Từ Hôm Nay Trở Đi Làm Nhân Vật Nhập Vai (NP)

Chương 47: [ tiểu nữ ưu tú X quân nhân một lòng vì nước ] (47)

“Ngô a…….Không được…..Lại bị thao đến cao trào! A a ~ Dịch Quân! Thật thoải mái…..Tiểu huyệt bị thao thật trướng thật tê…..Ngô a ~”

Vân Thanh Đường ôm bụng, cô bị thao đến mặt đỏ bừng, ánh mắt mê man.

Môi đỏ lộ ra rêи ɾỉ yêu kiều thở gấp gáp, thân thể ngăn không được run rẩy, hai chân tách ra có chút đau nhức.

Thao tuy rằng ôn nhu, nhưng liên tục thời gian quá dài, tiểu huyệt bị thao hỏng rồi!

“Ân……..Vợ, để anh thao trong chốc lát…….Ân…..Tiểu huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ thật chặt! Bên trong vừa ướt vừa nóng…….Tiểu huyệt càng mẫn cảm đúng hay không? Bên trong đang chảy nước! Thật sướиɠ!”

Đầu lưỡi Chu Dịch Quân chống sau hàm răng, hít một hơi sâu, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn tàn nhẫn thao mạnh, tiếp tục thẳng tiến chậm rãi ở trong tiểu huyệt thọc vào rút ra.

Qυყ đầυ nhẹ nhàng đυ.c một chút vào hoa tâm, giống như hôn môi làm hoa tâm đau nhức tê dại, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt xỏ xuyên qua thân thể, tê dại làm xương cốt mềm nhũn.

Tiểu huyệt kẹp côn ŧᏂịŧ đột nhiên run rẩy, cao trào phun nước.

Liên tục đến bây giờ, Vân Thanh Đường đã cao trào ba bốn lần trở về, cô thở phì phò, vô lực bắt lấy Chu Dịch Quân, đáng thương hề hề nhìn hắn.

“Ô ô……Không được……Toàn thân cao trào không còn sức! A a! Côn ŧᏂịŧ thao thật sâu……Tiểu huyệt thật tê! Bị thao hỏng rồi……Ngô a ~ Dịch Quân ~ Anh bắn cho em đi! Không còn sức……”

Vân Thanh Đường bị thao đến choáng váng, thể lực Chu Dịch Quân đáng sợ làm cô không chịu nổi, thân thể ngăn không được co rút run rẩy, thật sự là không được!

“Ân……Được, vợ, anh liền bắn cho em!”

Chu Dịch Quân đau lòng sờ sờ Vân Thanh Đường, cúi người liếʍ đi khóe mắt đầy nước mắt cô.

Tiếp theo hắn bắt đầu chạy nước rút cuối cùng.

Không có nhiều lần đỉnh đến chỗ sâu nhất tiểu huyệt, mà nhanh chóng thọc ra rút vào, dùng thân gậy cọ xát mị thịt, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị âʍ ɦộ kẹp mυ'ŧ.

Tăng tốc! Tăng tốc! Lại tăng tốc! Côn ŧᏂịŧ chỉ còn tàn ảnh, bởi vì không có đánh thẳng vào cung khẩu, Vân Thanh Đường còn chịu được.

Tiểu huyệt bị ma xát thật nóng thật trướng, dư vị cao trào qua đi không còn, làn sóng cao trào tiếp theo liền tới rồi.

Sau khi thao mấy trăm cái thọc vào rút ra, Chu Dịch Quân lúc này mới đỉnh cung khẩu phóng thích, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót sâu trong tiểu huyệt.

“Ân…..Bắn cho em! Toàn bộ bắn cho em!”

“A a a! Thật đầy! Tiểu huyệt bị bắn đầy! Ô ô……Thật thoải mái…..Lại đến…..Mệt mỏi quá…….Ngô a…..”

Hoan ái xong, hai người ôm nhau, hô hấp dây dưa lẫn nhau.

Thân thể cùng du͙© vọиɠ trong người đều được thỏa mãn, Vân Thanh Đường cảm thấy thân thể ấm áp.

Quả nhiên thời gian mang thai vẫn yêu cầu thư giãn a!

……………

Thời điểm mang thai tới tháng thứ tám, mẹ Chu cùng mẹ Vân đều chạy tới bộ đội, các bà đều muốn chiếu cố Vân Thanh Đường, thẳng đến khi cô sinh.

Đối mặt với mẹ đẻ cùng mẹ chồng chăm sóc, Vân Thanh Đường tuân thủ với mọi mệnh lệnh.

Ngày thường Chu Dịch Quân phải huấn luyện, phải làm nhiệm vụ, cô một người rất nhàm chán.

Hơn nữa tám tháng bụng đều lớn, bên người xác thật phải có người chiếu cố.

Thời gian mang thai Vân Thanh Đường phản ứng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng phiền não thai phụ nên gặp, cô đều có.

Tỷ như hiện tại, bụng cô lớn, đi WC đều phải cố hết sức phiền toái. Buổi tối ngủ sẽ bị nghẹn tỉnh, cả đêm đi đến hai ba lần WC.

Càng làm cho Vân Thanh Đường không quen đó là bệnh phù.

Sau khi cô mang thai có mập lên một chút, nhưng không phải quá nhiều, nhưng bệnh phù đặc biệt lợi hại, cơ hồ căng da thịt người, đặc biệt khó chịu.

May mắn hiện tại cô tuổi trẻ, làn da vẫn có thể phục hồi.

Dấu vết rạn da cùng tăng trưởng đều là màu trắng, trên đùi hai ba vết, năm vết trên bụng.

Vào buổi tối nào đó Vân Thanh Đường hạ tâm tình xuống vuốt bụng, cự tuyệt Chu Dịch Quân cầu hoan.

“Anh xem em nhiều vết như vậy, về sau không thể trị khỏi, anh có ghét bỏ em hay không?”

“Vợ em nói cái gì vậy! Anh như thế nào ghét bỏ em! Anh đau lòng em còn chưa đủ!”

Chu Dịch Quân vội vàng lôi kéo tay Vân Thanh Đường, hận không thể đem tâm móc ra cho cô nhìn một cái.