Tịch Chi ngủ một giấc, lúc thức dậy trời cũng đã sáng. Hắn lười biếng khoác một bộ y phục lên mình rồi ngồi bên giường. Đang suy nghĩ bao giờ Ôn Ngọc Chương mới trở về, bỗng nhiên nghe thấy Trịnh Sơ Nghiên gọi hắn.
Hắn đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy mặt mày Trịnh Sơ Nghiên xám xịt đứng dưới cửa sổ. Nàng vừa nhìn thấy Tịch Chi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống, thút thít nói: “Sao huynh lại không nhìn thấy muội?”
“Muội đến đây mấy lần toàn bị bọn họ cản ở bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là leo tường vào, huynh…”
“Đường đường là thiên kim của Quốc cữu, ngay cả leo tường cũng học được.” Tịch Chi vừa vặn cười, bỗng nhiên nghe thấy Trịnh Sơ Nghiên lau nước mắt nói: “Muội đã hại chết Ôn đại nhân.”
Mặt Tịch Chi biến sắc, âm thanh bên này đánh động Mạnh quản gia và hạ nhân. Hạ nhân đang muốn đuổi người, thấy Tịch Chi đã tỉnh rồi, sắc mặt có chút không tốt, muốn nói lại bị Mạnh quản gia ngăn cản.
“Ngọc Chương làm sao?”
Trịnh Sơ Nghiên liên tục khóc lóc nói nàng hại Ôn đại nhân, Tịch Chi rốt cuộc không nhịn được: “Nói chuyện.”
Mạnh quản gia và hạ nhân đại khái được Ôn Ngọc Chương dặn qua, chỉ yên tĩnh đứng ở nơi đó. Trịnh Sơ Nghiên cắn môi ngừng khóc, đứt quãng nói: “Ôn đại nhân bị Hoàng thượng giam vào Thiên Lao, là do muội và phụ thân muội nói đến chuyện Thái tử.”
Đây không phải là chuyện có thể phát sinh chỉ trong nửa buổi sáng, Tịch Chi nhớ tới trước khi lâm triều Ôn Ngọc Chương đặc biệt ôn tồn dính nị, hắn không tự chủ được phiền muộn, lạnh lùng hỏi hạ nhân: “Ta ngủ mấy ngày?”
“Ba ngày.”
Tịch Chi phát giận, trong tâm trống rỗng khó chịu, giọng nói càng lạnh nhạt, một bên đi ra ngoài một bên hỏi: “Bây giờ Ngọc Chương ở đâu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mạnh quản gia ngươi nói.”
Trước đây Tịch Chi mặc dù không quản chuyện, có thể Ôn Ngọc Chương đối xử với hắn bất đồng nên mọi người trong phủ chưa bao giờ dám khinh thị hắn. Mạnh quản gia đi phía sau hắn, đang muốn nhất ngũ nhất thập nói rõ ràng chuyện trong ba ngày qua. Tịch Chi bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Trịnh Sơ Nghiên, “Tiểu Nghiên, có chuyện ta muốn cùng muội xác nhận một chút. Ngày ấy, thật sự là Ngọc Chương gọi muội đi tìm y?”
✰✰✰
Hình bộ đại lao.
Hạ nhân đến qua mấy lần, nhưng hôm nay Ôn đại nhân ngay cả Thái tử cũng muốn tránh né, những người khác tự nhiên cũng không chịu hỗ trợ. Từ sau thất tịch, ngày thứ hai Ôn Ngọc Chương xuất môn lâm triều bị giáng tội tới nay, người Ôn phủ cũng không thể gặp y một lần. Cuối cùng vẫn là Trịnh Sơ Nghiên lén lấy trộm lệnh bài của phụ thân đi vào, đưa y một ít đồ.
Ôn Ngọc Chương đang ngồi dưới đèn viết cái gì, nghe thấy âm thanh mở khóa thì ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Nơi như thế này, sao điện hạ lại tới đây?”
Tiểu thái tử mang theo ngọ thiện đến, nhìn thấy Ôn Ngọc Chương như vậy, mũi đau xót: “Ta không yên lòng bọn họ. Ngươi cố chịu một chút, Bổn vương sẽ cứu ngươi.”
Trịnh gia và Thái tử từ trước đến giờ bất hòa, sau đó Trịnh gia vô ý biết được chuyện Thái tử và Hoàng đế, Tịch Chi cho là hắn không dám lộ ra, cho nên cũng không để ý. Song động tĩnh đêm đó ở Hành cung lớn như vậy đã sớm khiến Trịnh gia nghi ngờ, theo chuyện này tra được Thái tử có ý câu dẫn thân phụ, Ôn Ngọc Chương đồng mưu, việc bỏ thuốc Hoàng đế cũng không khó. Hắn thậm chí không cần chứng cớ xác thực, chỉ cần khiến Hoàng đế biết đến điều này đã đủ lấy mạng Ôn đại nhân.
Trước khi Hoàng đế hoài nghi Thái tử, Ôn Ngọc Chương tiên hạ thủ vi cường*, để Thái tử tự mình vạch trần âm mưu của chính mình và ngoại tổ phụ Thẩm tướng quân, theo mưu kế cưỡng bách Thái tử ủy thân cho Hoàng đế. Thẩm tướng quân là phụ thân của người kia, trước khi chết cũng không cầu đương kim thiên tử bảo hộ Thẩm gia, Hoàng đế cũng sẽ không thật sự làm gì Thẩm tướng quân. Cho nên cuối cùng vào Thiên Lao chỉ có Ngự Sử Ôn đại nhân.
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
Ôn Ngọc Chương để bút xuống, chờ người chung quanh đều lui đi mới khẽ thở một hơi: “Điện hạ, ngày ấy chúng ta đã thương lượng xong, ngài không thể cứu thần.”
“Bệ hạ chưa từng hoàn toàn tin tưởng điện hạ, người sẽ chờ ngài đến cầu tình cho thần.”
Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu giọng ôn tồn nói: “Muốn bệ hạ triệt để uỷ quyền cho ngài, không chỉ phải đánh tan hoài nghi của hắn, mà còn phải để cho bệ hạ cảm thấy được rằng điện hạ đang nằm trong lòng bàn tay của hắn. Ôn gia và Thẩm gia ngã xuống, điện hạ tứ cố vô thân, người duy nhất ngài có thể dựa vào chính là bệ hạ.”
“Được…” Thiếu niên đến cùng không nhẫn tâm được, Ôn Ngọc Chương ngắt lời hắn: “Ta sống sao cũng được, thời điểm đó chỉ sợ làm khổ đến điện hạ.”
“Bổn vương không sợ.”
“Nhưng có thể thần sợ.” Thái tử lắc đầu làm sao cũng không chịu đồng ý, Ôn Ngọc Chương cũng không khuyên nữa.
“Nếu điện hạ đã đến đây, chi bằng kế sách chia đồn điền thần liền trực tiếp cho ngài.” Ôn Ngọc Chương đưa sách trong tay cho Thái tử, lạnh lùng nói: “Bệ hạ thành công vĩ đại, những năm này chinh chiến không ngừng, quốc khố hư không, dân chúng lầm than. Kế sách này quá khó để thi hành, chờ thần chết, chỉ phiền điện hạ tốn nhiều tâm lực.”
Thái tử không muốn đáp ứng y, đang cúi đầu mở ra đồn điền chi sách, bỗng nhiên nghe thấy Ôn Ngọc Chương hỏi: “Về sau điện hạ định làm thế nào?”
“A? Bổn vương…” Thái tử phải suy nghĩ cẩn thận một chút, đáp làm sao mới khiến cho Ôn tiên sinh yên tâm, Ôn Ngọc Chương lại nói thêm một câu: “Thần hỏi chính là chuyện sau này của điện hạ và bệ hạ.”
“Hỏi chuyện này làm gì?”
Thiếu niên thập phần mâu thuẫn chuyện này, sắc mặt tái xanh bất định, cuối cùng mới nói: “Ta không biết.”
Ôn Ngọc Chương tựa hồ đã dự liệu được phản ứng của hắn, chờ giây lát xác định Thái tử sẽ không nói cái gì nữa, mới nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Nếu điện hạ trở thành Hoàng đế, trong thiên hạ, muốn cái gì mà không chiếm được.”
Nghĩa bóng của y khiến thiếu niên bỗng nhiên cả kinh, “Ta không thể…”
“Ít ngày nữa Trịnh cô nương sẽ tiến cung, nếu không có Trịnh cô nương, người có vẻ ngoài giống vị kia vẫn còn rất nhiều. Điện hạ, ngài cũng như Trịnh phi lúc trước, chờ bệ hạ nhớ tới ngài, thời điểm đó không sợ đã chết lặng ở Đông cung sao?”
Thần sắc Thái tử dần dần trầm tĩnh lại, mặt mày không vui.
Ôn Ngọc Chương cũng không nói thêm nữa, khom mình hành lễ: “Địa lao ẩm ướt, điện hạ tốt hơn hết nên trở về đi.”
Chờ Thái tử đi rồi, Tịch Chi mới hiện thân.
Hắn tựa hồ bị mưu kế của Ôn Ngọc Chương khiến cho kinh ngạc, thật lâu nói không ra lời.
Ôn Ngọc Chương ngồi ở dưới đèn, dùng nước lạnh trong ly tẩy văn chương, thấy Tịch Chi không nói lời nào, cười nói: “Em còn tưởng rằng chàng phải thêm ngủ mấy ngày.”
“Buổi tối hôm đó em bỏ hùng hoàng* vào trong rượu của ta.” Tuy rằng hắn tham ngủ, nhưng sẽ không ngủ tận ba ngày ba đêm.
*Hùng hoàng: loại thuốc mà mình search thấy là dùng để xua đuổi rắn đi ý, chắc bỏ vô cho anh Tịch Chi ngủ mê xíu.
“Ừm.”
“Tại sao không nói cho ta?” Đại xà nhìn theo y, nửa ngày mới nói ra một câu.
Thất tịch ngày ấy, cho dù Trịnh Sơ Nghiên không tìm đến hắn, Ôn Ngọc Chương cũng sẽ nghĩ biện pháp đẩy hắn ra, không cho Tịch Chi biết đến mưu đồ của y và Thẩm tướng quân. Mưu kế liên tiếp, Ôn Ngọc Chương tính vào cả tính mạng của chính mình, nhưng xưa nay chưa từng nói cho hắn biết.
Nếu như hắn ngủ thêm mấy ngày, buổi sáng hôm đó chính là vĩnh biệt.
“Hả? Cái gì?” Ôn Ngọc Chương lăng lăng ngẩng đầu.
Đại xà cúi đầu nắm tay của y: “Ta nói, chuyện này nói cho cùng là ta không đúng, tại sao không nói cho ta?”
“Chuyện này đối với chàng cũng không phải là chuyện lớn gì.” Ôn Ngọc Chương cười rộ lên, “Trăm năm ở nhân gian đối với chàng cũng chỉ là nháy mắt, nếu chàng không hiểu cũng không sao cả. Chỉ là ước định của chúng ta sợ là không làm được, nếu như chàng có thời gian, mau tìm người khác sinh tiểu xà đi.”
Thái độ thản nhiên của y chọc đến đại xà bắt đầu nôn nóng, rồi lại không hiểu tại sao mình khổ sở —— lúc trước hắn nói tham sân si có cái gì khó hiểu, đến khi bản thân dính vào, mới biết là khó hiểu như vậy.
“Ta mang em đi.”
Cuối cùng đại xà quyết định. Hắn là thú, vốn không liên quan các quy tắc của nhân loại, những thứ đó không thể ngăn cản hắn mang Ôn Ngọc Chương đi. Như là rốt cuộc suy nghĩ minh bạch có thể làm gì, đại xà liền hỏi một câu: “Em có đi theo ta không?”
Ôn Ngọc Chương chậm rãi lắc đầu: “Em không thể đi.”
Lần thứ nhất gặp mặt, đại xà hỏi y, Ôn Ngọc Chương cự tuyệt. Lúc này, Ôn Ngọc Chương cũng đã lần thứ hai cự tuyệt đại xà.
Tịch Chi gần như bị tức cười, “Lần này lại là tại sao? Việc của Tiểu Nghiên là ta hiểu lầm em, vậy ta xin lỗi. Em nói ta cái gì cũng không hiểu, em cũng phải cho ta thời gian. Không cần em lấy tính mạng mình ra trừng phạt ta như vậy.”
“Không phải trừng phạt.” Ôn Ngọc Chương nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ đang xoắn xuýt làm sao để giải thích cho đại xà, suy nghĩ một chút lại cảm thấy nói đại xà cũng sẽ không hiểu, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ: “Em sẽ không đi cùng chàng. Chàng trở về đi.”
Tịch Chi lại nói thêm một câu.
Giọng nói đại xà quá lạnh, khiến người ta cảm thấy tuyệt tình. Chính hắn cũng ý thức được, cuốn lấy đầu lưỡi khiến lời nói ra trở nên ôn nhu một chút, ngược lại khiến hắn nói không ra ngô ra khoai. Nhưng cho dù như vậy, Ôn Ngọc Chương vẫn mơ hồ nghe ra. Y ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn hắn: “Chàng nói cái gì?”
“Trong bụng em có tiểu xà.” Đại xà nắm tay của y thấp giọng nói: “Đi theo ta có được không?”
Đôi mắt Ôn Ngọc Chương chậm rãi đỏ ửng, y gằn từng chữ hỏi: “Chàng đã sớm biết đúng không? Tại sao không nói với em?” Y đẩy cánh tay Tịch Chi ra, khàn giọng lặp lại: “Tại sao không sớm nói cho em.”
Y không cảm thấy mạng chính mình cao quý hơn so với người khác, cho nên đem tính kế một chút cũng không đau lòng, nhưng y không thể để hài tử còn chưa sinh ra đã phải chôn cùng y. Ôn Ngọc Chương đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình càng tàn nhẫn hơn, lúc này rốt cuộc cảm thấy chính mình đáng sợ, y đưa tay chậm rãi sờ bụng, cắn răng không để cho chính mình khóc lên.
“Ta đã từng nói không để em sinh tiểu xà.”
Đại xà không hề nghĩ rằng lời của mình khiến Ôn Ngọc Chương kích động như thế.
Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu nhìn hắn, thần sắc tựa khóc tựa cười: “Thanh Quy ơi là Thanh Quy, em cho là thời gian trôi qua, chàng có thể hiểu một ít, rốt cuộc vẫn là em mơ mộng viễn vông.”
“Chàng đi đi.” Ôn Ngọc Chương yên tĩnh lau đi nước mắt, thần sắc dần dần trở lại bình thường.
Tịch Chi quay đầu muốn đi, Ôn Ngọc Chương lại thật sự không giữ lại hắn, hắn kỳ quái mà xoay người lại: “Nếu như em chết, ta không thể cứu em. Nhiễu loạn trật tự âm dương là tội lớn, ta cũng không gánh được hậu quả.”
Ôn Ngọc Chương cực kỳ khoan dung mà cười cười: “Không cần phiền chàng phí tâm.”
“Vậy chờ kiếp sau của em lớn lên, ta lại tới tìm em.” Hắn tự nhận nói lời này là muốn Ôn Ngọc Chương an tâm, ai ngờ Ôn Ngọc Chương lại không có nửa điểm cảm kích: “Chàng đừng tới tìm em, kiếp sau cũng không phải em.”
Y nói tiếp: “Đó không phải là em, lên trời xuống đất chỉ có một Ôn Ngọc Chương. Kiếp sau có thể giống em như đúc, nhưng cũng không liên quan đến em nữa.”
Tựa hồ nói vậy vẫn chưa yên tâm, Ôn Ngọc Chương nhìn chằm chằm Tịch Chi: “Bây giờ chàng phải đáp ứng em, không quản bộ dạng kiếp sau của em như thế nào, chàng cũng đừng đi tìm hắn.”
Từ trước đến giờ Ôn Ngọc Chương luôn ôn nhu, chưa từng làm bộ dạng hung tàn như bây giờ đối với đại xà. Lúc này y lại quyết tuyệt như vậy, khiến đại xà nhất thời có chút không phản ứng kịp, cuối cùng khàn giọng nói: “Được.”
“Ta đi đây.”
Đại xà nói mấy lần, nhưng cũng không chịu đi.
Ôn Ngọc Chương cúi đầu sờ bụng của chính mình, tiểu xà bên trong có lẽ vẫn chưa lớn lắm, yên tĩnh trốn bên trong bụng y ngủ, thực giống đại xà.
Nghĩ tới đây, Ôn Ngọc Chương liếc mắt Tịch Chi một cái, thấy bộ dạng hắn như vậy, đến cùng không đành lòng. Trong lòng y thở dài một hơi, ngoắc hắn nói: “Chờ một chút.”
Ôn Ngọc Chương ôm cổ Tịch Chi ngửa đầu hôn hắn, đại xà cẩn thận ôm vai y, hôn thực ôn nhu.
Vừa hôn xong, Ôn Ngọc Chương ghé tai Tịch Chi nói câu cuối cùng.
“Ôn Ngọc Chương em cũng không phải người tốt lành gì, hư tình giả ý, nói dối gạt người, lại quen tính kế người khác, ngay cả chính mình cũng không tha. Chỉ có một tấc tương tư trong lòng em đối với chàng là thật. Chàng hiểu cũng tốt, không hiểu cũng không sao, chỉ cầu chàng nhớ tới em.”
Ôn Ngọc Chương cởϊ áσ quan, chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ mỏng trắng như tuyết, gian lớn hai tay, ống tay áo tung bay, cánh tay mảnh khảnh ngọc tuyết khoác lên vai Tịch Chi, tựa như một cành hoa ngọc lan.
Đại xà nghiêng đầu, môi đặt trên cánh hoa ngọc lan hôn nhẹ xuống.
✰✰✰
Tác giả có lời: Đại xà chỉ là không hiểu mà thôi, hắn vẫn luôn không rõ ràng Ôn Ngọc Chương khổ sở cái gì, Ôn mỹ nhân lại không nói cho hắn, vì vậy đừng ghét đại xà, cũng đừng ghét tiểu Ôn.
Sau đó sẽ hiểu.
Tiểu Ôn còn sống, đừng sốt sắng