Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Quyển 1 - Chương 6

Tất cả phương tiện liên lạc trên người đều bị lấy đi, chỉ có thể xem trên người Lý Sùng Minh có không, cô vừa chảy nước mắt, vừa nói với chính mình, không sao, không sao, chỉ cần một chút nữa là ổn rồi…

Hai tay cô mò mẫn trên thi thể người đàn ông đã lạnh như băng, cuối cùng cũng tìm được di động trong áo khoác âu phục của ông ta, Nghê Tiêu mừng rỡ, bấm 110, áp di động vào gò má, chỉ chờ đối phương bắt máy.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nghê Tiêu nghe được đầu bên kia điện thoại đã có người bắt máy, cô nắm chặt thời cơ, nhanh chóng nói:

“Biệt thự số 23 đường Tây Giao, cứu tôi…”

Tiếng bước chân lộn xộn, và đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên khiến cô cảm thấy tuyệt vọng, xong rồi, tất cả đều xong rồi!.

Một đôi chân mang giày da đá bay điện thoại, Nghê Tiêu bị người ta ném vào góc tường, anh ta tựa hồ cảm thấy còn chưa hả giận, dứt khoát tiến lên tát cô hai cái, đánh đến khóe miệng cô chảy máu, suýt nữa thì hôn mê.

Rõ ràng Ninh Vĩ Như không ngờ Nghê Tiêu lại tỉnh nhanh như vậy, cô ta đang ngơ ngác nhìn hiện trường hỗn loạn, không biết nên làm thế nào mới đúng.

“Lúc này mà em còn do dự sao?. Mau gϊếŧ cô ta rồi bỏ trốn, cảnh sát sẽ lập tức đến đây!”

A Đông đưa cho Ninh Vĩ Như một cây dao, lạnh lùng nói.

Nghê Tiêu nhếch nhác ngẩng đầu, cái bàn xiêu vẹo, còn có, thi thể lạnh giá vừa mới bị cô chạm qua, vẫn nằm yên trên sàn không nhúc nhích.

Trong mắt Ninh Vĩ Như hiện lên một tia độc ác, giống như đã đưa ra quyết định, chậm rãi đi về phía Nghê Tiêu…

Mà lúc này, trong Bộ tư lệnh quân khu, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng nhìn bản đồ quân sự điện tử, không hiểu sao chợt cảm thấy khó chịu, anh cởi bỏ hai nút áo, hai tay chống ở trên hành lang, nhìn về phía cảnh sắc cây cỏ ở xa xa, một viên cảnh vệ chạy đến, thì thầm bên tai anh vài câu.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta tựa hồ lộ vẻ khϊếp sợ, một giây sau, anh cất bước đi ra ngoài.

Viên cảnh vệ sờ sờ mũi, vẻ mặt lo lắng đi theo, anh đã đi theo trưởng quan nhiều năm, giờ phút này anh có thể ngửi thấy mùi sát khí… và lo lắng trên người trưởng quan

Cô gái Nghê Tiêu đó thật có bản lĩnh, viên cảnh vệ nhũ thầm.

Thành phố A, buổi tối mùa hè.

Gió lạnh hiu hiu thổi, trong khi mọi nhà đang chìm vào giấc ngủ an bình, thì 7,8 chiếc xe cảnh sát đang gào thét chạy về phía Tây Giao

Trong xe một người mặc quân phục bộ đội đặc chủng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Đan Diệc Thần tinh thần khẩn trương, mở miệng nói:

“Hôm nay anh vì chú mà đã điều động những đội viên xuất sắc nhất trong đội ra đấy”

Đan Diệc Thần đưa mắt nhìn người anh trai có khuôn mặt tương tự mình mấy phần, nếu không phải anh nói cô gái ấy có quen biết với Lặc Tư Thanh, không chừng hôm nay Nghê Tiêu có chết trước mặt anh ta, anh ta cũng không động lòng.

“Em nợ anh một phần ân tình”

Anh nói xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Miêu Miêu đang khẩn trương nắm chặt 2 tay:

“Cô kể lại mọi chuyện cho bọn tôi biết xem nào”

Diệp Miêu Miêu nuốt từng ngụm nước, kể lại tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, thì ra Nghê Tiêu vừa mới rời khỏi, Diệp Miêu Miêu đã nhận được một món quà, phía trên không có viết tên người nhận, Diệp Miêu Miêu nhất thời tò mò, vì thế quyết định mở nó ra.

Kết quả cô phát hiện là một mẫu ngón tay bị cắt đứt, bên trong còn có lá thư hăm dọa, Diệp Miêu Miêu nhìn lướt qua nội dung, sau đó sợ tới mức ngây ngẩn cả người, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Hóa ra vụ án ly hôn của Lý tiên sinh mà Nghê Tiêu tiếp nhận, ông ấy là người có bệnh tinh thần phân liệt hai tính cách, một mặt ông ta đến tìm Nghê Tiêu giúp mình ly hôn, mặt khác lại mâu thuẫn muốn ngăn cản Nghê Tiêu giúp mình.

Sau khi gọi điện cho cảnh sát, biết Nghê Tiêu đến biệt thự của Lý Sùng Minh trên đường Tây Giao, Diệp Miêu Miêu lại đem chuyện này báo lại cho Đan Diệc Thần, cô biết người đàn ông đáng tin cậy này có thể mang Nghê Tiêu an toàn trở về.

Đương nhiên, Diệp Miêu Miêu không biết vị Lý Sùng Minh tiên sinh bị nhân cách phân liệt đã chết. Nhưng mà cú điện thoại vô tình của cô đã giúp cho Nghê Tiêu có cơ hội được cứu sống.

Xe còn chưa ổn định dừng lại, thì Đan Diệc Thần đã nhảy xuống xe, anh đi nhanh về hướng biệt thự, Đan Diệc Thuyên ra lệnh cho nhóm bộ đội bao vây toàn bộ biệt thự, ngửa đầu nhìn thoáng qua độ cao của biệt thự:

“Xem ra, muốn phá bỏ cửa ta phải bắt đầu từ lầu 2, ta cần một người đi vào”.

“Tôi đi”

Cơ hồ không chút do dự, Đan Diệc Thần đã cởi bỏ quân phục tư lệnh quân khu, đeo bao tay, muốn leo lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Viên cảnh vệ sợ tới mức hai đùi phát run, tại sao trưởng quan có thể tự mình đi được?. Nếu ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì bất trắc, cho dù có chặt anh ra làm 8 khúc, anh cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

Nghĩ đến đây, viên cảnh vệ cuống quit ôm đùi Đan Diệc Thần, suýt nữa nước mắt nước mũi cũng chảy ra:

“Ngài đừng làm tôi sợ, ngài không thể đi a…”

Đan Diệc Thần chán ghét đẩy anh ta ra, nhanh chóng men theo đường ống bò lên trên, ngay cả trang bị an toàn cũng không mang theo….

Đan Diệc Thuyên thở dài, nhìn bản vẽ địa hình dưới lầu, nhóm binh lính khỏe mạnh ẩn núp ở từng góc của biệt thự, súng bắn tỉa giấu ở trong bụi cây đã chuẩn bị sẵn sàng.

Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ đợi Lý Sùng Minh xuất hiện.

Mà trong phòng, Ninh Vĩ Như tay cầm dao run nhè nhẹ, cô từng bước một đến gần Nghê Tiêu đang cuộn tròn trên mặt đất, trong ánh mắt toàn là màu máu:

“Nghê luật sư, chớ có trách tôi, tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi”

Nghê Tiêu cắn môi, sắc mặt tái nhợt: “Bây giờ cô quay đầu vẫn còn kịp, tại sao phải tiếp tục sai lầm chứ?. Cảnh sát sẽ đến đây ngay, không bằng cô bỏ dao xuống, cùng tôi đi tự thú đi…”

“Không!. Lý Sùng Minh căn bản là một gã điên, ông ta hành hạ tôi, cũng hành hạ cuộc hôn nhân này, tôi chỉ muốn có một tình yêu mĩ mãn, là A Đông, là A Đông đã cứu tôi, Nghê luật sư, thật xin lỗi…”

Cảm xúc của cô ta kích động, ngắt ngang lời của Nghê Tiêu, sau đó vẻ hung ác trong mắt chợt lóe:

“Gϊếŧ một người cũng là gϊếŧ, gϊếŧ 2 người cũng là gϊếŧ, chỉ tại cô xui xẻo, tự đưa mình đến cửa mà thôi”

Cô ta nâng cao cây dao trong tay lên, hiện lên ánh sáng lạnh, Nghê Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn bỏ mạng

“Ầm”

Một tiếng nổ vang lên, cây dao rơi vào trên đùi của Nghê Tiêu, một tiếng hét thê thảm qua đi, người đàn ông rống giận và tiếng đánh nhau không ngừng vang lên, sau đó Nghê Tiêu được ôm vào l*иg ngực ấm áp, người đó thấp giọng nói:

“Nghê Tiêu, cô gái ngốc”

Thanh âm quen thuộc, là anh, Đan Diệc Thần.

Nghê Tiêu run rẩy mở to mắt, đập vào mắt là hình ảnh A Đông và Ninh Vĩ Như đang hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn, còn có đôi mắt đen nhánh của Đan Diệc Thần, có lẽ bởi vì được cứu sống, quá vui sướиɠ nên cô cuộn tròn trong lòng anh, huhu khóc òa lên:

“Đan Diệc Thần…Tôi sợ quá…Vừa nãy tôi suýt nữa chết rồi…”