CHƯƠNG 28
“Một ả lẳиɠ ɭơ còn cần mặt mũi gì chứ? Bị ai ngủ không phải là ngủ chứ?”
“Ngày mai chính là đám cưới của thần chủ, không lấy được thiệp mời, chúng tôi làm sao có thể vào trong? Đôi mẹ con hạ tiện các người đợi bị đuổi khỏi gia tộc đi!”
Hai mắt Vương Bác Thần hơi nheo lại, muốn đi tới thì bị Triệu Thanh Hà cản.
Triệu Thanh Hà cắn răng nói: “Triệu Hồng, chuyện của tôi không cần chị quản.”
Những người khác của nhà họ Triệu không vui, Triệu Thanh Hà còn dám cãi, thật sự là lật trời rồi.
“Cái thùng rác bị một tên ăn mày dùng rồi, vậy mà còn xem mình sạch sẽ lắm.”
“Triệu Thanh Hà, cô thật là to gan, không lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ còn dám quay về? Đừng quên lời hứa cô đã hứa với bà nội, không có thiệp mời, nhà của nhà các người cũng sẽ bị thu hồi.”
Anh họ Triệu Húc kỳ quái nói: “Triệu Thanh Hà, tôi thấy cô đã quên cảnh tượng năm đó mang thai bị diễu phố thị chúng rồi.”
“Nói đủ chưa?”
Vương Bác Thần tức tới không nhịn được nữa, bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Húc.
Mang thai diễu phố thị chúng?!
Trái tim của Vương Bác Thần đau tới nhỏ máu.
Những chuyện này, anh không hề biết.
Triệu Húc vốn còn muốn tiếp tục sỉ nhục Triệu Thanh Hà, nhưng ánh mắt rợn người đó của Vương Bác Thần đã dọa anh ta giật mình, khiến anh ta dựng tóc gáy, không khỏi có hơi sợ hãi.
Triệu Húc túm chặt tay của Vương Bác Thần, sợ anh động thủ.
“Cậu chính là Vương Bác Thần sao?”
Triệu Hồng lớn tiếng chế giễu: “Cậu diễn gì mà diễn, lúc Triệu Thanh Hà mang thai bị chúng tôi diễu phố thị chúng, sao cậu không đứng ra? Nếu cậu đã quay về rồi, vậy thì hãy xem chúng tôi làm sao trừng phạt cái thứ không biết xấu hổ như Triệu Thanh Hà.”
“Cậu cũng chạy không thoát đâu, muốn sống thì quỳ xuống, học tiếng chó sủa, liếʍ sạch giày của tôi thì tôi tha cho hai cái mạng hèn của các người.”
“Con gái của cậu, tôi sẽ cố gắng bồi dưỡng, sau này trở thành gái giao dịch, cũng coi như cống hiến chút gì đó cho nhà họ Triệu tôi.”
Người của nhà họ Triệu căn bản không xem mẹ con Triệu Thanh Hà là người một nhà, lời nói ra cực kỳ chói tai.
Trần Ngọc bị ép tới mức hai mắt đỏ oe, giống như gà mẹ bảo vệ con, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhà họ Triệu có thể có ngày hôm nay, 80% là công lao của chồng tôi, bây giờ chồng tôi mất rồi, các người đều tới ăn hϊếp mẹ góa con côi chúng tôi phải không? Hôm nay các người dám động vào con gái của tôi thì tôi chết ở đây.”
Bụp.
Vào lúc này.
Một bà cụ tóc bạc chống gậy đầu rồng đi ra, phú quý bức người, giống như lão phật gia, được người trước người sau chào.
“Muốn chết thì chết, không ai cản.”
Bà cụ Triệu vừa xuất hiện, lập tức không có ai dám nói chuyện gì, Trần Ngọc cũng không dám khóc lóc lá lốt nữa.
Bà ta chầm chậm ngồi xuống, chiếc gậy đầu rồng lại để sang một bên, từ tốn nói: “Không lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, cũng dám quay về, Triệu Thanh Hà, cháu có biết tội không? Quỳ xuống!”