Răng Nanh

Chương 102: Đó là thứ chỉ trẻ con mới thích

Thực ra có rất ít người có thể giống như hai người, ngồi cùng nhau xem phim.

Quý Nịnh xem quá nghiêm túc, thậm chí còn không để ý đến ánh mắt của anh.

Trước kia khi còn nhỏ, một lần Lâm Quế Phân đi ra ngoài một chuyến, lại không thể mang theo hai đứa nhỏ, nên bảo Quý Nịnh chăm sóc em trai.

Quý Nịnh rất nghe lời, bảo cô trông em trai, cô quả nhiên nhìn chằm chằm vào anh.

Quý Tuân đi đâu, làm chuyện gì, tầm mắt của Quý Nịnh đều đuổi theo anh, ngay cả đi vào nhà vệ sinh cũng không tha.

“Mời chị đi ra ngoài, em muốn đi vệ sinh…”

“A…” Quý Ninh nhìn qua có chút khó xử, cố gắng giải thích với anh, “Không được, dì Quế Phân bảo chị phải quan sát em.”

Tuổi của Quý Nịnh không lớn, nhưng vẫn có ý thức trách nhiệm của một người chị.

“Em không phải búp bê đất sét, đi vệ sinh cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Cậu nhóc tám tuổi đã có nhận thức về giới tính, không như cô, đã mười tuổi, nhìn qua còn ngốc ngốc.

Quý Nịnh thấy anh xấu hổ, còn nói thêm một cậu: “Em xấu hổ à? Không cần xấu hổ đâu, lúc còn nhỏ chị còn thay tã cho em.”

Quý Tuân quả thực đau đầu, lúc còn nhỏ, cô có thể lặp đi lặp lại lời nói với anh quả thật còn khổ hơn quất một cái xác.

Đương nhiên, loại chuyện này Quý Nịnh vẫn không thông.

Anh đành phải giả vờ cởϊ qυầи, mặt Quý Nịnh đỏ lên, quả nhiên ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.

Chờ Quý Tuân đi ra khỏi phòng vệ sinh, Quý Ninh lại bật chế độ theo đuôi, anh đi đến đâu, cô liền đi tới đó, một bên còn lải nhải anh không được dẫm lên ghế cũng không được đi chân đất.

Sau đó bị cô nhắc mãi, Quý Tuân đành phải ngồi xuống xem TV một lúc, để cô ngồi xem cùng, nhưng cô phải ngậm miệng lại.

Quý Nịnh gật đầu, không hề nghe ra đang bị ghét bởi vì nói nhiều.

Anh dùng điều khiển từ xa dò kênh truyền hình, vừa lúc đến kênh dành cho trẻ em, QUý Nịnh liền ồn ào nói muốn xem phim hoạt hình.

“Ấu trĩ.”

Quý Nịnh mở to hai mắt, cô giống như đang nhìn một người quái dị: “Em không xem phim hoạt hình sao?”

Đương nhiên anh không xem.

Cảm thấy mấy thứ đồ chỉ có trẻ con mới thích, tuy rằng anh cũng chỉ mới tám tuổi.

Quý Tuân thay đổi nửa ngày, cuối cùng tìm được một kênh đang phát sóng phim truyền hình.

Quý Ninh nhanh chóng che miệng lại.

Quý Tuân liếc nhìn thấy động tác của cô, anh không khỏi nhíu mày: “Chị đang làm gì vậy?”

“Lúc xem phim không thể nói chuyện, đây là lẽ thường.”

Không nghĩ tới còn bị cô dạy dỗ.

Quý Tuân giật giật khóe miệng, cũng đúng, ít nhất cô không nói, còn có thể an tĩnh một lúc.

Đây là phim nước ngoài, tuy rằng bên dưới có phụ đề nhưng Quý Nịnh không biết nhiều từ, xem rất gian nan, nghe tới đâu cũng không hiểu, chưa được một lúc đôi mắt đẫ díp lại không mở ra được, ở bên cạnh gục đầu xuống như gà con mổ thóc.

“Mệt thì đi ngủ đi.”

Quý Nịnh lau nước miếng ở khóe miệng, tỉnh táo hơn chút: “Chị không buồn ngủ.”

Cô vực dậy tinh thần, nỗ lực nhìn chằm chằm màn hình, lại phát hiện trên màn hình đang chiếu một phân cảnh đối với cô mà nói không thể lý giải.

Nữ chính ngồi quỳ giữa hai chân nam chính, vùi đầu xuống, nhìn qua hình như đang phun ra nuốt vào thứ gì đó.

Thỉnh thoảng nam chính phát ra tiếng thở dài sung sướиɠ, một bên còn dùng tay vuốt ve mái tóc màu vàng của người phụ nữ.

Không đợi cô xem thêm, Quý Tuân đã tắt màn hình, khuôn mặt nhỏ của anh căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ mất tự nhiên.