Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)

Chương 20: Thanh Quy, chàng vẫn chưa hóa rồng sao

Nhưng làm sao giống người được, Tịch Chi vốn là thú, vẫn là yêu quái thích dùng nguyên hình nhiều hơn. Nghe được Ôn Ngọc Chương nói, lập tức rút ra dương v*t hóa thành hình xà quấn ở trên giường.

Đại xà dài hơn hai mét, vảy đen phản quang dưới ngọn đèn, đầu xà cự đại chôn ở hai núʍ ѵú của Ôn Ngọc Chương gặm gặm. Ôn Ngọc Chương ngừng thở ôm đầu xà, xúc cảm lạnh lẽo khiến y bỗng cảm thấy phấn chấn, chậm rãi xoay người ngồi trên chăn đệm, tùy ý đại xà quấn lấy y.

Thanh âm đại xà rì rầm trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng, hắc đại xà quấn bên hông Ôn Ngọc Chương, cuốn hai vòng quanh người y, sau đó dùng đuôi xà chen vào tách hai chân của y ra, một đôi dương v*t lạnh lẽo đè lên hai mép thịt của Ôn Ngọc Chương.

Ôn Ngọc Chương lấy ra hai cái gối tựa phía sau lưng đỡ phần thân trên. Y đối diện đầu xà, một tay ôm đầu xà, tay còn lại mò tới nơi riêng tư của chính mình. Miệng huyệt mới vừa bị Tịch Chi thao qua đã khép lại, y dùng lòng bàn tay vò mở mép thịt, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng d*m thủy tí tách tí tách chảy xuống tay y.

Lục lọi nắm chặt dương v*t đại xà, cảm giác được một đôi cự vật kia đã thủ thế chờ đợi. Ôn Ngọc Chương ngửa đầu hôn môi xà, khàn khàn hỏi: “Đồng thời tiến vào hay là lần lượt mà đến?”

“Đồng thời.”

Lưỡi đại xà triền trụ đầu lưỡi Ôn Ngọc Chương, Ôn Ngọc Chương há miệng ngậm lấy lưỡi xà của hắn mυ'ŧ vào, đầu lưỡi mềm mại cùng xà tín quấn quýt lấy nhau thật chặt.

Ôn Ngọc Chương thả lỏng thân thể, mềm nhũn nằm ở trên gối cùng đại xà môi lưỡi quấn quýt. Lưỡi đại xà quá dài, vẫn luôn thâm nhập vào cổ họng của Ôn Ngọc Chương. Y không thể không ngước đầu, há miệng không ngừng nuốt, ngụm nước bọt trong suốt dọc theo khóe môi chảy xuống.

Mà Ôn Ngọc Chương vì đại xà thủ da^ʍ đồng thời đào móc hậu huyệt chính mình. Y trước tiên từ bên trong hoa huy*t móc ra nước sau đó cắm vào hậu huyệt, khi ngón tay chen vào ba ngón, da^ʍ huyệt đã có thể tự phun ra chất lỏng trơn.

dương v*t đại xà vốn mới từ trong âm đ*o Ôn Ngọc Chương rút ra, mặt trên dính đầy tao thủy, lúc này bị tay Ôn Ngọc Chương tuốt lộng, trở nên càng ngày càng ngạnh.

Chuẩn bị xong, Ôn Ngọc Chương nâng lên cái mông cho hai huyệt nhắm ngay côn th*t đại xà, giọng nói còn có chút run rẩy: “Được… Thanh Quy, có thể vào được rồi…”

Đuôi xà trượt qua siết chặt thân thể Ôn Ngọc Chương, hai cái dương v*t cự mãng của hắc xà ngẩng đầu cắm vào bên trong hai cái da^ʍ huyệt của Ôn đại nhân.

Chỉ nghe âm thanh phốc phốc không ngừng, đại xà nhanh chóng rút ra cắm vào, đuôi còn không ngừng mà đập vào giường chiếu, côn th*t tiến vào càng ngày càng sâu.

Thân xà lạnh lẽo quấn càng chặt, Ôn Ngọc Chương sắp không kịp thở, đại xà đột nhiên thanh tĩnh lại. Y mờ mịt cúi đầu nhìn, xà hành đã đi vào hơn nửa, hình dạng qυყ đầυ kỳ quái đang đè ở miệng tử ©υиɠ của y.

Thân thể của Ôn Ngọc Chương vô cùng trơn trợt, cũng không biết là tao thủy của y hay là chất nhầy trên người đại xà. Y ngơ ngác mà ôm đầu xà, đau đớn qua đi, bên trong huyệt bắt đầu ngứa ngáy tê dại. Ôn Ngọc Chương uốn éo người, rêи ɾỉ cùng khóc nức nở.

“Tướng công thao em… Muốn xà dương v*t thao Chương Nhi… A a a…”

Đại xà bắt đầu luật động nhanh chóng, Ôn Ngọc Chương che miệng rít gào. Đối với nhân loại mà nói, xà hành vẫn là quá lớn. Hai cái côn th*t cách một tầng thịt mềm đồng thời rút ra cắm vào, Ôn Ngọc Chương chỉ cảm thấy tầng thịt mềm kia đã sắp bị thao phá.

Y cúi đầu sờ bụng của mình, dường như cũng có thể cảm giác được dương v*t bên trong âm đ*o động đậy.

Hai chân của Ôn Ngọc Chương cong lên đặt ở hai bên, cái mông căng mẩy trắng như tuyết khẽ nâng lên. Trong quá trình thao làm Tịch Chi không ngừng dùng đuôi đánh vào khe mông Ôn Ngọc Chương, da thịt nơi kia cực kỳ non mềm, làm sao chịu đau được, không lâu sau cái mông thịt trắng như tuyết đã sưng lên thật to. Ôn Ngọc Chương gào khóc muốn trốn khỏi chóp đuôi đại xà, nhưng toàn bộ thân thể y đã bị hắc xà quấn lấy, không chỉ trốn không thoát, trái lại chủ động đón nhận xà hành, vì đau đớn mà tao huyệt co rút càng chặt, bóp Tịch Chi sảng khoái không thôi.

“Tướng công… Chương Nhi đau quá… Ai nha…” Ôn Ngọc Chương khóc đến nước mắt đầy mặt, bị một đôi xà hành thao dục tiên dục tử, hai vυ' vểnh cao trước ngực không ngừng nảy.

Tịch Chi hạ thấp đầu ngậm lấy núʍ ѵú của Ôn Ngọc Chương, hàm răng vững vàng cắn vào đầu núm, lưỡi xà dài nhỏ liếʍ liếʍ hồng châu trên đỉnh núi tuyết, nhưng mà miệng xà không có cách nào hút, hồi lâu cũng không có sữa tươi phun ra.

Chóp mũi ngửi thấy hương sữa thơm ngọt, lại không được uống vào miệng, hắc xà rõ ràng tức giận, thao làm càng hung mãnh hơn, đuôi xà không ngừng mà đánh vào thịt đùi của Ôn Ngọc Chương.

Ôn Ngọc Chương vừa mới triều thổi qua, thân thể mềm mại vô lực quấn trên người đại xà, thần trí vẫn còn chút minh mẫn mới nghe được đại xà bảo y tự nắm cái vυ' vắt sữa cho hắn uống.

“…” Đến lúc này mà còn nghĩ đến ăn.

Ôn Ngọc Chương che miệng nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ, đáp ứng một tiếng. Ngón tay mềm nhũn sờ đến trước vυ', hai cái tay đồng thời xoa bóp đầu núm thịt, sữa trướng hồi lâu liền phun ra ngoài bị lưỡi đại xà liếʍ đi.

Dưới ánh đèn vàng ấm, da thịt Ôn Ngọc Chương càng trắng nõn trong suốt. Thân thể đẫy đà như ngọc như tuyết, vì tìиɧ ɖu͙© mà da thịt non nớt biến thành hồng nhạt, giống như thoa một tầng son.

Thân thể như ngọc tuyết lại cùng một hắc xà quấn quýt lấy nhau giao hoan, bắp đùi thon dài căng thẳng mở ra đến cực hạn, bên trong hoa huy*t vốn không thuộc về nam nhân đang cắm dương v*t hắc xà, hậu huyệt cũng vững vàng mà ngậm một cái.

Trong phòng ngủ của Ôn thừa tướng thỉnh thoảng truyền ra âm thanh thú hoang giao phối, âm thanh xì xì do đại xà phun ra lưỡi, còn có âm thanh dương v*t đánh vào miệng huyệt.

Hoàn toàn bất đồng so với việc từng hoàn ái ở bên trong sơn dã, lúc này chăn êm nệm ấm, trốn trong màn cùng thú hoang giao phối càng làm cho Ôn Ngọc Chương cảm thấy cấm kỵ da^ʍ mỹ.

Giống như y cũng biến thành thú cái vậy.

Loại cấm kỵ này làm cho Ôn Ngọc Chương không ngừng cao trào triều thổi, đổi về nguyên hình trái lại khiến Tịch Chi càng khó bắn tinh. Ngất đi hai lần, đành phải uống qua một lần máu xà, Ôn Ngọc Chương mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Ôn Ngọc Chương lảo đà lảo đảo mà nằm nhoài trên giường, tư thế đi vào từ phía sau thích hợp với thói quen của xà giao phối. Tịch Chi một bên làm huyệt y, một bên dùng lưỡi xà liếʍ khắp toàn thân Ôn Ngọc Chương.

Không biết triều thổi qua bao nhiêu lần, nước bên trong hoa huy*t của Ôn Ngọc Chương cũng đã cạn, Tịch Chi ra vào trở nên gian nan. Thời điểm Ôn Ngọc Chương đau đến không chịu nổi, đại xà mới bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt.

Bụng căng trướng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đại xà, Ôn Ngọc Chương tùy ý hắn quấn ở trên người mình, liền ngủ thϊếp đi.

Sắc trời chuyển sáng, Ôn Ngọc Chương muốn rời giường vào triều sớm, Tịch Chi vẫn còn ở hình xà quấn ở trên người y. Lần này sảng khoái tràn trề, Tịch Chi cảm thấy so với ngày xưa còn khoan khoái hơn rất nhiều, rốt cuộc có chút thú tính, muốn chờ Ôn Ngọc Chương tỉnh dậy lại thao một phát, nghe thấy y phải ra ngoài liền phiền phiền nhiễu nhiễu mà quấn lấy y, đuôi không chịu buông xuống.

“Thanh Quy…” Bộ dạng Tịch Chi xấu tính hiếm thấy khiến Ôn Ngọc Chương không nhịn được cười rộ lên, cảm thấy hắn cực kỳ giống Ôn Tiểu Thạch, cúi đầu kiên nhẫn giảng đạo lý cho hắn.

Nhưng mà giảng đạo lý cho lão yêu quái này nghe cũng không thông, Ôn Ngọc Chương không thể làm gì khác hơn là cò kè mặc cả với hắn: “Hôm nay em sẽ đi xin nghỉ phép có được không? Thời kỳ phát tình của chàng đến, mấy ngày này em đều sẽ ở nhà cùng chàng.”

Tịch Chi suy nghĩ một chút, ngày sau còn dài, lúc này mới buông y ra.

Chờ lúc Ôn Ngọc Chương trở về, đã nhìn thấy đại xà cùng tiểu xà đồng thời ngồi ở ngưỡng cửa chờ y.

Ôn Tiểu Thạch bô bô mà nói không ngừng khiến lão yêu quái phiền toái kém nữa hủy luôn căn nhà, thấy Ôn Ngọc Chương trở về liền lôi kéo y tiếp tục giao phối. Ôn Tiểu Thạch chạy theo ở phía sau, bị đại xà cưỡng ép nhốt ở ngoài cửa.

Tiểu xà dựa vào cửa không chịu đi, đại xà đè lên Ôn Ngọc Chương ngang ngược nói không cho phép y đi ra. Ôn Ngọc Chương vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bị cởi quan phục, bị thao ngất đi trong tiếng cào cửa của nhi tử.

Ôn Ngọc Chương trở về còn mang theo một hộp vải.

Mọi người đều biết Trịnh phi xưa kia yêu thích vải, vì muốn nịnh bợ Thái hậu hiện nay, rất nhiều người đã mang về từ ngàn dặm xa xôi. Trước đây hơn nửa đều bị Ôn Tiểu Thạch ăn, chỉ là bây giờ Tịch Chi trở về, y có chút thiên vị đại xà, vải của Ôn Tiểu Thạch đành phải chia nửa, đa số đều để cho đại xà.

Có vải, lão yêu quái càng dễ dụ hơn. Ôn Ngọc Chương chỉ mặc cái yếm, bên ngoài khoác trường sam lệch vai ngồi trên giường nhỏ xem tấu chương, Tịch Chi ngồi ở bên cạnh nhét vải vào hoa huy*t y.

Thường thường xem xong một bản tấu, khe trong chân vừa vặn cũng ướt. Ôn Ngọc Chương liền nằm nhoài trên giường mềm cầm bút phê tấu chương, cái mông cao cao vểnh lên, Tịch Chi vò mở khe thịt chuyên tâm nhét vải vào bên trong âm đ*o. Vải dùng nước đá bảo quản, lúc nhét vào còn mang theo cảm giác mát mẻ, Ôn Ngọc Chương theo bản năng mà co rút lại huyệt, vải liền bị nuốt vào sâu trong động thịt.

Phê xong tấu chương nửa ngày, hoa huy*t cũng bị chất đầy, vải đã ngâm bên trong một hồi. Tấu chương đặt tán loạn trên giường dưới đất, Tịch Chi liền ôm Ôn Ngọc Chương lên bàn thao hậu huyệt.

Một bên thao huyệt một bên hút cái vυ' y, sữa tươi tích lũy nửa ngày bị đại xà uống sạch sẽ, xà tinh cũng bắn vào trong người Ôn Ngọc Chương.

Cái yếm đã ô uế, Ôn Ngọc Chương cởi xuống cho Tịch Chi nhét vào trong hậu huyệt, lúc này quan chức tìm gặp Ôn thừa tướng quan chức đã chờ ở phòng khách.

Thay đổi quần áo gặp khách, Ôn Ngọc Chương ôm tấu chương đi ra ngoài, thời điểm trở lại mang theo tấu chương mới, vải bên trong hoa huy*t ấm áp đã thấm ướt.

Vào đêm, chăn êm nệm ấm, hắc xà liền quấn lấy Ôn tướng hoan ái đến đêm khuya.

Những ngày đó, quả nhiên Ôn Ngọc Chương vẫn luôn lưu ở trong nhà bồi Tịch Chi.

Tịch Chi sống ngàn năm, chưa bao giờ hưởng qua vui sướиɠ như vậy, mà trận vui sướиɠ này dường như đã quét sạch sức lực của Ôn Ngọc Chương. Lúc trước có máu xà chống đỡ nên chưa nhìn ra được, nhưng mấy ngày sau, tinh thần của Ôn Ngọc Chương càng ngày càng kém.

Mãi đến tận ngày đó đang lâm triều y phun một ngụm máu, Thái hậu vội vàng gọi thái y lại đây. Tịch Chi vốn đang núp bên trong tay áo của y, Ôn Ngọc Chương gắt gao nắm hắn không cho hắn đi ra. Đợi bọn người tản đi, Ôn Ngọc Chương mới buông tay ra.

Thái hậu quay người lại nhìn thấy Tịch Chi đã sợ hết hồn, muốn nói lại thôi mà nhìn hắn, thấy tất cả trái tim của Tịch Chi đều đặt trên người Ôn Ngọc Chương, rốt cuộc chưa từng mở miệng.

Lão thái y đang bắt mạch cho Ôn Ngọc Chương, không chú ý bên cạnh nhiều hơn một người, vuốt râu mép nói: “Gần đây Ôn đại nhân có phải dùng dược liệu gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần hay không?”

Dược liệu thật không có, thế nhưng y uống máu xà hai lần. Ôn Ngọc Chương đưa tay sờ sờ ngón tay của Tịch Chi trấn an hắn, nói với thái y: “Không chú ý đã dùng hai lần.”

Lão thái y không đồng tình nói: “Dược liệu thường ngày Ôn đại nhân dùng vốn có dược tính rất mạnh…” Lão đang muốn nói gì, lại nhìn thấy Ôn Ngọc Chương nháy mắt với lão. Sống trong cung nhiều năm như vậy, làm sao còn không hiểu ý tứ này, lão thái y lập tức xoay chuyển lời nói: “Đại nhân vốn chỉ cần dược liệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần, lại dùng thêm loại khác, dược liệu chi gian tương khắc, trái lại không tốt.”

Ôn Ngọc Chương nháy mắt nhìn Tịch Chi nở nụ cười, ra hiệu chính mình không có chuyện gì.

“Là ta không chu đáo, sau này sẽ để ý, trước tiên đành phiền thái y kê đơn lại cho bản quan.”

Lão thái y trầm ngâm hồi lâu, dùng ánh mắt khuyên bảo: “Ôn đại nhân vẫn nên dùng ít thuốc.”

“Không sao…” Ôn Ngọc Chương thở dài: “Trong triều nhiều chuyện như vậy, làm sao nói bỏ là bỏ, chi bằng sau này sẽ từ từ dưỡng khí lại.”

Y nói như vậy, như là bệnh này rảnh rỗi liền có thể điều dưỡng. Thái hậu và Tịch Chi đều đến xem lão thái y, thái y không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Đợi lát nữa hạ quan gọi người đưa thuốc đến Ôn phủ, kính xin đại nhân trân trọng thân thể.”

Xem xong bệnh, Tịch Chi ôm Ôn Ngọc Chương muốn đi. Đi ngang qua Thái hậu, Tịch Chi hơi gật đầu: “Tiểu Nghiên.”

“Ừm, Tịch Chi ca ca.” Thái hậu nắm khăn khẽ đáp lời, nhìn hắn ôm Ôn Ngọc Chương đi xa, trong lòng lại không có tư vị gì.

Đời này người người đều tôn nàng một tiếng Thái hậu, ngay cả phụ thân huynh đệ thấy nàng đều phải quỳ xuống, chỉ có Tịch Chi nhàn nhạt gọi nàng một tiếng “Tiểu Nghiên”, như vậy cũng đủ rồi.

Trở về phủ, mắt Tịch Chi thấy Ôn Ngọc Chương uống thuốc, không nhịn được lại hỏi.

Ôn Ngọc Chương đương nhiên vẫn nói như ban nãy.

Lão yêu quái sống uổng một ngàn năm, việc của người phàm một chữ cũng không biết, làm sao nhìn ra được thân thể của Ôn Ngọc Chương đến cùng là bị gì.

“Đừng nhíu mày mà, thật sự không sao.” Ôn Ngọc Chương giơ tay sờ sờ mi tâm của Tịch Chi, con ngươi chuyển động, mạn bất kinh tâm mà hỏi: “Thanh Quy, chàng vẫn chưa hóa rồng sao?”

“Vẫn chưa, chắc là ta tu luyện không đủ.” Bây giờ hắn cũng không còn chấp nhất muốn hóa rồng, ngày ngày sống cùng Ôn Ngọc Chương như vậy, không làm rồng cũng được.

Tịch Chi nghĩ vậy liền ôm eo Ôn Ngọc Chương, chen chúc ngồi cùng một ghế với y: “Người phàm các em vẫn hay đến tiên sơn xin thuốc, thuốc của tiên sơn thuốc sẽ không cho dễ dàng như vậy. Phàm ở nhân gian cũng có chút tiên hoa tiên thảo, mặc dù không thể cứu sống người chết, nhưng cũng đủ để chữa bệnh. Qua hai ngày nữa ta sẽ tìm về cho em.”

Tâm tư của Ôn Ngọc Chương đã trôi dạt đến nơi nào, không để ý mà cúi đầu uống thuốc. Nghe thấy hắn nói, ngước cằm bảo Tịch Chi đưa mứt cho y, một khỏa mứt ngậm trong miệng, vị đắng tản đi hơn nửa, Ôn Ngọc Chương mới cười nói: “Ừm.”