Thần Chủ Ở Rể

Chương 20

CHƯƠNG 20

Dao Dao chân trần đứng trong nước tuyết, bị lạnh tới mức không ngừng đổi chân.

Cô bé tội nghiệp nhìn người phụ nữ, nước mắt trong mắt vờn quanh, ngân ngấn trên đôi mi dài, dường như sắp rơi xuống.

“Đồ con hoang, mày im miệng cho tao, tao bảo mày đừng động, nghe thấy không. Tao nói cho mày biết, thằng ba đó của mày đã chết từ lâu rồi!”

Người phụ nữ ác độc mắng một câu, đạp đôi giày ra.

Dao Dao không dám động, mím môi, muốn khóc lại không dám khóc, đôi vai gầy rung lên, sững sờ nhìn người phụ nữ.

Hai chân bị lạnh tới mức vừa đỏ vừa sưng.

Đôi tay nhỏ cũng sưng giống như bánh bao, bên trên còn có mấy vết thương, bên bàn tay nhỏ bé có mấy vết đóng vẩy xanh tím.

Người phụ nữ ở trong nhóm chat của hội bạn thân của mình nói: “Các chị em, đây chính là con gái của chị họ tớ, các cậu nhìn cái đồ con hoang này lợi hại biết bao, chân trần đứng trong nước tuyết được một tiếng rồi, một chút cũng không sợ lạnh!”

“Triệu Phương, bóp miệng của nó, tớ nhìn thấy miệng của nó phồng lên thì muốn bóp, tớ gửi cậu lì xì 300 nghìn.”

“Tát nó, đồ con hoang thật đáng yêu, thay tớ tát nó, mùa đông tát càng đau. Phát lì xì rồi.”

“Tớ muốn nhìn người bay trên không, một cước đạp bay nó, dù sao trong nền tuyết cũng không đau.”

“Cậu chọc vào vết nứt nẻ trên tay nó, nghe nói sẽ không đau, tớ rất tò mò.”

Các bạn thân của Triệu Phương đều nhốn nháo cả lên, lần lượt tung chiêu.

Dao Dao giống như bao cát, đồ chơi vậy, bị Triệu Phương ngược đãi tới mức không bò dậy nổi.

Cô bé mới 3 tuổi, sao có thể chịu đựng được sự ngược đãi tàn khốc như vậy chứ!

Thấy Dao Dao ngay cả khóc cũng không khóc ra được, Triệu Phương cười giống như ác ma, nắm lấy một vốc bột ớt trộn muối, nhìn sang cô bé: “Mọi người, tăng thêm ít sao, tôi tăng thêm trò cho đồ con hoang này!”

Mỉm cười giống như ác ma nhe răng, Dao Dao bị dọa tới mức mặt mày tái xanh, hai tay cố gắng giấu đằng sau, vội tránh ra: “Dì, đừng mà, đừng mà, Dao Dao rất ngoan Dao Dao không có không nghe lời.”

Nhìn thấy được tặng sao kín màn hình, Triệu Phương một tay túm lấy Dao Dao, trực tiếp rắc bột ít và muối trong tay lên vết thương của Dao Dao.

Dao Dao đau tới mức không thể khóc được, chỉ không ngừng run rẩy, không ngừng giãy giụa.

Tuy nhiên Triệu Phương ác ma lại túm chặt tay của Dao Dao, bóp chặt, móng tay ghim vào trong vết thương đã đóng vẩy trên tay Dao Dao: “Đồ con hoang, khóc, mày khóc cho tao! Mày khóc rồi, tao mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn!”

“Dì ơi, đau, đau, Dao Dao đau…”

Dao Dao đau tới mức giọng nói trở nên yếu đi, muốn khóc cũng khóc không ra, cơ thể không ngừng co rúm lại.

“Đồ con hoang, mày khóc cho tao!”

Triệu Phương quát một tiếng, Dao Dao bị dọa tới mức cả người run bần bật, há miệng, nhưng cô bé đã không khóc được rồi.

Trong tay Triệu Phương nhiều thêm một chiếc kìm, kẹp lấy cánh tay của Dao Dao, dùng sức vặn, vẻ mặt dữ tợn gào lên: “Khóc, mày khóc cho tao!”

“Aaaaaa…”

Đau đớn kịch liệt khiến Dao Dao mới 3 tuổi trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết, giống như một con mèo con bị bỏ vào trong nước đun vậy, tiếng kêu khiến người ta đau lòng.