Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân

Chương 34

Cũng hết cách rồi, tiền trong nhà càng ngày càng ít đi, đồ mới thì lại quá đắt, không nỡ bỏ tiền ra mua. Nhưng tiền tiêu trong tháng này vẫn rất hữu dụng. Ít ra bây giờ tiểu muội đã có sức lực, đã có thể tự vịn hàng rào đi loanh quanh ở trong sân. Nhị muội cũng đã có tí da tí thịt, khí sắc trên gương mặt đã khá hơn nhiều, ngày nào cũng ra ngoài đi bơi rồi chèo thuyền nên cơ thể bị phơi nắng đến sạm đen. Mặc cho ai nhìn thì cũng không nhận ra nàng ấy vốn là một cô nương.

Cũng không biết nàng ấy gạt bỏ thân phận như thế là tốt hay là xấu nữa.

Vừa rồi Ngọc Dung chợt nghĩ đến nhị muội, liền nghe thấy tiếng hàng rào sau lưng bị đυ.ng khẽ vang lên, quay lại nhìn thì đúng là nhị muội đã về.

Cái sắc mặt đó kìa, trong sắc đen lại lộ ra sắc trắng, trông khó coi cực kỳ.

“Nhị đệ! Đệ sao thế?!”

“Đại tỷ, đau bụng…”

Ngọc Linh chỉ kịp thốt lên câu này rồi ngất lịm đi trong đau đớn.

“Nhị đệ!”

Tiếng của Ngọc Dung biến đổi, muốn đi tìm thầy thuốc để xem sao, nhưng thầy thuốc vẫn còn đang ở dưới Dương Thụ nên nàng ấy bèn đưa nhị muội vào trong nhà trước. Vừa mới đỡ nhị muội dậy, nàng ấy liền trông thấy vệt máu trên quần của muội muội.

Thế này là… đến kỳ kinh nguyệt ư?!

Ngọc Dung cắn môi, thoáng nghĩ trong phút chốc cuối cùng chọn từ bỏ cách đi tìm thầy thuốc mà ôm nhị muội dậy đỡ vào phòng của nàng ấy.

Cũng là do nàng ấy hồ đồ, mấy ngày nay bận rộn đầu tất mặt tối, mà kỳ kinh nguyệt của bản thân nàng ấy cũng chưa từng đến nên không ngờ tới việc sẽ phải xảy ra ở độ tuổi của nhị muội. Còn để muội muội đi học bơi, ngày nào cũng ngâm mình dưới nước biển, thì liệu không đau được không.

Ngọc Linh như thế này, không thể mời thầy thuốc đến được. Nếu không khi thân phận bị lộ tẩy, cái tội danh khai man hộ tịch nào trốn sao nổi.

Chỉ có thể dùng danh nghĩa của bản thân để đi bốc thuốc thôi.

Ngọc Dung đặt nhị muội xuống, đắp cho nàng ấy hai chiếc chăn rồi đánh thức tiểu muội còn đang say giấc ở trong lớn dậy, bế nàng sang căn phòng nhỏ cùng với nhị muội.

“Tiểu muội, đại tỷ phải ra ngoài mua thuốc, muội ngoan ngoãn ở nhà trông chừng nhị ca, không được đi đâu nghe chưa nào?”

Mua thuốc?! Ngọc Trúc vẫn còn đang không sao tỉnh được nổi, nghe thấy hai chữ này thì liền lập tức tỉnh táo ngay.

Ai bị bệnh? Nàng muốn cất tiếng hỏi đại tỷ, nhưng cánh cửa của căn phòng nhỏ đã đóng sầm lại trong nháy mắt. Chỉ có thể nghe được tiếng bước chân vội vã của đại tỷ đang dần đi xa.

Là nhị tỷ bị ốm rồi!

Ngọc Trúc ngồi thẳng người dậy, nương theo ánh sáng ló ra từ khe hở nhỏ trên vách tường để nhìn kỹ nhị tỷ nằm bên cạnh, thì phát hiện ra cả người nàng ấy đều đang run lên, mồ hôi lạnh vã ra như tắm đầy trên trán, trên môi không có lấy chút huyết sắc nào.

Dáng vẻ thế này giống y hệt với nàng năm ấy khi bị viêm ruột thừa! Chẳng lẽ nhị tỷ cũng mắc phải bệnh này? Nhưng ở cái thời đại này có lẽ là không có đại phu có thể phẫu thuật mổ ruột thừa nhỉ?

Vậy thì chẳng phải nhị tỷ sẽ chết vì đau sao?!

“Nhị tỷ!”

Mũi của Ngọc Trúc chợt chua xót, nàng không nén được mà nằm sấp xuống bên gối của nhị tỷ bật khóc nỉ non.

Mấy ngày nay nàng thật sự đã quen với việc làm một đứa trẻ con vui vẻ sung sướиɠ, có đại tỷ và nhị tỷ chiều chuộng nên nàng đã chóng quên mất tuổi tác khi còn ở hiện đại của mình. Tại sao người tốt như nhị tỷ lại mắc phải căn bệnh như thế này!

Ngọc Trúc càng nghĩ càng buồn đau, nước mắt cứ lũ lượt rủ xuống từng giọt từng giọt.

Tiếng khóc ỉ ôi bên tai thật sự rất ồn ào, Ngọc Linh hơi không chịu đựng được nên liền bị đánh thức.

Lúc tỉnh dậy thì phát hiện ra trên người đắp hai lớp chăn mỏng, thảo nào cơ thể lại thoải mái hơn nhiều, còn bụng thì hình như không còn đau dữ dội như trước nữa. Nàng đỡ người dậy dựa vào vạch tường, vẫy tay với Ngọc Trúc:

“Tiểu muội? Sao muội lại khóc? Đại tỷ đâu rồi?”