưa ăn xong.
Thói quen ăn cơm của Thủy Dung từ trước đến nay là cho dù trong chén có ít hay nhiều cơm thì thời gian ăn đều tầm mười lăm phút, thắc mắc tại sao bọn họ có thể ăn lâu như vậy, rồi cô cầm dược phẩm đi xem mèo nhỏ mà cô nhặt được.
Tiểu gia hỏa này vẫn chỉ là chú mèo nhỏ, khả năng miễn dịch lại không yếu. Bằng không miệng vết thương sâu như vậy. Mèo nhỏ bình thường khẳng định đã sớm bị nhiễm trùng mà chết.
Hai ngày nay Thủy Dung cũng hiểu biết rõ tình huống của thế giới này, trong tự nhiên tựa hồ không có động vật như trước, ít hay nhiều thì đều là động vật biến dị, hơn nữa trừ bỏ dị năng giả còn có dị hóa giả.
Dị năng giả không cần quá nhiều lời giải thích liền có thể hiểu, đó là một loại ngũ hành lực lượng siêu nhiên làm nhân loại tiến hóa. Mà dị hóa giả là thoái hóa cao, cũng không phải là biến con người trở về lại thành người vượn - một loại động vật linh trưởng.
Mà trong cơ thể có gen ưu hóa hơn so với số còn lại, vì thế gọi là thoái hóa.
Cho nên một bộ phận số người sống sót liền xuất hiện dấu hiệu bộ phận thú hóa hoặc thực vật hóa, có dị hóa giả có thể giống người thú có móng chân thú, còn lại là có được sức mạnh hoặc là tốc độ của thú, có dị hóa giả thực vật thậm chí toàn thân đều biến thành màu xanh lục, thông qua quang hợp liền có được năng lượng, không cần đồ ăn.
Chỉ là trên người dị hóa giả không có dị năng dao động, thời điểm đối phương không có biểu hiện ra đặc thù của dị hóa, trong tình huống bình thường thì rất khó đoán đối phương rốt cuộc là người thường hay là dị hóa giả.
Còn lại biến dị thú chỉ so với động vật bình thường tiến hóa hơn, trở nên có thêm tính công kích cao hơn, mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, thậm chí là giống với dị năng giả.
Mà bộ dáng biến dị thú không giống với động vật thường, có dị năng giả nuôi biến dị thú ấu tể, nhưng biến dị thú ấu tể thông thường sẽ bị biến dị thú mẹ chăm sóc vô cùng kĩ, vô cùng khó có được. Hơn nữa biến dị thú ăn rất nhiều, người thường ăn không đủ, chỉ có số ít "Kẻ có tiền" mới có thể nghĩ đến việc thuần hóa biến dị thú.
Biến dị thú tính cách hung tàn, diện mạo vô cùng khác xa với động vật thường, hung tàn hơn, thực lực cũng vô cùng lợi hại. Mà Thủy Dung nhặt được mèo nhỏ này, giống với bộ dáng mèo con nhỏ bình thường, nghe nói thú mẹ sẽ chọn trong một ổ thể chất con nào yếu hơn sẽ vứt bỏ.
Thủy Dung suy đoán, con này có thể biến dị không hoàn toàn hoặc là không biến dị, bị mèo mẹ vứt bỏ, cho nên mới bị thương như vậy, một con mèo vốn nên được nuôi dưỡng béo lùn thì lại gầy như vậy.
Miệng vết thương của tiểu gia hỏa có chút bị cảm, Thủy Dung cũng không dám sơ ý, lấy dao ngày thường dùng để cắt lông mèo, tiêu độc, nhẹ nhàng cắt rớt thịt thối, bởi vì sợ nó đau giãy giụa lên, Thủy Dung sớm đã đem nó bao bọc vô cùng vững chắc.
( Truyện chỉ được đăng trên s1apihd.com và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Thời điểm cắt thịt thối đi, thân thể nhỏ run rẩy vài cái, từ run rẩy mạnh biến thành run rẩy nhẹ.Thủy Dung thở dài, cô cũng không phải bác sĩ, đối với tiểu gia hỏa này cô cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trị liệu cho nó.
Sau khi đã cắt thịt thối sạch sẽ, lại bắt đầu chảy máu, cô lập tức dùng thuốc cầm máu. May mắn là không bị thương đến động mạch, chân của mèo nhỏ chảy máu không quá nghiêm trọng.
Bôi xong thuốc, quấn băng gạc cho nó. Thủy Dung đeo lên cổ nó vòng đuổi rận Elizabeth, lại đem quần áo khi còn nhỏ của Sơn Trúc mặc vào, lúc này mới xem như hoàn thành.
Tiểu gia hỏa giống như vô cùng mệt mỏi, động tác của Thủy Dung mạnh như vậy, nó cũng chỉ ô ô vài tiếng, mí mắt run rẩy mà thôi.
Đột nhiên, Thủy Dung có chút lo lắng mình sẽ không cứu được nó. Do nó quá thành thật, rất ít giãy giụa, có vẻ một chút sức sống cũng không còn.
Cứu sống được thì thôi, cứu không được cũng bất đắc dĩ, Thủy Dung xoay đầu, thấy được một đỉnh đầu bé gái có hai lỗ tai lông xù xù bước chân nhỏ đến chỗ máy lọc nước tự động lấy nước.
Khoan! Lỗ tai lông xù, đó là.. Lỗ tai chó?
Không lẽ nào? Cô mới vừa biết được thế giới này có dị hóa giả, lại không nghĩ rằng trong tiệm cô cũng có một người.
Nhưng không phải cha của cô bé nói là cô bé bị bệnh sao? Dị hóa tựa hồ không phải là bệnh, ngược lại là một cách tăng thực lực.
Ngay lúc Thủy Dung đang kinh ngạc cùng cảm thán nhìn lỗ tai lông xù xù của bé thì bé giương đôi mắt to nhìn lại, vừa đáng thương vừa đáng yêu so với hôm qua gấp mười lần.
"Chào chị, Lâm Lâm ra lấy nước cho cha, cha khát!" Tiểu cô nương làm theo lời cha mình, vô cùng hiếu thảo, cặp mắt vô tội trên khuôn mặt nhỏ cùng với lỗ tai lông xù vô cùng đáng yêu.Thủy Dung vừa định nói thuận tiện đi sờ khuôn mặt nhỏ với lỗ tai nhỏ của đối phương.
Mẹ của đứa bé hoang mang rối loạn từ trong phòng đi ra, cô cầm áo khoác, phát hiện con gái liền dùng quần áo che đầu bé lại.
"Ưm?" Thủy Dung không thể sờ đến lỗ tai, vô cùng tiếc nuối không khống chế phát ra chút âm thanh, nhóm thanh niên nói, hiện tại dị hóa giả tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng không hiếm, cũng sẽ không coi là dị loại hoặc là yêu quái, người mẹ này làm sao khẩn trương như vậy?
Hình như cô nghe được âm thanh của Thủy Dung, lại nhìn ra nghi hoặc của cô. Người mẹ bế con gái lên, sau đó lại làm lộ ra đầu của con gái.
"Thật ngại quá, con gái nhà tôi ở thời điểm dị hóa, không chịu nổi gió." Người phụ nữ trung niên mang theo một chút bất đắc dĩ, bàn tay dày rộng tràn đầy vết chai nhẹ nhàng mơn trớn lỗ tai lông xù của con gái, Thủy Dung nhìn vô cùng muốn được sờ đến nỗi nuốt một ngụm nước miếng. Cảm giác kia, nhìn liền biết vô cùng tốt.
"A.. Nguyên nhân là như vậy, tại sao không chịu nổi gió? Là dị hóa không thành công sao?" Nghe nói dị hóa giả cũng phân cấp bậc, nếu có thể hoàn toàn thú hóa hoặc thực vật hóa thì đó chính là cấp bậc tối cao, bất quá dị hóa giả đều giống nhau sẽ hiển lộ một chút đặc thù của động thực vật, đồng thời cũng chính là đặc thù chung, năng lực sẽ tốt hơn người bình thường không ít.
Giống như cô bé dị hóa này, bộ phận dị hóa của cô bé là lỗ tai, như vậy hiện tại thính lực của bé cao hơn so với con người, con người không thể nghe được âm thanh nhỏ, bé có thể nghe được, thanh âm nào chó nghe được thì cũng sẽ nghe được, như vậy thì cô bé trước mắt nhĩ lực có thể gần bằng một thuận phong nhĩ.
Nhưng dị hóa giả và dị năng giả lại không giống nhau, có dị hóa giả sẽ xuất hiện trạng thái hỗn loạn, chính là do dị hóa không thành công, dị hóa giả loại này nhiều hoặc ít thân thể sẽ suy yếu, hoặc là dị ứng khi chạm hoặc ăn thứ gì đó, thân thể sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt, rất giống phản ứng của động vật, nếu không kịp cứu chữa, sẽ dễ dàng lâm vào trạng thái hôn mê sâu, cho nên tỉ lệ tử vong rất cao.
Người phụ nữ trung niên chần chừ gật đầu, con gái của cô không thể nói là dị hóa không thành công, nhưng tóm lại năm con gái dị hóa bởi vì gặp chút chuyện ngoài ý muốn, mới lâm vào trạng thái không thể gặp gió, lúc ở trong phòng còn tốt, nếu ra bên ngoài gió thổi lạnh, con gái khẳng định sẽ bị sốt mấy ngày.
Hiện tại tình huống thiếu bác sĩ thiếu thuốc, khi con gái bị sốt đều tự mình chịu đựng, nếu chịu không nổi liền chỉ có thể chết. Mà bọn họ lại ở bên ngoài khó tránh khỏi có đôi khi không chăm sóc chu toàn, cho nên khoảng thời gian trước, con gái có thể nói là mỗi ngày đều bệnh.
Hai vợ chồng bọn họ cầu xin lão trung y trong căn cứ, lão trung y bắt mạch cho cô bé nói là không tìm được biện pháp chữa khỏi, cô bé sợ là cũng chỉ có thể sống thêm hai ba năm.
Nếu là chỉ phát sốt khi chịu gió, chỉ cần cô bé khống chế chính mình không dị hóa là được.
Nhưng cố tình cô bé căn bản không thể khống chế chính mình khi nào, nơi nào nên bày ra đặc thù dị hóa, không thể khống chế mới là nguy hiểm nhất.
Hai vợ chồng bọn họ mạo hiểm đến đây chính là thử vận khí có thể lấy được một quả tinh hạch bậc năm của thực vật lục tinh, nghe nói thực vật lục tinh cấp năm có thể trị liệu dị năng giả dị năng hỗn loạn, cũng có thể trị liệu chứng bệnh của dị hóa giả dị hóa không thành công.
Chuyện này là bí mật của người nhà bọn họ, Thủy Dung không định hỏi nhiều. Cô nhìn hai lỗ tai lông xù sụp xuống cảm thấy rất đáng yêu, lại sờ soạng rồi cho cô bé một ít kẹo sữa.
Sau mạt thế cơm ăn không đủ no, đường hay kẹo sợ là càng thiếu. Trẻ nhỏ đều thích đồ ngọt, tiểu cô nương mềm mại như vầy hẳn là càng thích hơn.
Mẹ của bé lôi kéo con gái nói lời cảm ơn, tiểu cô nương ngoan ngoãn nói cảm ơn, còn đặc biệt hiểu chuyện ngọt ngào gọi cô là chị.
Thủy Dung tốt nghiệp đại học đã được một đoạn thời gian, năm nay đã 23 tuổi. Cô bé bảy tuổi gọi một tiếng dì cũng không hoàn toàn khó hiểu, nhưng có cô gái nào nguyện ý bị người khác gọi dì, Thủy Dung là cô gái độc thân đã lâu cũng không ngoại lệ.
Sau khi cô bé nói cảm ơn liền bị mẹ lôi về phòng.
Thủy Dung biết thân thể tiểu cô nương không tốt, cũng chỉ có một chút tiếc nuối, rồi bắt đầu đem lực chú ý đặt lên chú mèo mới nhặt về.
( Truyện chỉ được đăng trên s1apihd.com và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Cô mới xử lý vết thương bên ngoài nhưng lại quên đo nhiệt độ cho nó xem thử có phải sốt hay không. Lúc nãy cô đã mang nhiệt kế từ nhà, hiện tại chỉ cần phẩy mạnh nhiệt kế để mức thủy ngân nằm ở vạch đầu tiên 35 độ C là có thể dùng.
Thông thường động vật nhỏ có hai cách đo nhiệt độ cơ thể là miệng và hậu môn.
Đo ở miệng thì không chính xác như hậu môn.
Thủy Dung nhìn tình hình của bé mèo, cơ thể nằm, tứ chi thả lỏng, bụng theo quy luật lên xuống, nhìn qua cũng không phải là bộ dáng khó chịu.
Chỉ là nó nhắm chặt hai mắt, Thủy Dung mở mí mắt nó ra nhìn, tuy rằng không có dấu hiệu tản quang, nhưng bị cô lăn lộn như vậy, tiểu gia hỏa cũng không tỉnh.
Cho nên Thủy Dung vẫn là quyết định đo ở hậu môn chính xác hơn.
Thủy Dung chuẩn bị tư thế cho tiểu gia hỏa, thừa dịp lúc này cô còn cố ý kéo chân nó liếc mắt một cái.
Oh no! Kiếm vợ cho Sơn Trúc sợ là phải ngâm nước nóng rồi, tuy rằng chỗ đó của tiểu gia hỏa này nhỏ nhưng vẫn tồn tại.
Haizzz, là mèo đực, ý tưởng không thể thực hiện được.