Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)

Chương 2: Ta cho em sinh một tổ tiểu xà

Hai người trên ghế nằm chen lấn, dương v*t Tịch Chi cắm vào bên trong huyệt Ôn Ngọc Chương, chen chúc đè ép thịt huyệt ấm áp khiến chính mình không thể động đậy, đơn giản hắn cũng lười động, một bên ôm Ôn Ngọc Chương hút sữa, một bên lấy bàn tay vuốt nhẹ người y.

Chân Ôn Ngọc Chương quấn lấy eo đại xà. Trong khe lầy lội bất kham, da thịt trắng như tuyết dưới ánh mặt trời hiện ra phấn hồng, eo nhỏ mông lớn nhìn không sót cái gì. Tịch Chi lười động, y lại không đợi kịp, dụ dỗ đại xà thao huyệt y trước. Đại xà ôm vυ' to không muốn buông tay, núʍ ѵú non mềm phấn hồng bị hàm răng của hắn cà cà, rầm rì nói: “Em tự động đi.”

“Không thể…”

Ôn Ngọc Chương lấy tay chống đỡ thân thể, núʍ ѵú thịt trắng như tuyết rũ xuống trước ngực. Một cái tay y nắm lấy vυ' của mình, núʍ ѵú thịt mềm mại từ khe hở lộ ra. Tịch Chi bỗng nhiên hút một cái, xác định là hết rồi mới lưu luyến mà rời đi.

Ôn Ngọc Chương ngồi xuống cưỡi trên người Tịch Chi, bên trong huyệt ngậm lấy côn th*t đại xà to dài chuyển một vòng, mơ hồ còn làm hoa văn trên dương v*t ma sát huyệt tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Ngọc Chương che miệng ngửa đầu lãng kêu.

Một đôi vυ' to tròn trịa trước ngực y không ngừng nảy lên, vòng eo run rẩy, nguyệt trường sam màu trắng khoác hờ lên người, vai áo đã tuột xuống tới khuỷu tay. Y đỡ tay vịn, đầu gối kề lên người Tịch Chi, bộ dạng phục tùng nhìn Tịch Chi nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Em tự động?”

Tịch Chi ôm eo y, đồng thời rón mũi chân làm ghế nằm lay động lần nữa.

côn th*t theo ghế đong đưa đâm vào nhụy hoa Ôn Ngọc Chương. Y cắn môi nhỏ giọng rêи ɾỉ gật đầu, cởϊ áσ của chính mình ném xuống đất, sau đó hạ eo giúp Tịch Chi có thể nắm chặt vòng eo của y, một đôi núʍ ѵú rơi xuống trước mắt đại xà.

Ôn Ngọc Chương hơi nhấc eo lui ra dương v*t Tịch Chi một chút, sau đó bỗng nhiên ngồi xuống khiến côn th*t tiến vào càng sâu. Mông thịt phì nộn đã bị chen đến thay đổi hình dáng, bên trong tiểu huyệt vừa chua xót vừa sảng khoái. Ôn Ngọc Chương di chuyển mông chính mình, nhiều lần đâm vào hoa tâm, mài lãng thành một bãi nước, mị nhãn như tơ mà nhìn Tịch Chi.

Tướng mạo Ôn Ngọc Chương là cực tuấn tú, ánh mắt nhìn người luôn luôn dày rộng ôn hòa, làm Ngự Sử hai năm cũng không chút thủ đoạn, người trước mắt này vẫn luôn là dáng dấp ôn nhuận đoan chính.

Ôn Ngọc Chương mềm mại đáng yêu động lòng người, bộ dạng dâʍ đãиɠ cũng chỉ có Tịch Chi thấy qua. Y vô cùng thích nhân lúc không người mà trêu chọc câu dẫn đại xà, cảm giác cưỡi lên thân thâu hoan cùng một xà yêu tựa hồ làm cho y muốn ngừng mà không được.

Môi đỏ tươi kiều nhuyễn, núʍ ѵú lớn càng ngày càng tròn trịa, hoa huy*t kiều diễm đầy nước vốn là chỉ thuộc về nữ nhân, vòng eo ngọc ngà, cái mông ấm áp căng mịn, y câu dẫn đại xà cắm xuống hạt giống tiểu xà vào tử ©υиɠ, cũng tùy ý hưởng lạc cùng đại xà.

Thân thể nhẵn nhụi dây dưa Tịch Chi, hoa huy*t Ôn Ngọc Chương đã ẩm ướt đến nhuyễn, tự mình ngậm lấy dương v*t đại xà mυ'ŧ vào. Mỹ nhân cong lên cái mông lay động thân thể của chính mình, nỗ lực ăn dương v*t vào càng nhiều.

dương v*t đứng ở nơi sâu trong hang thịt cũng không tiến về phía trước nữa, đại xà bất mãn kêu lên, lôi kéo tóc Ôn Ngọc Chương nói: “Sâu hơn một chút.”

Ôn Ngọc Chương nằm nhoài trước ngực Tịch Chi, núʍ ѵú thịt tròn trịa ma sát da thịt đại xà. Y nhíu mày, tựa hồ khó có thể chịu đựng kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt, ôm cổ trượng phu mềm mại mà nói: “Tướng công, em không có khí lực.”

Ghế nằm đã ngừng lay động, huyệt y cũng mềm mại mà ngậm lấy dương v*t đại xà. Trong khe mông đều là d*m thủy, y dùng biên độ nhỏ mà lung lay vòng eo.

Lão yêu quái như Tịch Chi sợ là đem mình sống như lão già, tiến vào thời kỳ phát tình cũng chỉ nằm chờ Ôn Ngọc Chương ngồi trên người hắn tự mình thao huyệt. Chờ Ôn Ngọc Chương không còn khí lực, cầu xin câu dẫn hắn, hắn mới bằng lòng miễn cưỡng động, đặt Ôn Ngọc Chương ở trên ghế nằm thao một trận.

Ôn Ngọc Chương ôm cổ Tịch Chi, gần như treo móc cả người lên người hắn, chân dài quấn lấy eo đại xà. Y bị hắn kịch liệt rút ra cắm vào thân thể, mỗi một lần đều đánh vào ghế dựa.

“Tướng công, chậm một chút…”

Ôn Ngọc Chương thỏa mãn hừ hừ, tóc dài tản ra, hai má núp ở bên trong, bởi vì đau đớn mà hơi nhíu lông mày, phía sau lưng mịn màng giờ khắc này sợ là đã bị ma sát đến đỏ. Nhưng mà thời điểm Tịch Chi giao hoan luôn mang theo thú tính bá đạo, không xuất tinh sẽ không chịu buông ra thú cái dưới khố. Ôn Ngọc Chương cũng không gấp, ngửa đầu xoa vυ' chính mình.

Trong chốc lát, bên trong vυ' to đã tích lũy chút sữa tươi. Tay và thân thể Ôn Ngọc Chương đều trắng nõn, ngón tay thon dài đùa bỡn núʍ ѵú chính mình, móng tay hơi gảy núʍ ѵú phấn nộn, hấp dẫn đại xà không tự chủ được nhìn đến nơi đó.

Nhìn thấy màu sữa tươi, đại xà quả nhiên nuốt nước miếng một cái, lập tức nghiêng người đè lại Ôn Ngọc Chương. Hai tay cầm hai cái vυ' to, ép hai núʍ ѵú lại cùng nhau mυ'ŧ vào. Dương quang xuyên thấu qua lá cây rơi vào mí mắt Ôn Ngọc Chương, y hơi hơi hí mắt, xoa đầu Tịch Chi làm cho hắn chậm một chút.

Nhưng mà tư thế này không quá thuận tiện, Tịch Chi muốn uống sữa, dương v*t sẽ không thao được huyệt. Ôn Ngọc Chương vuốt ve lưng đại xà động viên hắn: “Tướng công, chúng ta xuống đất làm đi, chàng một bên vừa uống sữa, một bên thao bức.”

Đại xà quả nhiên ôm y đặt xuống một bên bãi cỏ. Lúc đi lại, côn th*t từ bên trong huyệt y trượt ra một chút. Ôn Ngọc Chương dùng tay ôm lấy chân của mình, giơ lên cái mông đi ăn dương v*t đại xà.

Cỏ xuân mới vừa mọc một tầng, ma sát lưng Ôn Ngọc Chương tê tê dại dại. Y không nhịn được uốn éo người, Tịch Chi thao không được sảng khoái, vì vậy ngắt lấy núʍ ѵú vững vàng áp Ôn Ngọc Chương trên đất, một bên cắn núʍ ѵú một bên tàn nhẫn mà thao non bức của Ôn Ngọc Chương.

Ôn Ngọc Chương nắm chặt nhánh cỏ lãng kêu, chờ Tịch Chi lại hút hết sữa lần nữa mới ôm cái mông của y chuyên tâm thao. Núʍ ѵú Ôn Ngọc Chương nảy lên nảy xuống lúc ẩn lúc hiện, y liền dùng cánh tay chống đỡ thân thể, ngửa đầu hôn môi cùng đại xà.

Sâu bên trong thịt động bị thao mở, qυყ đầυ Tịch Chi chen vào, ở trong đó cùng thịt non dẻo dai ướŧ áŧ. Đại xà thoải mái đâm chọt bên trong, vách tử ©υиɠ bị hắn thao đến bủn rủn khó nhịn. Ôn Ngọc Chương hết sức chuyên chú mà hôn môi, mái tóc màu đen buông xuống ở sau gáy. Đại xà càng thao càng tàn nhẫn, Ôn Ngọc Chương rốt cục không chống đỡ nổi, té nằm trên bãi cỏ.

Tịch Chi muốn lui ra ngoài nhìn tao bức Ôn Ngọc Chương có phải đã bị hắn thao hỏng hay không. Bên trong huyệt Ôn Ngọc Chương toàn là dương v*t đại xà, hai chân y ôm lấy eo đại xà muốn hắn tiếp tục. Hai đùi trơn trượt gần như quấn lấy không được, y dùng miệng huyệt mở ra kẹp lấy qυყ đầυ Tịch Chi, nước mắt lưng tròng mơ hồ mà nhắc nhở Tịch Chi: “Tướng công… Nhanh một chút, bắn vào em, em sinh một tổ tiểu xà cho chàng.”

Sau khi biến thành người, dương v*t Tịch Chi cũng có chỗ bất đồng so với xà. Ngoại trừ càng tốt càng đẹp hơn cũng giống nhau với nam nhân bình thường.

dương v*t xà nhất định phải chờ tận hứng mới có thể rút ra. Ôn Ngọc Chương thường thường vì hắn khẩu giao, ở thời điểm hình người ăn qua, hình xà cũng thường ngậm, đại khái cũng như nhau, Ôn Ngọc Chương chưa bao giờ cảm thấy được đó là hai loại đồ vật.

Đại xà cũng không kiên trì, đè lên Ôn Ngọc Chương thao một hồi lâu, mới rốt cục bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng của y.

Ôn Ngọc Chương còn muốn tiếp tục, trình độ giao hợp như vậy đại xà chắc chắn vẫn chưa tận hứng. Y nằm nhoài trên bãi cỏ, cong lên cái mông lộ ra hai cái huyệt. Hậu huyệt giương cái miệng nhỏ chảy đầy d*m thủy, hoa huy*t căn bản không đóng lại được, thịt vòng trướng trướng nang nang mà mở miệng, bên trong khe thịt không ngừng phun ra bạch trọc.

“Trước tiên lấp kín đi, lát nữa sẽ chảy ra mất.” Ôn Ngọc Chương quay đầu lại nói với Tịch Chi.

Tịch Chi rút một sợi tóc, hóa thành một mảnh vảy xà nho nhỏ vừa vặn có thể bỏ vào cửa động. Vảy xà kia dính sát hạt châu, vừa khớp mà trói lại thịt môi, cũng không trượt đi vào, vững vàng chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ xà yêu bên trong âm đ*o Ôn Ngọc Chương.

Bụng Ôn Ngọc Chương hơi nhô lên, giống như là mang thai. Tịch Chi vỗ vỗ bụng của y, dường như có thể nghe thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy bên trong chèn ép tử ©υиɠ y.

“Tốt.”

Tịch Chi buông tay, Ôn Ngọc Chương lắc cái mông, láu lỉnh đem mông thịt mềm mại nâng lên. Y đưa lưng về phía đại xà lấy ngón tay mở khai hậu môn chính mình, mị hoặc nói: “Tướng công, nơi này cũng muốn.”

Thường ngày dùng đuôi xà giao hợp, hai cái dương v*t của Tịch Chi vừa vặn có thể thỏa mãn hai cái lãng huyệt của Ôn Ngọc Chương. Hiện tại là hình người, ngược lại Ôn Ngọc Chương có chút không thích ứng.

Tịch Chi cưỡi trên người Ôn Ngọc Chương, thời điểm đang định cắm vào, xa xa bỗng nhiên xuất hiện tiếng bước chân. Đại xà nhấc lên mí mắt liếc nhìn bên kia, lập tức muốn tiếp tục thao Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương từ dưới thân hắn bò ra ngoài, quỳ gối trước mặt đại xà dỗ hắn: “Em phân phó không chuẩn tới quấy rầy, người đến khẳng định có việc gấp, trước hết để cho em nghe xem hắn nói cái gì.”

“Mạnh quản gia.” Đại xà không tình nguyện nói.

“Hả? Tới là Mạnh quản gia? Có lẽ là xảy ra chuyện lớn.”

Ôn Ngọc Chương thấy Tịch Chi cũng không hóa thành hình xà, đứng lên nhặt trường sam chính mình khoác lên người Tịch Chi, ôm cổ đại xà ôn nhu dỗ dành hắn: “Tướng công ngoan, chỉ lần này, em đại khái nên ra ngoài, lúc trở về sẽ mang vải cho chàng được không?”

Tịch Chi nghe thấy “vải” mới bằng lòng ngẩng đầu liếc y một cái, Ôn Ngọc Chương hôn khóe môi của hắn, cười hì hì nói Tịch Chi tốt nhất.

Thân dưới của y ướt nhẹp, thân thể trắng như tuyết bây giờ đều là hồng vết dâʍ ɭσạи, ngẩng đầu răng môi quấn quýt cùng đại xà. Chờ Mạnh quản gia đến gần mới lưu luyến không rời mà liếʍ môi Tịch Chi, thở gấp hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ đầu tới cuối Mạnh quản gia luôn cúi đầu, ước chừng Ôn Ngọc Chương có thể nghe thấy giọng hắn liền dừng lại, “Đông cung gởi thư, thỉnh đại nhân mau chóng vào cung.”

Ôn Ngọc Chương cấp tốc trở về phòng đổi quần áo, chạy hỏi Tịch Chi có muốn đi cùng y hay không, Tịch Chi miễn cưỡng nằm nhoài trên giường xua tay: “Buồn ngủ.”

“Ừm.” Ôn Ngọc Chương có chút thất vọng, cúi đầu hôn một cái lên trán của hắn, sau đó nhanh bước ly khai.