Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Chương 47: Hiểu rồi

Một tháng sau.

Mặt trời chỉ mơ hồ nở rộ một vòng sáng màu cam, trước khi các ngôi sao trên bầu trời có thể biến mất cùng với màn đêm, bình minh ló dạng, một ngày sinh hoạt mới của nhân dân Ai Cập cổ đại đã bắt đầu.

Tẩm cung của vua, thị nữ và cận vệ yên lặng đổi ca, thị nữ thay ca cho đồng nghiệp cúi đầu nâng dụng cụ rửa mặt, đi theo nữ quan thông qua kiểm tra từ cận vệ, động tác chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra.

Các nàng vén rèm the lên, đi đến trước giường nhà vua, thị nữ bình thường ở phía sau đội ngũ vén váy trắng, xoay người thắp đèn, thị nữ hàng trước thì cần hầu hạ vị vua anh tuấn đã rời giường rửa mặt, thay quần áo và trang điểm buổi sáng.

Trong ánh mắt nghiêm khắc từ các nữ quan khác, các nàng quả thực như bụi trần rơi trên đất vậy, không phát ra bất kỳ động tĩnh gì, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên việc hầu hạ chủ nhân của Ai Cập, nhưng trên giường nhỏ của nhà vua nhô lên một bọc chăn nhỏ, còn chậm rãi nhúc nhích một chút.

Mím môi nín hơi, ánh mắt Pharaoh anh tuấn vẫn luôn rơi trên đó lập tức cau mày, dưới hàng mi vàng óng như lông vũ, đáy mắt màu băng lam hiện lên một tầng bất mãn.

Các thị nữ nhận được tín hiệu từ nữ quan, hoảng sợ lùi về sau một bước, tránh ra một khoảng, quỳ rạp dưới đất.

Nhưng bước chân nhà vua lướt qua các nàng, cuối cùng đến bên cạnh giường, y nghiêm mặt cúi người xuống, bàn tay hơi lạnh với vào khe hở của tấm chăn bọc kín.

Một lúc sau, động tĩnh trong chăn càng lúc càng lớn hơn, sột soạt sột soạt một trận rồi "phụt" một tiếng, một cái đầu với mái tóc đen xù lông mang theo tai mèo xuất hiện.

Khuôn mặt lạnh lùng của Jofar, vì vậy mà có nụ cười.

"A... Lại sớm như vậy..."

Giọng nói của thiếu niên còn chưa tỉnh ngủ hơi khàn khàn, như bánh bao đậu đỏ ngọt lịm, mang theo mùi vị nũng nịu.

Boss mèo há miệng, lộ ra răng nanh và khoang miệng phấn hồng ngáp một cái, đôi mắt mở ra một cái khe nhỏ màu xanh, nhìn trái nhìn phải, sau khi thấy mặt trời còn chưa mọc lên liền trực tiếp quấn chăn muốn vùi mặt vào đó.

Jofar đáp lại bằng một tiếng "Ừ", bàn tay nâng mặt cậu lên, không cho cậu vùi về lại, "Gần sáng rồi, Bast. Biến lại về mèo đi, tới phòng nghị sự cùng ta."

"Không đi, buồn ngủ quá, hôm nay ngài tự đi đi."

"Bast."

"Không đi!"

Dung nhan trắng nõn tuấn tú của Jofar đen thêm một độ.

Bass giật nhẹ chăn, buồn ngủ không mở nổi mắt, Jofar không cho cậu vùi vào trong chăn ngủ, Bass đang buồn ngủ díp mắt oan ức khụt khịt thì dứt khoát dùng thịt trên mặt lấy lòng cọ cọ bàn tay lành lạnh của y, cái miệng bị ép chu ra trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, trên môi còn vươn dấu nước bọt lấp lánh do cậu ngủ chảy ra.

"Bast." Jofar thấp giọng gọi, ngón tay cái xoa nhẹ chóp mũi và khuôn mặt cậu, bàn tay đỡ khuôn mặt mềm mại dời xuống dưới, bụng ngón tay cái đè lên đôi môi cong tự nhiên của Bass.

Khuôn mặt y dựa rất gần, trong mắt các thị nữ, đôi môi nhạt màu kia gần như muốn chạm vào môi thiếu niên, hoặc là nói, đã chạm vào rồi?

Nữ quan và các thị nữ hoang mang cúi đầu, chỉ lo nhìn thấy thứ không nên thấy, tự hại chính mình.

"Bast ngoan, biến thành mèo rồi ngủ, ta ôm ngươi đi."

"Trời ơi." Bass cong mông, lật người, buồn bực dùng sức ủi mặt vào lòng bàn tay y, "Ngài đừng kêu ta nữa, coi như là ta xin ngài được không, phòng nghị sự có thoải mái bằng giường đệm sao?! Ta nghe không hiểu chuyện ngài và đại thần bàn bạc, hơn nữa ai đi làm việc mà còn mang mèo theo chứ... Ngài đừng có đυ.ng vào đuôi của ta! Ta muốn cắn ngài!"

Xương đuôi boss mèo tê rần, cậu tức giận rụt đuôi khỏi tay người đàn ông kia, ngoài miệng nói muốn cắn ngươi, trên thực tế, lúc Jofar chuẩn bị rút tay lại, mèo đen đã há mồm gặm một, hai cái, ầy, ba cái.

Không chỉ bôi cho Jofar một tay nước bọt, còn tiện thể lưu lại vài dấu răng mèo nhợt nhạt.

Jofar:...

Boss mèo thành công đánh úp bất ngờ, lộ ra vẻ mặt ghê tởm: "Ta đã báo trước rồi mới cắn nha, ai bảo ngài tránh không kịp làm chi." Há há.

Bass sợ bị đánh mà rụt đầu về lại ổ chăn, làm bộ như không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Jofar.

Nhưng Jofar đang nửa ngồi nửa quỳ trước giường, lại không nổi giận như trong tưởng tượng của Bass.

Y cúi đầu, mái tóc màu bạch kim như phát sáng, buông xuống bả vai một cách duyên dáng và ưu nhã, Jofar lạnh nhạt giơ tay, nhìn chăm chú vệt nước sáng lấp lánh và dấu răng trên bàn tay mình.

Ước chừng là chỗ bị cắn ngứa rồi.

Y nhìn một chút, không biết nghĩ như thế nào lại ma xui quỷ khiến khẽ rũ mắt, nghiêng đầu duỗi đầu lưỡi màu đỏ tươi chậm rãi quét qua một chút... Môi dưới mềm mại và da lòng bàn tay dính chặt vào, như que diêm quẹt qua lớp da dẫn cháy ngoài vỏ hộp, ngọn lửa mang tên du͙© vọиɠ và khêu gợi cấp tốc nổ tung, chiếu vào đôi mắt lam đã tối lại.

Rất ngọt.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ, thông tin từ vị giác truyền đến não bộ, phán định mùi vị y cảm nhận được trong miệng vô cùng ngọt ngào, mà nội tâm y khao khát càng nhiều.

Jofar hé môi, đầu cúi xuống thấp hơn, tóc dài che bên gò má.

"Chậc ~ "

Vị nước ngọt ngào khiến người ta say mê bị uống cạn, phát ra tiếng động nho nhỏ.

Jofar đang mê mẩn giật mình bừng tỉnh, bờ môi đột nhiên rời khỏi lòng bàn tay. Y trầm mặc một lát rồi đột ngột đứng lên, khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng và đôi mắt xanh lam vô cùng u ám mang theo một vẻ khó hiểu.

Ta đang làm gì... Ta điên rồi sao?!

Jofar nhìn chằm chằm chỗ chăn phồng lên, bàn tay nắm chặt phần vải áo trước ngực.

Người hầu vẫn chưa ngẩng đầu, trong cung điện yên tĩnh, Jofar chỉ nghe thấy mỗi nhịp tim của mình.

Thình thịch, thình thịch.

Âm thanh vừa to vừa mạnh hơn bao giờ hết, to đến mức khiến y tâm phiền ý loạn!

Sau một lúc, Bass đang trùm chăn rõ ràng đã cảm nhận được hơi thở và khí tràng ép người rời khỏi giường của Jofar đã tan biến, cậu vén chăn lên, vừa kịp nhìn thấy bóng lưng Jofar quay người nhanh chân rời đi, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt an tâm cuộn thành một cục.

Từ khi có thể biến thành người, hình như mình càng ngày càng dễ buồn ngủ, đầu óc lúc nào cũng vậy... Ha ~ Bass chép miệng, lại rơi vào mộng đẹp.

...

Hôm nay, tâm tình của bệ hạ đặc biệt không tốt.

Hmmm.

Cũng khó mà nói được.

Các đại thần cẩn thận xem xét người đàn ông trên ngai vàng, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Vị vua anh tuấn lười biếng tùy ý ngồi trên ngai vàng, áo bào trắng, vương miện, trang sức và đá quý biến y thành thần linh lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt của y hiếm khi rơi trên người đại thần, ánh sáng trong đôi mắt sắc lạnh như băng đang chìm xuống, vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó mà xuất thần.

Nhất thời, dường như y nghĩ đến điều gì đó, khóe môi nhếch lên khuôn mặt dịu dàng, nhiệt độ vừa đúng như ánh mặt trời khi hoàng hôn xuống.

Nhưng một giây sau, y như nghĩ tới điều gì khác, khóe môi hạ xuống, cau mày, vù vù thả gió lạnh.

Hơn nữa nóng lạnh luân phiên, tự do thay đổi, 360 độ không có dấu hiệu hay góc chết nào, hoàn toàn không phân biệt nổi Jofar rốt cuộc là đang vui hay không vui!

Đại thần:...

Hesse:...

Nefes:... Không phải, sao thế, bệ hạ tới tháng à?

Đại thần đã quen nhìn mặt đoán ý vua, vẻ mặt đau khổ, run lẩy bẩy báo cáo công tác, thỉnh thoảng đυ.ng trúng lúc Jofar trầm mặt không vui, trái tim bé nhỏ như muốn ngừng đập.

Ngay cả Nefes và Hesse đứng hai bên tay Pharaoh, cũng không thoát khỏi việc bị tàn phá.

Mọi người kiên trì chịu đựng đến trưa, cuối cùng thì vị vua tuấn mỹ lạnh lùng cũng kêu dừng, ra lệnh cho thị nữ chuẩn bị cơm trưa.

Phòng nghị sự cũng có phòng ăn nhỏ, đại thần và nhà vua đều có phòng ăn riêng.

Các đại thần rốt cuộc có thể nghỉ ngơi thả lỏng cúi đầu, nụ cười trên mặt không dứt, bước đi như bay, không quay đầu lại, chạy như một làn khói về phía phòng ăn.

Đại thần quan cao quý đẹp lạnh lung không có nghĩa là trái tim của họ ngoan cường hơn người bình thường.

Cho nên Nefes cũng không chịu nổi, bước đi cực nhanh, còn quay đầu lại ra sức nháy mắt thúc giục Hesse, chờ hai người đến gần, Nefes thấp giọng dò hỏi:

"Hôm nay có chuyện gì vậy, Alena nói hôm qua Bast ngủ cùng bệ hạ, nhưng sao Bast không đến cùng với bệ hạ? Cánh tay của ta sắp đông cứng rồi."

Hesse im lặng một hồi, nắm chặt pháp trượng: "Đêm qua bệ hạ vẫn để Bast ngủ trong tẩm cung sao?"

"Không phải chứ?" Nefes thở dài: "Hesse, ta nói ngươi bị gì vậy, lần trước ngươi còn đề nghị để Bast ngủ ở điện phụ, ngươi không nhìn thấy biểu cảm của bệ hạ sao? Nếu không có ta, chắc bệ hạ lại phải đi đến Thần điện kiểm điểm rồi."

"Buổi tối Bast sẽ biến thành người."

"Hả?"

"Buổi tối cậu ta không phải mèo, là người! Nếu là người, lại không phải là phi tần ở hậu cung thì sao có thể ngủ lại tẩm cung của bệ hạ, ngủ trên giường bệ hạ!"

Hesse mặt mày u ám, trán nổi gân xanh, mấy ngày nay, càng nhìn hình thức ở cùng của bệ hạ và con mèo kia, trong lòng hắn càng lo lắng dày vò, nhưng không dám dễ dàng nói ra khỏi miệng, chỉ lo ngược lại sẽ thức tỉnh hai người kia.

Kể từ khi biết Bast có thể biến thành người, còn ngủ trên giường bệ hạ, Hesse mất ngủ suốt hai đêm liền.

Nefes không biết những phiền lòng của Hesse, bị hắn đột nhiên phát hỏa làm sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn hắn, Nefes rất thông minh, nàng suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: "Hesse, có phải là ngươi... đang lo lắng bệ hạ sẽ sủng hạnh Bast phải không?"

Vương thất và quý tộc xác thực sẽ nuôi nam tình nhân, nhưng đồng tính luyến ái vẫn bị hầu hết mọi người bài xích và chán ghét, Nefes cũng chưa bao giờ nghe nói có ai hoàn toàn ở cùng với một người đàn ông cả đời.

Ở Ai Cập coi trọng huyết thống và truyền thừa này, cưới vợ sinh con cùng cạnh tranh sinh tồn là pháp tắc vĩnh hằng được thần linh và tự nhiên khắc xuống.

Hesse cứng ngắc gật đầu: "Đúng, ta đúng là nghĩ đến chuyện đó, bệ hạ vốn không phải là người có tình cảm phong phú, hiện tại tim ngài đã hoàn toàn nghiêng về Bast, ta sợ một ngày nào đó bệ hạ thật sự sẽ sủng hạnh Bast, sau đó sẽ không lập hậu."

"Yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu."

Nefes nhìn Hesse, giọng điệu như chặt đinh chém sắt, vẻ mặt của nàng quá mức bình tĩnh, trái lại còn khiến Hesse hoài nghi cau mày.

"Ngươi thực sự là quá hồ đồ rồi, Hesse."

Nefes cười nhẹ, nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, "Người đã từng thấy bệ hạ hôn Bast chưa? Đương nhiên, ý ta không phải là hôn trán, ta nói, là nơi này." Nefes chỉ môi của mình.

Ở Ai Cập, chiến binh và người bề trên trao nụ hôn cho dân thượng hoặc kẻ bề dưới, đeo tín vật có khắc dấu ấn của Thần Min (được gọi là thần đồng giới), có nghĩa là bọn họ đã có một mối quan hệ thân mật độc nhất vô nhị và đã thề ước dưới sự chứng kiến của thần linh, trong đó một bên thuộc về kẻ thống trị, bên còn lại thuộc về kẻ bị thống trị.

Hai bên được ràng buộc lại mang sinh mệnh, tài phú, thân thể trói chặt với nhau, có tất cả mọi thứ của đối phương vô điều kiện, nâng đỡ lẫn nhau mãi đến khi một bên chết đi.

Ký khế ước tương tự như hôn nhân giữa nam với nam, nhưng cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Ví dụ như bạn đời trong khế ước đồng tính vẫn muốn tìm phụ nữ hoặc mua nô ɭệ nữ để sinh con, bọn họ không có "vợ" được luật pháp bảo vệ, nhưng có thể dùng chung một nữ nô, sinh con đẻ cái cho bọn họ.

Đồng thời, bọn họ không được bảo vệ bởi luật hôn nhân của Ai Cập, không ai chúc phúc cho bọn họ, thậm chí thần điện sẽ không mở cửa cho bọn họ, quan hệ hôn nhân hoàn toàn được chống đỡ bởi sự tin tưởng lẫn nhau và tình cảm.

Nếu như trong mối quan hệ khế ước, kẻ bị thống trị (người phía dưới) phản bội trước, kẻ thống trị chặt đầu hắn là chuyện hoàn toàn hợp pháp!

Nếu ngược lại, thì không ai quan tâm cả.

Hôn nhân đối với người không trung trinh mà nói, cho dù có pháp luật thì cũng vô dụng.

Mà những người được sinh ra với sự khác biệt vẫn tồn tại, cho nên có không ít những cặp nam nam hôn nhau rồi ký khế ước trước mặt Thần Min, điều duy nhất khiến những người đàn ông đặc biệt khó chịu, đó là ai sẽ ở vị trí của kẻ thống trị khi mối liên kết được hình thành.

Hesse cứng người, nam đại thần quan khuôn mẫu và bảo thủ dời mắt khỏi môi đồng liêu, da mặt căng cứng, né tránh vấn đề ký khế ước.

Hắn lắc đầu: "Cũng không có..."

Nefes mỉm cười: "Sao lại không được."

Hesse: "..."

Nàng động viên Hesse, "Không phải là ta chưa nghĩ đến chuyện này, Hesse. Ngược lại, ta biết rõ việc bệ hạ sủng hạnh Bast chỉ là chuyện sớm hay muộn, chúng ta không nên can thiệp, mới có thể bo bo giữ mình. Bệ hạ sẽ có dòng dõi, bởi vì ngài ấy là vua, còn chuyện giải quyết tâm tư nhỏ của những người khác ra sao mới là chuyện mà thuộc hạ của vua như hai chúng ta nên làm."

Từ lúc Jofar Memphis trở thành Pharaoh, vai gánh Ai Cập, lưng y đã đeo lên đạo làm vua và trách nhiệm của riêng y.

Hesse nghĩ đến sự lý trí và lòng quả cảm của vị vua tuấn mỹ, sự nóng nảy trong lòng quả thật đã được nàng giải tỏa rất nhiều.

"Có lẽ ngươi nói đúng Nefes, ta luôn không nghĩ thấu đáo bằng ngươi, cám ơn đã nhắc nhở ta."

Hesse nhắm mắt, buông lỏng quyền trượng, cười khổ tự giễu. Nhưng Nefes nháy mắt với hắn, chế nhạo: "Không cần khách sáo ~, ông có được giác ngộ này đã là rất tốt rồi, ‘thiếu phụ’ Đại thần quan ~ "

"..."

Thiếu, thiếu phụ?

Đại thần quan Hesse mới vừa nãy còn cảm động bởi tình nghĩa của đồng liêu, cầm quyền trượng lại, cắn răng nghiến lợi muốn đánh chết chính mình của một giây trước, vậy mà lại bị cảm động bởi cái người phụ nữ tên Nefes này!

Nhưng có một điều Nefes nói đúng, Hesse nghĩ: May là bệ hạ còn chưa phát hiện, dựa theo tính cách của bệ hạ, không biết phải mất bao lâu mới có thể nhận ra được một chút, đương nhiên, tốt nhất là mãi mãi cũng không phát hiện!

Hesse điên cuồng cầu khẩn Thần Mặt Trời: Thần Mặt Trời Ra vĩ đại, hi vọng ngài phù hộ Ai Cập, phù hộ bệ hạ không phát hiện, không phát hiện, không phát hiện, không phát hiện, không phát hiện, không không không không -- phát hiện.

Cảm ơn ngài!

Vùng đất của các vị thần.

Thần Mặt Trời đang lắng nghe lời cầu nguyện của các tín đồ:...

Thần Mặt Trời ngoáy lỗ tai: Hả? Phù hộ... phát hiện?

À.

Hiểu rồi.