Đi muộn liền không còn thịt, năm mao tiền được hai cây xương lớn, thịt thừa trên xương không còn một chút, phải đem xương bổ ra hầm canh mới có hương vị.
“Đã là ngày thứ mười……Dịch Quân khi nào trở về?”
Lại một đêm cô mất ngủ.
Vân Thanh Đường ôm gối yên lặng đếm ngày, qua rất lâu mới nhắm lại.
Cô nhớ hắn.
Hôm nay Vân Thanh Đường ở trong nhà làm dưa chuột cùng măng giòn, trộn chúng với bột ớt khô, đặc biệt khai vị.
Cô nếm thử vài loại hương vị mới tìm được loại ngon nhất, chờ đến khi Chu Dịch Quân trở về, cô liền có thể cho hắn ăn.
Nghĩ đến Chu Dịch Quân, trong lòng Vân Thanh Đường dâng lên nỗi nhớ nồng đậm.
Đã hơn hai mươi ngày, cũng không biết khi nào hắn trở về.
Hắn có bị thương không? Nhiệm vụ thành công không? Có nhớ cô hay không?
……….....
Bị chút vết thương nhẹ, nhiệm vụ rất thành công, hắn nhớ cô.
Chu Dịch Quân đứng ngoài cửa, tâm tình kích động, tay cầm chìa khóa có chút run rẩy, hắn mở cửa, thứ đập vào mắt hắn là căn nhà ấm áp.
Vợ hắn đưa lưng về phía hắn, cô đang bận rộn trong bếp, ngay cả bóng dáng cũng đẹp như vậy.
Hắn chậm rãi đến gần.
Giữa hai người dường như có thần giao cách cảm, Vân Thanh Đường xoay người.
“Dịch Quân!”
Vân Thanh Đường buông cái muỗng, quên luôn cả rửa tay, trực tiếp nhào vào lòng ngực Chu Dịch Quân, nghẹn ngào nói: “Em rất nhớ anh!”
“Vợ! Anh cũng nhớ em.”
Chu Dịch Quân gắt gao ôm Vân Thanh Đường, hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu không buông ra.
“Ở bên ngoài vất vả nhiều ngày như vậy. Anh tắm rửa nghỉ ngơi nhanh đi, em làm đồ ăn cho anh!”
“Vừa mới xong nhiệm vụ trở về, kế tiếp có ngày nghỉ không?”
“Tắm rửa xong thay quần áo em làm cho anh, đều đã giặt sạch sẽ, anh thử xem có hợp có vừa người không.”
“Mau đi đi! Đừng ôm em.”
Lải nhải hàm chứa ấm áp quan tâm, Chu Dịch Quân chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hoàn toàn không nghĩ buông vợ bảo bối của hắn ra.
Nhưng muốn nghe lời vợ, hắn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó chờ ăn cơm.
Nghĩ đến buổi tối là có thể âu yếm ôm vợ ngủ, Chu Dịch Quân thật vui vẻ a!
“Vợ ngoan, nói cái gì cũng được!”
“Em làm quần áo cho anh? Hắc hắc…….Vợ thật tốt!”
Ngốc quá!
Vân Thanh Đường cũng không nhịn được cười.
Thừa dịp Chu Dịch Quân đi tắm rửa, Vân Thanh Đường bắt đầu vội vàng dọn cơm chiều, bởi vì Chu Dịch Quân trở lại, Vân Thanh Đường nguyên bản chỉ tính làm một món, lại thêm hai món.
Canh trứng gà cà chua, xương sườn kho tàu cùng thịt xào ớt cay, hơn nữa vừa mới muối được dưa chuột măng giòn, rất phong phú.
Nghe phòng tắm truyền đến từng trận tiếng nước, trên mặt Vân Thanh Đường vẫn luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tâm tình cô hiển nhiên rất tốt.
Tốc độ tắm rửa của nam nhân rất nhanh, cho dù gội đầu cũng chưa tới mười lăm phút.
Chu Dịch Quân dùng khăn lông lau tóc, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra, cầm lấy quần áo trên giường nhìn.
Hắc hắc, đây là quần áo vợ làm cho hắn.
Tự làm!
Tay nghề Vân Thanh Đường thực tốt, đường may đều tinh tế, mặc vào vừa người thoải mái.
Vải dệt là bông thuần, màu sắc là màu xám đơn giản, bất quá dáng người Chu Dịch Quân tốt như vậy, lớn lên cũng thật đẹp trai, phong cách giản dị mặc trên người hắn cũng rất đẹp.
Bộ quần áo này được Vân Thanh Đường chăm chút, từ áo sơ mi đến quần, còn có quần cộc bên trong cũng là Vân Thanh Đường làm.
Giờ khắc này Chu Dịch Quân cảm thấy mình được bao bọc bởi tình yêu của Vân Thanh Đường, cái loại cảm giác này thật là………Thật là rất tốt!
Hắn chờ không nổi đi vào bếp, ôm lấy eo Vân Thanh Đường từ phía sau, hôn thật mạnh ở sườn mặt cô một cái.
“Vợ! Quần áo rất vừa người, cảm ơn em, anh rất thích!”
“Vừa người thì tốt, trừ bỏ bộ này ở trên người anh, còn có một bộ khác, đều là làm để anh mặc ở nhà. Thuần bông, mặc thoải mái.”
Không khí ấm áp hai vợ chồng nói chuyện, ngôn ngữ hành động truyền cho nhau nhàn nhạt tình yêu.
Cuộc sống chính là như vậy đi!
✽