“Này anh cũng ghen?”
Vân Thanh Đường cảm giác không khí có chút ái muội , mặt cô đỏ bừng , ánh mắt né tránh , không dám đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Chu Dịch Quân . “Như thế nào lại không thể ghen tị? Vợ , em vừa mới suy nghĩ gì?”
“Em nghĩ người nhà anh đều rất tốt.”
“Vậy em ngẫm lại……Chúng ta…..Như vậy….”
Chu Dịch Quân cúi đầu hôn lấy Vân Thanh Đường , trong phòng trở nên cực kỳ nóng , Vân Thanh Đường cố nén thanh âm rêи ɾỉ , gần 1 giờ sau mới trở nên bình tĩnh.
Ngày hôm sau chính là tiệc rượu.
Buổi sáng trong nhà trở nên náo nhiệt phi thường , rửa rau cắt rau , nấu cơm dọn bàn ăn ,.......Tất cả mọi người đều đang bận làm lấy.
Hôm nay Vân Thanh Đường không cần ra ngoài làm.
Trước khi tiệc rượu bắt đầu cô không cần ra , ngồi yên trong phòng , chờ tiệc rượu bắt đầu , cô cùng Chu Dịch Quân phụ trách tiếp đón khách khứa.
“Dịch Quân cuối cùng cũng cưới vợ , Chu Tây dưới đất cũng có thể an tâm!”
“Đúng vậy! Ta nói này a , vẫn là sớm một đứa con cho nhà Chu Tây bế tôn tử.”
Kính rượu một bàn một bàn , chờ tiệc rượu kết thúc , Vân Thanh Đường cùng Chu Dịch Quân đều hơi say.
Hai vợ chồng son bị đẩy mạnh vào phòng nghỉ ngơi , một mảnh hỗn độn bên ngoài tự nhiên có người thu dọn.
“Vợ , anh thật cao hứng…..Chúng ta lãnh chứng , làm tiệc rượu , em còn tùy quân bồi anh……Về sau anh cũng là người có vợ…..”
“Em cũng rất vui vẻ.”
Hai má Vân Thanh Đường đỏ ửng , trong mắt hàm chứa hạnh phúc , khẽ gật đầu.
Sau khi tùy quân sẽ sống như thế nào?
Cô cũng mong đợi.
Mong đợi cuộc sống tùy quân từ khi ngồi xe lửa bắt đầu.
Từ tỉnh Tây Bắc đến địa phương Chu Dịch Quân đóng quân bộ đội , thật là xa a!
Càng đi xa , cây cối càng tươi tốt , cảnh sắc cũng càng đẹp , nhưng khi đến đó Vân Thanh Đường lại không quen.
Nơi này không có người , bởi vì gần biên cảnh , nơi này thật nhiều rừng , bởi vì vào nhiệt đới.
Đủ loại sâu cổ quái hiếm lạ , muỗi còn lớn hơn so với đầu ngón tay cô , ghé vào trên người hút máu xong rồi lưu lại một cục mẩn lớn.
Duy nhất làm Vân Thanh Đường thoải mái là biển lớn.
Đại dương xanh thẳm mang đến làn gió biển mới thoải mái……..Tiền đề là không có bão , bằng không đóng quân ở đây sẽ giới nghiêm , bởi vì bão lớn , địa điểm đóng quân còn cố ý tu sửa thật nhiều hầm trú ẩn.
Từ trên xe lửa xuống , Vân Thanh Đường đem áo khoác ngoài cởi ra , trên người mặc áo sơ mi , váy dài cùng xăng đan.
Rõ ràng mặc rất ít , nhưng trên xe lửa oi bức , vẫn chảy nhiều mồ hôi.
“Chúng ta đi quân đội như thế nào?”
“Có người tới đón chúng ta.”
Lời vừa dứt , một chàng trai trẻ tuổi chạy đến , trên mặt còn mang theo nụ cười xán lạn , cười đến mức lộ cả hàm răng.
“Doanh trưởng! Doanh trưởng! Anh đã trở lại! Đây là chị dâu…..”
Ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Đường , chàng trai trẻ nhanh chóng trở nên thẹn thùng , da đặc biệt đen nhưng có thể nhìn ra mặt hắn đỏ.
“Hắc hắc , chị dâu…..Xin chào.”
Đây là vợ doanh trưởng a , lớn lên cũng thật xinh đẹp , hơn nữa nhìn văn nhã lịch sự , cùng đại quê mùa có chút không phù hợp.
Vân Thanh Đường hướng về phía tiểu tử cười , ngữ khí ôn nhu hỏi : ‘’Chào cậu , cậu tên gì a? Cảm ơn đã tới đón tôi cùng Dịch Quân , dọc đường đi vất vả.’’
Rất , rất ôn nhu. (///▽///)
Mặt chàng trai trẻ càng ngày càng nóng.
‘’Chị dâu , em tên Từ An Khang , là hạ binh của doanh trưởng!’’
Doanh trưởng không hổ là doanh trưởng , ở bộ đội lợi hại như vậy , bên ngoài còn có thể cưới vợ xinh đẹp ôn nhu đến như vậy!
“Khụ khụ….”
Vợ như thế nào đối với ai cũng ôn nhu như vậy , thanh âm tinh tế nhẹ nhàng , dường như đem bàn chải nhỏ xoa tâm hắn.
Từ An Khang còn một bộ dáng thẹn thùng , mặt đỏ cùng mông con khỉ giống nhau!
Hắn khụ khụ nhắc nhở , “Ở đây nhiều người , đừng đứng đây nói chuyện , chúng ta lên xe đi.”
Vân Thanh Đường liếc khí mạo toan tính của Chu Dịch Quân một cái
✽