Sinh hoạt ở mạt thế vô cùng buồn chán đi? Có hạng mục giải trí, khẳng định có thể làm nhà trọ của cô hấp dẫn càng nhiều khách hơn.
Khóe miệng Thủy Dung cười lên, chạy về nhà chính mình lấy ra mấy túi đồ ăn vặt xuống dưới, sau đó phân phát cho bốn người đang ngồi.
Khi ở mạt thế ngày đầu tiên, cho dù biết là hệ thống sẽ đảm bảo an toàn cho cô, nhưng cũng khó tránh sẽ cảm thấy cô đơn quạnh vắng. Có bóng người, có tiếng người, cho dù là không nói lời nói, cũng có thể cảm thấy bớt cô đơn, đây chính là cảm giác khi chỉ có lẻ loi một mình.
"Tôi cảm thấy chính mình như đang nằm mơ, mọi người có thấy vậy không?" Lão tam nghe trong TV bình luận viên bóng đá đang vô cùng nhiệt tình giảng giải cầu thủ đá bóng như thế nào, rồi nhìn trên sân bóng các cầu thủ ăn mặc không giống nhau đang kịch liệt tranh đoạt một quả bóng màu đen trắng, khuôn mặt hoảng hốt.
"A.. Tôi cũng cảm thấy chúng ta có phải là vẫn còn ở khu dị thực hay không? Có phải do hút nhiều phấn hoa của hoa biến dị bá vương nên thần trí không rõ? Kỳ thật hay là chúng ta đang ở trạng thái hôn mê?" Lão tứ cũng đưa ra nghi ngờ, mạt thế đã hai năm, đừng nói là tiết mục trên TV, trạm phát điện còn không có, lấy đâu ra xem TV? Nhà trọ này có phải quá kỳ dị hay không?Chẳng lẽ là do bọn họ trúng chiêu, tất cả chỉ là ảo ảnh?
Tô Mộ Phong trừu khóe miệng, liếc hai người em ngốc một cái, sau đó véo cánh tay của lão tam ngồi bên cạnh, phần da cánh tay bên trong da thịt tương đối mềm bóp chặt một chút, sau đó hung hăng vân vê.
"A a a! Đau quá! Nhị ca làm gì thế?" Toàn thân lão tam đều là cơ bắp, nhưng da là của hắn, thịt cũng là của hắn, véo một chút da thịt cũng làm hắn đau.Lão đại hừ một tiếng, "Đau? Đau không phải chứng minh rằng tất cả đều là sự thật sao?"
Còn ảo ảnh, tất cả là do bọn họ tự nghĩ ra.
Bất quá, nhà trọ này xác thật là rất kỳ quái, có nước, có điện, còn có TV, có TV không kỳ quái, kỳ quái chính là TV có thể dùng được.
Còn có trận bóng đang phát này, hắn là người siêu mê bóng đá nhưng không biết một người trong đó, nếu là truyền phát trận bóng trước mạt thế thì không có khả năng.
Hơn nữa nhìn bộ dáng chủ tiệm là biết không phải là người có thể đánh nhau, chỉ có thể là người thường, một chút dị năng dao động trên cơ thể đều không có.Thất phu vô tội hoài bích có tội(1), thứ tốt trong tiệm không ít, huynh đệ bọn họ thật ra không có ý xấu, nhưng nếu gặp người có lòng dạ khó lường. Đến lúc đó nhà trọ còn không phải bị cướp sạch sẽ không còn gì sao?
(1): Câu tục ngữ còn mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình. Có được trân bảo mà không biết giữ mình giữ miệng chỉ là cái cớ để người ta hại.
Ngoài ra nó còn dụng ý ám chỉ những người tài thường bị ghen ghét, đố kị, kẻ vô tri lại vui vẻ sống. Thế mới nói mẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc - tự dưng mình nhớ đến câu nói của Táo công chức: "Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh mà thông minh nó tìm cách tiêu diệt. Cứ lừng khừng mà sống lại hay." Câu nói này bao hàm nghĩa cực thâm thúy. Tài giỏi mà không biết cách ẩn nhẫn dễ thành cái bia hãm hại cho người xung quanh ngắm tới. Con người mà, bản tính đều có chút đố kị. Ngọc sáng trong đêm tối càng dễ bị nhắm tới. Nhiều khi phải "giả dối", thông minh che đậy để bảo vệ mình.(cre: dembuon)
Chẳng lẽ, nơi này là bút tích của ngoại tinh nhân? Cho nên mới có thể xuất hiện nhiều đồ vật không phù hợp với lẽ thường, vậy nên chủ tiệm nhu nhược như vậy cũng không sợ người có ý xấu?
Đây chính là đáp án tốt nhất, bằng không tựa hồ là không có thể giải thích được.
Như vậy trận bóng đá này kỳ thật là một đám ngoại tinh nhân đá sao?
Hay thật! Vậy là ngoại tinh nhân cũng đá bóng. Hơn nữa còn đá không tồi.
"Đều là thật?" Lão tứ nhìn Thủy Dung nhiệt tình không màng bọn họ từ chối mà đưa tới mấy túi ăn vặt, cầm lấy hai cái nhìn, là cổ vịt hương vị ngọt cay cùng với que cay.Đã lâu không ngửi được mùi thịt nướng, lão tứ liếʍ môi, xé mở bao bì que cay liền ngửi được hương vị chỉ có que cay mới có, tức khắc liền chảy nước miếng.
"A.. Thơm quá? Cay ngon! Thơm quá! Cay ngon!" Vị đặc trưng của que cay thơm lại làm lão tứ bồi hồi.
Bị hắn cảm nhiễm, lão tam cũng cầm lấy đồ ăn vặt nhìn, mỗi người đều là bốn túi khác nhau, vị BBQ, vị hoa lan đậu, cổ vịt vị ngọt cay, còn có một bao hạt dưa ngũ vị hương. Mỗi lại đều đựng trong bao nhỏ, đổ ra cũng là một lượng nhỏ.
Bất quá bọn họ vẫn là thấy chủ tiệm tuy tham tiền nhưng rất hào phóng, trong tay có mấy thứ đồ vật này, có tiền cũng không mua được.
Hiện tại tuy rằng căn cứ đã sản xuất thực phẩm đóng gói giản dị, nhưng số lượng vô cùng ít ỏi, căn bản không thể xem là nhà máy, chỉ là xưởng nhỏ. Hơn nữa cũng chỉ có cấp trên được sử dụng, nhóm dị năng giả bình thường như bọn họ căn bản là không có thấy qua, nhưng cũng nghe được một chút động tĩnh, cho nên khi nhìn thấy nhà trọ bán ra thực phẩm đóng gói thì kinh ngạc.
"Tôi cảm giác nơi này giống như thế ngoại đào nguyên, an nhàn! Thoải mái!" Lão tam hé miệng, xé mở bao bì hoa lan đậu, sau đó bỏ vào miệng nhai nhai.. A! Hương thơm đầy miệng!
Lão nhị đỡ mắt kính, nhìn Thủy Dung trước quầy không biết đang làm gì, khóe miệng cười như không cười, nói: "Thế ngoại đào nguyên thì phải bỏ tiền đúng không? Như vậy một ngày chúng ta đã tiêu hao một phần ba tinh hạch bậc một."
Một tinh hạch bậc hai đối với dị năng của bọn họ tác dụng không lớn, cho nên bọn họ săn thú đều là cấp ba, cấp bốn, cấp năm, ai săn được thì tinh hạch là của người đó. Mà tinh hạch bậc hai được để chung với nhau, để đi căn cứ thị trường giao dịch mua đồ, giống như xăng mà bọn họ dùng chính là từ thị trường giao dịch mà mua.
"A.. Phải không?" Lão tứ cơ bản là không để ý, sau lại nghe con số này có chút kinh ngạc.Một trăm tinh hạch bậc một, có thể ở thị trường giao dịch mua một kiện vũ khí, hoặc là mua một thùng xăng lớn có thể chạy một tuần.
"Ách, chúng ta phải nỗ lực một chút, săn nhiều tang thi, thú biến dị cùng với thực vật biến dị." Bọn họ ra ngoài săn thú, thường là chỉ săn thú cấp cao để thu hoạch tinh hạch bậc cao còn tinh hạch bậc thấp cũng không phải bọn họ cố tình tìm đa số là lúc săn thú thuận tay gϊếŧ chết các loài biến dị cấp thấp.
Thủy Dung ngồi ở quầy sau chơi di động, trên thực tế mấy lời mà bọn họ nói cô đều nghe được. Nghe đến đó, cô liền vội vàng lên tiếng, nhà trọ còn thiếu cái bảng giá cả, như vậy thật sự quá không tiện, Thủy Dung quyết định, lần sau thăng cấp, nếu không hoàn thiện điều này, cô liền dùng hộp giấy có bìa cứng rồi viết lên con số, bằng không mỗi lần khách tới lại giới thiệu cô chịu không nổi.
"Cái kia.. Quý khách, nhà trọ chúng tôi cũng thu tinh hạch cấp hai, một tinh hạch cấp hai có thể đổi một trăm tinh hạch cấp một, từ đây mà suy ra."
Một tinh hạch cấp hai, cô đều không kén chọn. Chủng loại không có giới hạn, cấp bậc không giới hạn.
"A.. Thật sự?" Lão tam từ trên sô pha nhảy dựng lên, móc từ túi quần ra mấy cái tinh hạch bậc hai, tinh hạch bậc hai này so với tinh hạch bậc một lớn hơn một vòng, rất dễ phân biệt.
"Chủ tiệm không kén chủng loại tinh hạch đúng không?" Trong tay là tinh hạch bậc hai hệ thổ, nhưng do sau mạt thế dị năng giả hệ thổ số lượng nhiều nhất, các loài biến dị hệ thổ cũng nhiều, cho nên tinh hạch hệ thổ bán giá không cao.
Anh em bọn họ không có ai là dị năng giả hệ thổ, cho nên tinh hạch hệ thổ bậc hai cũng giống như tinh hạch bậc một là làm tiền để đi đổi lấy vật tư.
"A! Đúng vậy, không phân biệt chúng loại, chỉ cần là cùng cấp ở đây toàn bộ đều được đối xử như nhau."
Thời điểm thanh niên lấy ra mấy tinh hạch bậc hai, Thủy Dung liền biết nhà trọ của mình có thể thăng cấp.
Thời điểm mà cô nói thì hệ thống cũng truyền đến âm thanh nhắc nhở.
[ Mỗi một nhà trọ đều phải có khách hàng thân quen, đồng thời thân là một cửa hàng, không thể không bán nhiều thứ. Tích tích! Tuyên bố nhiệm vụ: Mời ký chủ cho khách hàng thân quen của chúng ta tiêu thụ bản VIP đồng, cái này một cái là năm tinh hạch bậc hai, không được trả lại hàng sau khi mua và giá cả sẽ không đổi.]
[ Bản VIP đồng có tác dụng: Rời khỏi nhà trọ cũng không sao, nhưng chỉ cần là khách hàng muốn vào nhà trọ chúng ta đều có thể, như vậy dù hắn ở xa chúng ta bao nhiêu, cũng có thể trở lại nhà trọ. Số lần sử dụng: Mười lăm lần, số người giới hạn: Bốn người.]
Bất kể xa đến đâu đều có thể trở lại nhà trọ? Này không phải là nhà trọ vị trí tùy ý sao?
Bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, cho dù là chưa ra khỏi nhà trọ Thủy Dung có thể tưởng tượng được.
Nếu là lúc sinh tử, có thể bị mất mạng thì có thể dùng cái này, vậy có thể giữ được mạng.
Một đống VIP, cư nhiên chỉ là phiên bản đồng?
Nói như vậy một đống VIP, bán năm tinh hạch bậc hai không đắt!
"Khụ khụ, chủ tiệm cô làm sao vậy?" Lão tam thấy ánh mắt Thủy Dung ngơ ngác mà nhìn phía trước, hắn nói chuyện cô cũng không để ý tới, vội vươn ra một bàn tay to huơ huơ trước mặt cô, ý đồ đem lực chú ý về lại chính mình.
Thủy Dung phục hồi tinh thần vừa nhấc mắt đối diện với gương mặt của hắn liền bị hoảng hồn. Bình tĩnh lại mới phát hiện là khách hàng đang hỏi cô.
Cô vội vàng ho khan một tiếng, một lần nữa cười như nhân viên tiêu thụ nhiệt tình nói. "Là chuyện này tiên sinh, nhà trọ chúng tôi mới có một loại VIP, giá bán năm tinh hạch bậc hai, có công năng là.."
Không đợi Thủy Dung nói xong, đối phương đã đặt lên quầy mấy cái tinh hạch, vừa vặn là năm tinh hạch hệ thổ bậc hai, tuy rằng tinh hạch đó không quý, nhưng hắn lại như thói quen đặt lên quầy mấy cái tinh hạch, vừa đúng năm cái.
Đến nỗi Thủy Dung chưa nói xong công dụng của VIP, hắn cũng không quan tâm. Làm VIP sao!
Trước lúc mạt thế thì khi vào siêu thị mua đồ đều sẽ hỏi làm VIP hay không chắc tác dụng cũng không khác nhau lắm, đơn giản chính là được giảm giá.
Nơi này làm VIP có thể giảm tới bao nhiêu? Giảm 5%? 9%? Hoặc là 15% một loại đi, nhìn bộ dáng keo kiệt của chủ tiệm là biết giảm không được bao nhiêu.
"Làm đi!" Không thiếu tiền!
Thủy Dung xem ánh mắt hắn thay đổi, cơ bản đối phương là thổ hào, hiện tại đã cho người ta biết rằng mình có tiền, đừng từ bỏ nha! Tiếp tục vung tiền như rác đi!