Thần Chủ Ở Rể

Chương 366

CHƯƠNG 366

“Bỏ đi, nếu tôi đi, hoàng thất Nước J các người sẽ chết khϊếp mất.”

Vương Bác Thần giễu cợt mà nói

“Miyamoto, có phải ông đã quá coi Nước J của mình giỏi lắm rồi không? Sư phụ tôi là ai, mà Nước J các người cũng có tư cách mời?”

Hoa Mạnh Trường hoàn toàn không khách sáo, vẻ mặt khinh miệt.

Miyamoto Ichiro thở dài, không dám nói thêm gì nữa.

Ông ta lờ mờ cảm nhận được, người thanh niên này rất không bình thường!

Loại khí thế sức mạnh căng tràn đó, cái loại khí thế điềm nhiên lãnh đạm đó, cái loại bá đạo chỉ ta độc tôn đó, ông ta chưa từng nhìn thấy trên người của ai khác.

Hoa Mạnh Trường nóng lòng muốn quay về nghiên cứu pháp môn vận khí, nói: “Sư phụ, vậy đệ tử về trước đây, ngài không cần phải nể mặt người nhà họ Chu, đợi khi đệ tử có thời gian nhất định sẽ đến nhà họ Chu nói lý, dám vu nhọ ngài, đập xe ngài, nhà họ Chu thật giỏi.”

Vương Bác Thần gật đầu, Hoa Mạnh Trường vội vàng rời đi.

“Đại sư Miyamoto, hóa ra ngài ở đây à, phòng đấu giá đang bán đấu giá chữ viết của ngài, đã đạt đến một triệu USD rồi.”

Tôn Liễu, một nữ minh tinh nổi tiếng cũng thuộc hàng bậc nhất trong nước.

Nhìn thấy cuộn giấy trong tay Miyamoto Ichiro, cô ta mỉm cười nói: “Đây là chữ viết mới của ngài sao? Ngài không ngại cho tôi xem một chút chứ.”

Nói xong, Tôn Liễu quen tay quen chân mà cầm lấy, vừa mở ra đã bị chấn cảm, kinh ngạc thốt lên: “Đại sư Miyamoto, bức “Lam Đình Tập Tự” này của ngài tuyệt quá, đây mới là bảo vật thực sự của tối nay, bây giờ ngài mới lấy ra, định làm mọi người ngạc nhiên à? ”

Ichiro Miyamoto cau mày: “Cái này không phải tôi viết, là do Vương đại sư viết đó.”

Tôn Liễu sững sờ, sau đó nở nụ cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài đừng nói giỡn nữa, có khi anh ta ngay cả một số chữ trong đây còn không biết đọc nữa, nếu như anh ta có thể viết được loại chữ trình độ này, thì tôi cũng là đại sư thư pháp rồi đó.”

“Đại sư Miyamoto, ngài mau qua đó đi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tôn Liễu kéo lấy cánh tay Miyamoto Ichiro, lại nhìn về phía Vương Bác Thần, bộ dạng như giáo huấn, nói: “Đại sư Miyamoto có thể nói như vậy, anh không có chút bày tỏ nào sao, bộ dạng thong dong đó là sao? Làm người phải biết tự lượng sức mình, anh không hiểu sao? Tên bịp bợm ở đâu ra, tưởng đại sư Miyamoto mới đến nước R sẽ dễ bị gạt sao? ”

“Cô Tôn, cô nói như vậy có phải là không thích hợp không?”

Sắc mặt Miyamoto Ichiro tối sầm lại, còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Liễu vội vàng cười nói: “Đại sư Miyamoto, ngài không hiểu chứ, ở đây có nhiều kẻ bịp bợm lắm, nể mặt ngài, tôi sẽ không so đo với anh ta nữa, tôi dẫn ngài qua đó.”

Miyamoto Ichiro lo lắng nhìn Vương Bác Thần.

“Đi đi, nhân tiện tôi cũng qua đó xem một chút.”

Vương Bác Thần không thèm so đo, cho dù có cho Miyamoto Ichiro mười cái gan, ông ta cũng không dám nhận bừa cái bức chữ này.

“Anh đúng là da mặt dày nha.”

Tôn Liễu vẻ mặt chán ghét, ghét bỏ mà nói: “Anh đừng có đi vào chung với bọn tôi, hiểu không? Đừng để người khác tưởng là tôi đưa anh vào, tôi không muốn mất mặt đâu! Anh cũng không thử coi bộ dạng ăn mặc của mình đi, một thân quần áo hàng chợ, mà cũng có mặt mũi tới sao? Đúng là mất mặt mà.”