Ngày hôm sau , Chu Dịch Quân dậy rất sớm , trong phòng khách xa lạ , hắn vừa mở mắt là nghĩ đến Vân Thanh Đường.
Mà Vân Thanh Đường đang làm gì ?
Cô ngủ rất sâu , thẳng đến khi ánh mặt trời chiếu lên mặt cô , cô mới chậm rãi tỉnh lại , mơ mơ màng màng dụi mắt , duỗi người biên độ rất nhỏ.
Hiện giờ là 7 giờ rưỡi sáng.
Rửa mặt , mặc quần áo , trang điểm , ra cửa là đã 8 giờ.
Vân Thanh Đường cùng Chu Dịch Quân cũng không ăn sáng ở nhà , cô nghĩ dẫn anh đi nếm thử đặc sản Kinh tỉnh.
“Em đưa anh đi ăn bánh nhân thịt ở phía trước , với một ly sữa đậu nành nóng hổi , rất ngon!”
Hai người đi song song , cũng không có vai sát vai , cách nhau nửa mét , bầu không khí hòa thuận , hài hòa.
“Ân , cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì ? Anh cố ý xin nghỉ từ xa đến , nhà của chúng ta nên tiếp đãi tốt anh a!”
“Em không chán ghét sao?”
Rõ ràng là xuất thân tốt , nữ sinh cao trung qua hai năm sau tốt nghiệp đi đại học chính là sinh viên.
Tuổi còn trẻ , bị gia đình an bài gả cho một quân nhân không có gia thế , tài năng.
“Vì cái gì chán ghét? Nhà chúng ta vốn dĩ cùng Chu gia có hôn ước , thực hiện hôn ước cũng là tuân thủ ước hẹn . Trước đó nhà chúng ta cũng hiểu biết anh , ba em nói năng lực , nhân phẩm anh đều không tồi . Hơn nữa lại là quân nhân , bảo vệ quốc gia , trung thành đáng tin cậy , cho dù không thích cũng không nên chán ghét.”
Giọng nói Vân Thanh Đường thực nhỏ nhẹ ôn nhu , giọng điệu chậm rãi như là ngâm thơ nhẹ nhàng.
Khuôn mặt Chu Dịch Quân trở nên ôn hòa , trái tim anh ấm lên , ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Đường khẽ rung động.
Cô thực là một cô nương tốt.
“Kia.....Vậy thì em thấy hôn sự như thế nào?”
Chu Dịch Quân đột nhiên đối với hôn sự có chút chờ mong , anh muốn biết suy nghĩ của Vân Thanh Đường , muốn cô đồng ý.
Trong lòng có chút thấp thỏm , quân nhân trầm ổn vào giờ phút này cũng có chút sợ hãi.
Sợ cô từ chối.
“Nếu người có thể hiểu được suy nghĩ của em , tôn trọng ý kiến của em , nâng đỡ lẫn nhau , trung thành , kia tạo thành một gia đình cũng chưa chắc không thể.”
“Anh nghĩ sao.”
Chu Dịch Quân thực sự cao.
Vân Thanh Đường chỉ có thể ngửa đầu nhìn anh.
Anh không chỉ cao , dáng người còn rất chuẩn , cơ bắp không quá khoa trương , đường cong gợi cảm , cặp chân dài miên man có thể là người mẫu.
Nếu ở hiện đại , nhan sắc này tiến vào giới giải trí có giá trị cao a!
Hai người đứng ở đầu hẻm hẻo lánh , chậm rãi dừng bước nhìn nhau mang theo ý cười nhàn nhạt cùng thỏa mãn trong mắt.
Chu Dịch Quân nghiêm túc nhìn thẳng đôi mắt Vân Thanh Đường , ngữ khí tràn ngập kiên định ,
“Tôi đối với em thực có thiện cảm , nếu em nguyện ý cùng tôi tạo gia đình , tôi nhất định sẽ đối tốt với em , yêu em như yêu tổ quốc , đối với em trung thành.”
“Tôi hiện tại là doanh trưởng , mỗi tháng tiền lương có 73 đồng , trước kia sẽ đưa trong nhà một nửa . Kết hôn xong sẽ đem tiền lương cùng tiền tiết kiệm toàn bộ cho em , tùy em quản lý.”
“Tôi hy vọng có thể cùng vợ ở cùng một chỗ , tư cách xin tùy quân tôi đã có . Ngày thường tôi sinh hoạt đơn giản , không có sở thích , cơ bản đều ở sân huấn luyện huấn luyện.”
Chu Dịch Quân giống như con công theo đuổi , không ngừng trước mặt Vân Thanh Đường phô bày sự trân thành.
Nếu hắn có thể cùng Vân Thanh Đường kết hôn , hắn nhất định sẽ đối tốt với Vân Thanh Đường.
Đón nhận ánh mắt chân thành của nam nhân , trong lòng Vân Thanh Đường cũng đã nhận định đối phương , nam nhân chân thành chính trực ai không thích đâu ?
“Ân.”
Vân Thanh Đường ngượng ngùng nghiêng đầu , tránh né ánh mắt ngày càng càng nhiệt tình của Chu Dịch Quân , sau khi nhận được đáp án đồng ý của cô , anh phảng phất dường như hung hăng hơn.
“Không nói nữa , đi ăn sáng.”
Vân Thanh Đường cư nhiên tim đập nhanh hơn.
Vốn dĩ cô cho rằng tuân theo quy tắc xã hội , thuận thế mà tiếp nhận Chu Dịch Quân.
Nhưng không nghĩ tới a! Đối phương tràn ngập mị lực nam tính , tính cách nhân phẩm cũng rất tốt , làm cô có ý muốn thân mật hơn với anh.
Chu Dịch Quân thấy khuôn mặt Vân Thanh Đường từ trắng nõn có một chút ửng đỏ , ngượng ngùng nghiêng đầu cười , thật xinh đẹp.
Hắn cũng cười theo.
Hai người không nói gì , nhưng có một tia ái muội nhàn nhạt vây quanh . Ngọt ngào , phảng phất không khí đều mang theo mật ong.
Bất tri bất giác , Vân Thanh Đường cùng Chu Dịch Quân đi càng ngày càng gần , thẳng đến khi có một tiếng hét to đem bọn họ tách ra.
“Này , người phía trước , vợ chồng cũng không thể trên phố đi gần như vậy! Mau tách ra , không biết xấu hổ a!”
Mặt Vân Thanh Đường nóng lên vội vàng tách ra xa.
Lúc không bị nhắc nhở cũng không xấu hổ , hiện tại , cô xấu hổ a!
Chu Dịch Quân không nhịn cười nổi , vội vàng giải thích với ông cụ phía sau : “Đại gia , con là quân nhân , sở dĩ đã lâu không có đối tượng nên mới như vậy , ngài thông cảm!”
Bộ dáng Vân Thanh Đường thẹn thùng thật đáng yêu . Tuy rằng Chu Dịch Quân còn muốn nhìn lại , nhưng vì không muốn cô xấu hổ buồn bực , vẫn là chờ lần sau đi!
Ông cụ đánh giá Chu Dịch Quân mấy lần.
“Khó trách nhìn rất khí phách , hiện tại đối tượng là quân nhân thật tốt a , về sau cháu gái ta cũng tìm cho nàng một quân nhân.........” Nói xong run rẩy rời đi.
Vân Thanh Đường cũng cười.
Cô đây là được hâm mộ đi.
Bất quá Chu Dịch Quân xác thật khá tốt , càng tiếp xúc , càng có thể tin cậy nhân phẩm này.
✽