Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 100

Năm đó Minh Quốc có một loại pháo hoa, chỉ cần bắn lên trời vào ban đêm sẽ tạo ra hàng ngàn tia sáng lấp lánh, đây là cống phẩm một năm mới được sử dụng một lần vào dịp năm mới, loại pháo hoa này Chu Mẫu hoàng hậu rất thích, còn nhiều lần khen ngợi.

Hai huynh đệ Tần Sở muốn tạo sự bất ngờ nên âm thầm tìm cách làm loại pháo hoa này để chuẩn bị cho ngày sinh thần của mẫu hậu. Tuy còn nhỏ nhưng họ rất thông minh, chỉ cần nhìn qua đã biết pháo này làm từ những nguyên liệu gì, lại có thêm sứ thần của Minh Quốc giúp đỡ nên mọi chuyện càng trở nên dễ dàng.

Nhưng để có được một số lượng lớn Tần Sở và Tần Thời vẫn luôn chân luôn tay ngay cả đêm cũng không dám ngủ. Tần Thời khi đó còn viết ngày tháng lên một tờ giấy trắng, mỗi sáng thức dậy dùng bút gạch lên một nét, háo hức chờ đợi còn hơn cả sinh thần của mình.

Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng đã đến, Tần Thời gạch một nét cuối cùng lên tờ giấy rồi mới nở nụ cười chạy đi tìm đại ca. Lúc đó hai huynh đệ còn chưa biết, chờ đợi họ không phải là tiệc sinh thần vui vẻ như trong suy nghĩ, là pháo hoa rực rỡ cháy bừng trên bầu trời đêm, mà là một thi thể lạnh ngắt một đi không trở lại.

Pháo hoa của hai đứa nhỏ mãi mãi không thể đến tay mẫu hậu mà họ yêu quý.

Khi ấy Tần Thời còn quá nhỏ chưa thể hiểu được chết có nghĩa là gì, hắn chỉ biết mẫu hậu nằm ở đó không để ý đến hắn, không nói chuyện với hắn, còn rất nhiều người đến nói với hắn đừng quá đau buồn, người chết không thể sống lại.

Tại sao cơ chứ? Rõ ràng hôm nay là sinh thần của mẫu hậu cơ mà, sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Tần Thời khóc tê tâm phế liệt, níu lấy tay áo Tần Sở nói trong tiếng nấc nghẹn: "Đại ca... sau này đệ không ham chơi nữa sẽ nghe lời mẫu hậu, người bảo đệ làm gì cũng được, đại ca bảo mẫu hậu quay về đi được không? Đệ sẽ ngoan mà, cầu xin huynh đấy, ca ca..."

Đó là lần đầu tiên trong đời Tần Sở không biết nên đáp lại đệ đệ của mình như thế nào, mỗi một câu nói làm trái tim gã đau đớn như ngừng đập. Nhưng khi đó ngay cả khóc như Tần Thời gã cũng không thể, nếu gã cũng mềm yếu thì sau này ai bảo vệ cho tam nhi của họ đây.

Có phụ hoàng che chở cho dù không còn mẫu hậu thì trong cung cũng không ai dám động đến huynh đệ họ, cho dù thế ai cũng biết vị trí của họ đã không còn như trước nữa.

Một thời gian sau Tố Thục hoàng hậu lên ngôi, nhắc đến người này tuy không tốt cũng không hẳn là xấu. Tố Thục hoàng hậu chưa có con nối dõi, vừa lên ngôi không được bao lâu đã đề nghị với hoàng thượng muốn nhận Tần Sở về nuôi dưỡng.

Chỉ một mình Tần Sở.

Bảo Tần Sở bỏ đệ đệ một mình sao gã có thể đồng ý, tuy không có hứng thú với quyền thế nhưng sống trong hoàng cung gã cũng thừa hiểu Tố Thục hoàng hậu muốn nâng đỡ gã lên ngôi vị thái tử.

Mẫu hậu của họ từng nói, chỉ cần huynh đệ họ an phận thì phụ hoàng vẫn có thể cho hai người một cuộc sống an nhàn yên bình cả đời. Không có đại hoàng tử, tam hoàng tử, còn có tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử...

Tần Sở cũng chỉ mong đệ đệ của mình vô lo vô nghĩ mà sống, nhưng nói đi nói lại khi đó gã còn quá trẻ, đâu thể hiểu được đạo lý muốn sống an ổn một đời trước hết phải có khả năng đứng trên vạn người.

Có một hôm Hùng Minh đế gọi cả Tần Sở lẫn Tần Thời đến thư phòng, kỳ lạ là thái giám lại không trực tiếp dẫn huynh đệ họ đến trước mặt phụ hoàng mà để họ chờ ở căn phòng sát vách. Ở đây Tần Sở và Tần Thời đều có thể nghe rõ tình hình phía bên kia, phụ hoàng của họ đang nói chuyện văn võ bá quan.

"Hoàng thượng, thần biết cái chết của cố hoàng hậu có nhiều khúc mắc nhưng hiện nay phía biên cương Dục Quốc đang không ngừng xâm lấm, vào thời khắc này trở mặt với Lâm Quan đối với chúng ta chỉ có bất lợi!"

"Hiền quý phi là nhi nữ Cẩm vương yêu quý nhất, nếu xử tội quý phi chắc chắn Cẩm vương sẽ có cớ trở mặt với Thường An, hiện nay kinh thành thừa binh thiếu tướng, thù trong giặc ngoài, chỉ sợ Nam Quốc không thể chống đỡ nổi."

"Xin hoàng thượng hãy lấy đại sự quốc gia làm đầu, tuyệt đối không thể trở mặt với Lâm Quan!"

"Mong hoàng thượng suy xét!"

Chỉ một thời gian ngắn mà Hùng Minh đế như già thêm vài tuổi, ngay cả phía bên mai đã bạc thêm nhiều sợi tóc. Ông day một bên trán nhìn văn võ bá quan quỳ bên dưới cố kìm nén cơn giận lại gằn giọng hỏi: "Trẫm là vua một nước, muốn xử tội một phi tần cũng không được?!"

Ngay cả thê tử kết tóc se duyên từ khi còn trẻ bị chết một cách oan uổng cũng không cách nào làm sáng tỏ, vậy ông còn làm vua để làm gì, còn ngồi trên ngôi vị này để làm gì?!

Tần Thời tuy còn nhỏ nhưng vẫn hiểu được, ai cũng nói mẫu hậu vì bất cẩn ngã xuống hồ nên mới thiệt mạng, hóa ra bên trong còn có nguyên do khác. Dựa vào những lời vừa rồi hẳn là có liên quan đến Hiền quý phi cũng tức là thái phi bây giờ, phụ hoàng của hắn tuy biết rõ nhưng lại không có cách nào xử tội bà ta.

Đến tận khi người rời hết đi Hùng Minh đế mới cho gọi hai vị hoàng tử của mình vào, ông có chút mệt mỏi thở dài nói: "Những chuyện lúc nãy đã nghe hết rồi?"

Tần Sở và Tần Thời im lặng không ai đáp lại.

Hùng Minh đế lại nói tiếp: "Nam Quốc này không khác gì một cái vỏ rỗng, phụ hoàng của các con vô năng, không thể xây dựng nó lại một lần nữa. Thật ra trẫm cũng không muốn để các con nghe những chuyện này, nhưng các con còn trẻ, rồi đến ngày nào đó sẽ trưởng thành, không lẽ vẫn lựa chọn bỏ mặc thế sự không quan tâm?"

Điều duy nhất Hùng Minh đế có thể làm hiện giờ là tạo từng bước đệm cho hai nhi tử, khi ông tiếp quản ngôi vị này, Nam Quốc đã quá quen với việc ăn chơi trác táng, bỏ mặc thế sự. Văn võ bá quan trong triều ham sống sợ chết, quan văn nhiều hơn là tướng giỏi, đa phần đều là những kẻ giỏi nịnh hót khoa trương.

Hiện tại không có khả năng cắt khối thịt rữa này, nhưng có ông trợ giúp chẳng lẽ sau ngày hai đứa con của ông cũng không thể?

Đến khi trở về Tần Sở vẫn luôn giữ một bộ dạng im lặng, gã cũng muốn trả thù cho mẫu hậu, thế nhưng ngay cả phụ hoàng còn không làm được gã có thể làm nổi không? Từ trước đến nay gã chỉ thích đánh đàn vẽ tranh, bảo gã đột nhiên gánh trong mình trọng trách lớn như vậy sao gã có thể làm được.

Tần Thời nhiều lần gặng hỏi gã: "Ca ca đã quyết định chưa? Huynh sẽ nghe theo phụ hoàng chứ?"

"Ta không biết." Tần Sở mệt mỏi lắc đầu. "Ta thật sự không biết."

Nhìn bộ dạng nhát gan sợ chết này của đại ca, Tần Thời vừa tức giận vừa phẫn nộ, có một hôm không kiềm chế được quát ầm lên: "Sao ta lại có một đại ca tham sống sợ chết như vậy chứ!"

Tần Sở khi đó ngơ ngác mặt cắt không còn giọt máu, nhưng gã cũng không có nửa lời bào chữa cho bản thân.

Rất nhiều năm về sau Tần Thời mới biết được, thật ra đại ca của hắn chưa bao giờ sợ chết cả, chẳng qua Tần Sở lo rằng nếu gã không thuận lợi đăng cơ, không thế khống chế nổi thế cục, không thể đàn áp Lâm Quan thì sẽ không còn ai bả vệ đệ đệ của mình nữa...